K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trưởng thành không phải là một đích đến ta có thể chạm tới, mà là cả một hành trình miệt mài với vô vàn những trải nghiệm, đôi khi ngọt ngào, đôi khi lại đầy chông gai, nhưng luôn chất chứa những bài học quý giá giúp ta nhìn nhận lại chính mình và bước tiếp vững vàng hơn. Đó là quá trình ta học cách đối diện, chấp nhận và vượt qua, để rồi mỗi bước chân, mỗi vấp ngã đều...
Đọc tiếp

Trưởng thành không phải là một đích đến ta có thể chạm tới, mà là cả một hành trình miệt mài với vô vàn những trải nghiệm, đôi khi ngọt ngào, đôi khi lại đầy chông gai, nhưng luôn chất chứa những bài học quý giá giúp ta nhìn nhận lại chính mình và bước tiếp vững vàng hơn. Đó là quá trình ta học cách đối diện, chấp nhận và vượt qua, để rồi mỗi bước chân, mỗi vấp ngã đều trở thành một bậc thang nâng ta lên một tầm cao mới của sự hiểu biết và tự chủ.

Hãy hình dung về khoảnh khắc bạn đặt ra một mục tiêu đầu tiên cho bản thân, có thể là học một kỹ năng mới hay hoàn thành một dự án cá nhân đầy tham vọng. Hồi tôi bắt đầu học chơi guitar, sự hào hứng ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho những nốt nhạc chói tai và các ngón tay đau nhức. Đã có lúc tôi muốn buông xuôi, cảm thấy mình chẳng có năng khiếu gì. Nhưng rồi, tôi tự nhủ phải kiên trì thêm chút nữa, giảm cường độ tập luyện, tìm kiếm những bài hát đơn giản hơn. Dần dần, những âm thanh hòa quyện bắt đầu xuất hiện, và cảm giác đạt được dù chỉ là một chút tiến bộ nhỏ nhoi cũng đủ để tiếp thêm động lực cho tôi. Đó là khi tôi nhận ra rằng, thất bại không phải là dấu chấm hết, mà là cơ hội để ta điều chỉnh, học hỏi và trở nên kiên cường hơn. Nó dạy ta rằng hành trình đạt được mục tiêu không phải lúc nào cũng trải hoa hồng, nhưng sự bền bỉ sẽ đưa ta đến gần hơn với đích đến.

hành trình trưởng thành sẽ thôi thúc ta bước ra khỏi cái kén an toàn của chính mình. Tôi từng là một người cực kỳ nhút nhát, đặc biệt là khi phải trình bày trước đám đông. Cứ mỗi lần đến lượt thuyết trình, nỗi sợ hãi lại bủa vây, khiến tôi tìm đủ mọi cách để trốn tránh. Nhưng rồi, có một lần tôi được giao trọng trách làm trưởng nhóm và phải thuyết trình dự án cuối kỳ. Sự lo lắng lên đến đỉnh điểm. Tôi đã dành hàng giờ để luyện tập, đứng trước gương và tự nói chuyện, và dù giọng vẫn run run trong vài phút đầu, tôi đã hoàn thành bài thuyết trình một cách trọn vẹn. Trải nghiệm đó đã mở ra một cánh cửa mới trong tôi, cho tôi thấy rằng sự sợ hãi thường lớn hơn thực tế, và khi ta dám đối mặt với nó, ta sẽ khám phá ra những khả năng tiềm ẩn mà bản thân chưa từng biết đến. Đó là lúc ta hiểu rằng, sự phát triển thực sự chỉ đến khi ta dám thử thách bản thân mình.

Trưởng thành không chỉ là về bản thân mình, mà còn là về cách ta kết nối và cảm nhận thế giới xung quanh. Tôi từng có thói quen nhanh chóng phán xét người khác dựa trên những gì tôi thấy bên ngoài. Nhưng khi tham gia vào một dự án cộng đồng, nơi tôi được tiếp xúc với rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, góc nhìn của tôi đã thay đổi. Tôi nhớ một lần trò chuyện với một người vô gia cư. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng khi anh ấy bắt đầu kể về cuộc đời mình, về những mất mát và khó khăn, tôi bắt đầu nhìn anh ấy bằng một con mắt hoàn toàn khác. Tôi nhận ra rằng mỗi người đều có một câu chuyện riêng, và những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là bề nổi. Trải nghiệm đó đã dạy tôi cách lắng nghe sâu sắc hơn, bớt phán xét và mở lòng hơn, từ đó xây dựng được những mối quan hệ ý nghĩa và cảm nhận được sự cảm thông sâu sắc đối với những người xung quanh.

Và tất nhiên, một phần quan trọng của sự trưởng thành là học cách làm chủ cảm xúc của chính mình. Tôi từng là một người khá nóng tính, dễ nổi cáu khi mọi việc không theo ý muốn, điều này thường dẫn đến những tranh cãi không đáng có. Một lần, tôi nhận được một lời phê bình gay gắt về công việc. Phản ứng đầu tiên của tôi là tức giận và muốn biện minh. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng kìm nén, dành thời gian suy nghĩ về những gì đã được nói. Tôi nhận ra rằng có những điểm tôi thực sự cần cải thiện. Thay vì phản ứng bộc phát, tôi đã chọn cách tiếp thu phản hồi một cách xây dựng và tìm cách khắc phục. Đó là một bước ngoặt lớn, giúp tôi nhận ra rằng kiểm soát cảm xúc không phải là kìm nén chúng, mà là hiểu chúng và chọn cách phản ứng một cách có ý thức và tích cực hơn.

Cuối cùng, trưởng thành còn là khả năng tự chiêm nghiệm và nhìn lại chính mình. Trong guồng quay hối hả của cuộc sống, chúng ta thường bỏ qua việc dành thời gian để suy ngẫm về những gì đã qua. Tôi từng cảm thấy mình cứ loay hoay mãi mà không tiến lên được, cho đến khi tôi bắt đầu thực hành viết nhật ký và tự chiêm nghiệm mỗi cuối tuần. Dù ban đầu khá gượng ép, nhưng dần dần, tôi nhận ra giá trị của nó. Thông qua việc nhìn lại những quyết định, những cảm xúc và những sự kiện đã trải qua, tôi có thể nhận ra những khuôn mẫu, những thói quen tốt và xấu của bản thân. Chẳng hạn, tôi phát hiện ra mình thường xuyên trì hoãn những công việc khó khăn, và việc nhận ra điều đó giúp tôi chủ động hơn trong việc đối phó với chúng. Tự chiêm nghiệm giống như một tấm gương giúp bạn nhìn rõ bản thân mình hơn, từ đó đưa ra những điều chỉnh cần thiết để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Trưởng thành là một hành trình không ngừng nghỉ của sự học hỏi, khám phá và tự hoàn thiện. Mỗi trải nghiệm, dù là thành công hay thất bại, đều là một bài học quý giá, khắc sâu vào tâm trí ta những kinh nghiệm để ta vững vàng hơn trên con đường phía trước. Điều quan trọng là ta phải biết mở lòng đón nhận, biết nhìn lại và biết đứng dậy sau mỗi vấp ngã, bởi lẽ đó chính là cách ta thực sự trưởng thành.

Mấy bạn nhật xét giúp mình nha, mình cần nhận xét để biết mình cần sửa chỗ nào ạ. Cảm ơn các bạn!

16

Tham khảo!

Chuyện đó mới xảy ra cách đây một tuần. Tôi đã mắc lỗi mà không tự nhận khuyết điểm.

Chả là chiều thứ tư có tiết sinh hoạt lớp. Lớp trưởng lên tổng kết về ý thức kỉ luật của từng tổ. Cả lớp ngạc nhiên khi biết Tùng, lớp phó của lớp, ăn quà vặt trong lớp. Tùng rất vui tính mà sao hôm nay nét mặt cứ bị xị? Đúng rồi, nó sẽ phải viết bản kiểm điểm. Tội nghiệp nó quá. Tôi cũng rất sợ việc này. Tôi nhớ đến một lần tôi cũng phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; cái giây phút đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ kí lần đó thì đến lúc này tôi vẫn thấy như tim còn đập.

Đến phần nhận xét về tình hình chuẩn bị sách vở và làm bài tập, rất nhiều bạn bị nêu tên vì thứ hai vừa qua quên vở Giáo dục công dân, nhưng bạn lớp trưởng không nhắc đến tôi thì thật là may, vì hôm ấy tôi cũng quên vở, có lẽ lớp trưởng không biết việc đó. Tôi nhìn sang Sơn lo ngại vì nó biết việc này. Song Sơn vừa rụt rè giơ tay, lại cụp xuống làm tôi thở phào. Tôi hỏi nhỏ Sơn là tại sao nó không nói gì, thì nó chỉ lắc đầu buồn thiu. Tôi vẫn biết tự báo cáo với cô giáo thì hơn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. Chợt Sơn lại giơ tay, rồi đứng lên, run run:

– Thưa cô! Hôm qua em đã không làm bài tập toán ạ.

À ra thế! Nó làm tôi thót cả tim! Nhưng rồi tôi lại thở nhẹ nhõm, không việc gì! Thú thực, sự nhận lỗi của Sơn có làm tôi xấu hổ: Tại sao tôi không đủ can đảm đứng lên như Sơn? Giá mà tôi làm được như vậy. Thế mà tôi vẫn cứ ngồi im thin thít. Tôi do dự vì tôi nghĩ lần trước tôi đã hứa với mẹ là không bao giờ phạm khuyết điểm nữa. Bây giờ nếu tôi không nói là tôi lừa dối cô, dối mẹ; còn nếu tôi nói thì tôi phải viết bản kiểm điểm thứ hai và sẽ bị mắng là không giữ lời hứa phấn đấu, không chừng còn bị “ăn đòn” nữa, bố tôi nóng tính lắm! Tôi đắn đo, thà bị mắng còn hơn là mang tội nói dối. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Sơn không nói ra, tôi cũng không nói, thì nào ai biết tôi nói dối và thế là không bị “ăn đòn”. Thôi ém nhẹ đi để thoát đòn thì cũng đáng.

 

Hôm ấy đã không ai mách cô về lỗi của tôi cả. Tuy nhiên, tôi cũng không vui. Tôi thấy vừa thương vừa phục Sơn. Thương vì nó sẽ bị bố mẹ mắng, phục vì lòng dũng cảm thật thà của nó. Tôi trách mình hèn, không dám thành thật. Tôi cứ tưởng sau buổi họp vì thoát tội tôi sẽ mừng, hóa ra không phải vậy. về nhà tôi chẳng thiết chơi gì. Sau này tuy tôi không bao giờ quên sách vở nữa nhưng vẫn ân hận mãi, cứ cầm đến vở Giáo dục công dân lại buồn.

9 tháng 7

Thật sự

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
9 tháng 7

từ thật sự không phải từ ghép

8 tháng 7

Ngôi kể thứ nhất Miêu tả tinh tế, giàu hình ảnh Ngôn ngữ giản dị, trong sáng, gần gũi Kết hợp tự sự và trữ tình Chất thơ trong văn xuôi Khắc họa tâm lý nhân vật trẻ em Sử dụng hình ảnh thiên nhiên mang tính biểu tượng Biện pháp tu từ(so sánh, nhân hóa, ẩn dụ, điệp từ, liệt kê)

8 tháng 7

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

8 tháng 7

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

8 tháng 7

Bài thơ Về thăm mẹ (Đinh Nam Khương) là thể thơ lục bát, gieo vần chân - lưng

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
8 tháng 7

Bài thơ “Về thăm mẹ” viết theo thể thơ lục bát. Gieo vần bằng, có tính chất vần lưng – vần chân đặc trưng.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
8 tháng 7

Ta nghèo, không mực thì đen
Bút tre phấn gạch, bà con tạm dùng.
Nghiêng đầu trên tấm bảng chung
Phơ phơ tóc bạc, bạn cùng tóc xanh.

8 tháng 7

đen
chung
cùng

Đề 1: Trong cuốn sách "Một số kinh nghiệm viết văn miêu tả", nhà văn Tô Hoài đã dẫn lời của một nhà văn Pháp như sau:"Một trăm thân cây bạch dương giống nhau cả trăm một trăm ánh lửa ửng hồng giống nhau cả trăm. Mới nhìn tưởng thế, nhưng nhìn kỹ mới thấy thân cây bạch dương nào cũng khác nhau, ngọn lửa nào cũng khác nhau. Trong đó ta gặp bao nhiêu người phải thấy ra mỗi người một...
Đọc tiếp

Đề 1: Trong cuốn sách "Một số kinh nghiệm viết văn miêu tả", nhà văn Tô Hoài đã dẫn lời của một nhà văn Pháp như sau:

"Một trăm thân cây bạch dương giống nhau cả trăm một trăm ánh lửa ửng hồng giống nhau cả trăm. Mới nhìn tưởng thế, nhưng nhìn kỹ mới thấy thân cây bạch dương nào cũng khác nhau, ngọn lửa nào cũng khác nhau. Trong đó ta gặp bao nhiêu người phải thấy ra mỗi người một khác nhau, không ai giống ai."

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt của đoạn văn trên?

Câu 2: Theo em lời dẫn trên nhà văn Tô Hoài muốn khuyên ta điều gì khi viết văn miêu tả?

Đề 2: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

“Tuy rét vẫn kéo dài. Mùa xuân đã đến bên bờ sông Lương. Mùa xuân đã điểm những chùm hoa đỏ mọng lên những cành cây gạo chót vót giữa trời và trải màu lúa non sáng dịu lên khắp mặt đất mới cách ít ngày còn trần trụi đen xám. Trên những bãi đất phù sa mịn hồng mơn mởn, các vòm cây quanh năm xanh um đã dần dần chuyển mầu lốm đốm, như được rắc thêm một lớp bụi phấn hung vàng: các vườn nhãn, vườn vải đang trổ hoa… Mùa xuân đã đến. Những buổi chiều nắng ấm, từng đàn chim én từ dãy núi biếc đằng xa bay tới, lượn vòng trên những bến đò, đuổi nhau xập xè chung quanh những mái nhà tỏa khói. Những ngày mưa phùn, người ta thấy trên bãi soi dài nổi lên đây đó giữa sông, những con giang, con sếu cao gần bằng người, không biết từ đâu bay về, theo nhau lững thững bước thấp thoáng trong bụi mưa trắng xóa”

(Trích Nguyễn Đình Thi)

Câu 1: Xác định nội dung chính của đoạn trích trên?

Câu 2: Tìm các câu sử dụng phép tu từ so sánh trong đoạn trích trên?

Câu 3: Xác định chủ ngữ, vị ngữ trong các câu sau và cho biết chúng thuộc kiểu câu gì? Được dùng để làm gì?

- Các vườn nhãn, vườn vải đang trổ hoa.

- Mùa xuân đã đến.

1
DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
8 tháng 7

Đề 1:

Câu 1: Phương thức biểu đạt của đoạn văn trên là biểu cảm và nghị luận.

Câu 2: Qua lời dẫn của nhà văn Pháp, nhà văn Tô Hoài muốn khuyên người viết văn miêu tả rằng: hãy vượt qua cái nhìn hời hợt ban đầu để đi sâu vào sự quan sát tinh tế. Mặc dù trăm thân cây bạch dương hay trăm ánh lửa ửng hồng có vẻ giống nhau, nhưng thực chất mỗi cái đều ẩn chứa những nét riêng biệt. Điều quan trọng là người viết phải có khả năng phát hiện ra cái độc đáo, cái khác biệt ấy, thay vì chỉ miêu tả những đặc điểm chung chung, rập khuôn. Việc tìm thấy "mỗi người một khác nhau, không ai giống ai" chính là chìa khóa để bài văn miêu tả trở nên sống động, chân thực và giàu sức gợi, tránh được sự nhạt nhẽo, sáo rỗng.

Đề 2:

Câu 1: Đoạn trích tập trung miêu tả bức tranh thiên nhiên bờ sông Lương khi mùa xuân về.Tác giả Nguyễn Đình Thi đã khéo léo khắc họa sự thay đổi diệu kỳ của cảnh vật, từ những chùm hoa gạo đỏ mọng điểm trên cành cao, màu lúa non sáng dịu trải khắp mặt đất, đến sự biến chuyển lốm đốm của các vòm cây xanh um và những vườn nhãn, vườn vải đang trổ hoa. Không chỉ dừng lại ở thực vật, mùa xuân còn được cảm nhận qua sự xuất hiện của các loài chim: đàn chim én lượn vòng trên bến đò vào những buổi chiều nắng ấm, hay những con giang, con sếu cao lớn lững thững bước trong bụi mưa phùn, làm cho bức tranh mùa xuân thêm phần sinh động và đầy sức sống.

Câu 2: Các câu sử dụng phép tu từ so sánh trong đoạn trích là:

- "Các vòm cây quanh năm xanh um đã dần dần chuyển mầu lốm đốm, như được rắc thêm một lớp bụi phấn hung vàng"

- "...những con giang, con sếu cao gần bằng người, không biết từ đâu bay về, theo nhau lững thững bước thấp thoáng trong bụi mưa trắng xóa"

Câu 3:

- Các vườn nhãn, vườn vải đang trổ hoa:

+ Chủ ngữ: Các vườn nhãn, vườn vải

+ Vị ngữ: đang trổ hoa

+ Kiểu câu: câu đơn.

+ Dùng để: Câu này được dùng để miêu tả sự vật (các vườn nhãn, vườn vải) với hành động đặc trưng của chúng trong mùa xuân (đang trổ hoa), góp phần khắc họa bức tranh mùa xuân đầy sức sống.

- Mùa xuân đã đến:

+ Chủ ngữ: Mùa xuân

+ Vị ngữ: đã đến

+ Kiểu câu: câu đơn.

+ Dùng để: Câu này được dùng để khẳng định một sự việc (mùa xuân đã đến) và nhấn mạnh sự hiện diện của mùa xuân, tạo điểm nhấn, cảm giác về một khởi đầu mới trong đoạn văn.

Nhân vật Tử Hư trong truyện “Tử Hư du tiên” là hình tượng tiêu biểu cho khát vọng vượt thoát trần tục, tìm đến cõi tiên để đạt tới sự tự do tuyệt đối của con người trong văn học phương Đông. Tử Hư mang vẻ đẹp của một con người thanh cao, thoát tục, không bị ràng buộc bởi lợi danh hay những ham muốn tầm thường của thế gian. Khi đến thăm Lô Sơn, Tử Hư thể hiện lòng ham mê khám phá, yêu thiên nhiên và luôn khao khát tìm đến những điều cao đẹp, huyền diệu. Tuy nhiên, điều khiến Tử Hư trở nên đáng quý là ở chỗ, sau hành trình gặp gỡ và đàm đạo với vị tiên, ông đã nhận ra rằng “đạo tiên” không phải là thứ có thể cưỡng cầu mà phải tự giác ngộ. Cuối cùng, ông quay trở về trần thế, nhưng không còn vướng bận bụi trần, mà sống một đời ung dung, tự tại, giữ được sự an nhiên trong tâm hồn. Tử Hư là biểu tượng cho vẻ đẹp của một tâm hồn thanh sạch, của con người biết sống hài hòa giữa mộng và thực, giữa lý tưởng và đời sống, đồng thời thể hiện triết lý sâu sắc của Lão Trang: sống thuận theo tự nhiên, buông bỏ để được tự do.

LG
7 tháng 7

Dưới ngòi bút tài hoa của nhà văn Nguyễn Dữ trong “Chuyện chức phán sự đền Tản Viên”, nhân vật Tử Hư hiện lên như một hình tượng rực rỡ về người trí thức thời phong kiến, mang trong mình vẻ đẹp của trí tuệ, bản lĩnh và tinh thần chính nghĩa. Là một thầy đồ nghèo nhưng giàu khí phách, Tử Hư không chỉ uyên bác mà còn can đảm đối mặt với thế lực ma quái mà không hề nao núng. Dẫu bị lôi vào chốn âm phủ đầy rẫy hiểm nguy, ông vẫn giữ được sự điềm tĩnh, sáng suốt và niềm tin vào công lý. Tử Hư mang vẻ đẹp của một con người trọng lẽ phải, không mưu cầu danh lợi, sống thanh cao giữa thời đại hỗn mang. Đặc biệt, ông còn là biểu tượng của sức mạnh tinh thần, dám đối mặt với điều phi lý, dám nói thẳng, nói thật giữa chốn u minh. Qua nhân vật này, Nguyễn Dữ không chỉ phản ánh khát vọng công lý mà còn ca ngợi nhân cách cao đẹp, khí chất bất khuất của người trí thức chân chính. Tử Hư là minh chứng cho sự chiến thắng của lẽ phải trước tà ác, là ánh sáng soi đường cho những tâm hồn thiện lương.