em hãy tả cảnh vật nơi em ở( hoặc một nơi khác mà em đã đến) gắn với 1 mùa trong năm
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong thư gửi học sinh nhân ngày khai trường đầu tiên của nước việt nam độc lập , Bác Hồ đã viết : "Non sông việt nam có trở nên ... học tập của các cháu " . Lời dạy của Bác Hồ kính yêu đã giúp em hiểu được trách nhiệm của người học sinh đối với việc học tập là chúng ta phải học tập thật giỏi để gúp cho việt nam ta thêm văn minh và có thể theo kịp các nước khác vì lúc đó mới xây dựng lại nước Việt không lâu nên chúng ta phải biết cách làm nhân dân
#Tiếng việt lớp 5
Câu hỏi của bạn ra kết quả r bn ạ :
TL:
Con lại trỏ cánh buồm nói khẽ:
“Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi…”
Em thích nhất là mùa thu trên quê hương. Đó là mùa của cúc vàng tươi trong nắng, mùa của những chùm ổi chín lắc lư trong vườn. Và đặc biệt, đó còn là mùa của gió heo may quyện với sương thu. Cây cối bắt đầu thay lá , khoác lên mình bộ cánh vàng tươi . Các bạn học sinh thì chuẩn bị bước vào năm học mới. Mùa thu thật ý nghĩa biết bao!
Trong các mùa, em thích nhất là mùa thu. Thời tiết mùa thu mát mẻ. Bầu trời cao và xanh thẳm. Gió heo may khẽ thổi. Cây cối trong vườn đã bắt đầu thay lá. Ông mặt trời cũng không còn chói chang như mùa hè. Vào mùa thu, chúng em sẽ được quay trở lại trường sau những ngày hè. Em rất yêu thích mùa thu.
Mỗi chúng ta khi sinh ra ai cũng đều có quê hương. Giống như bao người khác, tôi rất yêu quê hương của mình. Tôi yêu những cánh đồng lúa chín vàng, yêu cảnh núi non hùng vĩ, yêu những dòng sông xanh mát, yêu sự chân chất, cần cù, nặng nghĩa tình của người dân quê tôi. Và tôi yêu cả cảnh đẹp đặc biệt nơi quê – những đêm trăng rằm soi sáng muôn nơi.
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp xóm làng. Một chiếc chăn sao hiện lên mờ ảo rồi rõ dần. Chẳng bao lâu, mặt trăng cũng đã nhô lên khỏi dãy núi trùng điệp. Trăng tán tám to, tròn như kết tinh của hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trên bầu trời xa. Ánh trăng bàng bạc tinh nghịch xuyên qua các kẽ lá, nhuộm một màu trắng xóa khắp ao hồ, cây cối, con đường. Càng lên cao, trăng càng sáng rõ. Lúc này, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh như một chiếc mâm đang bay lơ lửng giữa không trung. Chiếc mâm đặc biệt này đã giúp quê hương tôi chìm trong một thế giới diệu kì. Dòng sông Đáy đang mỉm cười thật tươi khi nó thấy mình như đẹp hơn trong chiếc áo đen đính vầng trăng sáng và hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Sông như muốn ánh trăng chỉ là của riêng mình nên nó liền chộp lấy thứ ánh quà tặng mà chị Hằng ban xuống. Hình như cây cỏ, hoa lá cũng muốn thưởng thức ánh trăng nên chúng xòe những bàn tay đủ kích cỡ để đón ánh sáng kì lạ kia. Mọi vật đều im lặng để ngắm nghía và cảm nhận vẻ đẹp của đêm trăng. Lũy tre được ánh trăng soi vào cũng đẹp hơn hẳn. Khóm tre từ từ ngân lên khúc nhạc đồng quê. Khúc nhạc ấy mới du dương và êm đềm biết bao! Khúc nhạc rì rào khiến mọi vật nhảy nhót dưới ánh trăng bạc. Thảm lúa vàng dập dờn trước gió, nhấp nhô gợn sóng như từng làn sóng nối đuôi nhau đến tận chân trời. Sao mà cảnh đêm trăng kì diệu đến vậy! Lũ côn trùng cất tiếng kêu ra rả như hòa vào khúc dạ nguyệt ban nãy. Cây lá như được lên những hạt vàng, hạt bạc từ trên trời rơi xuống. Hương lúa quyện với hơi sương khiến cho vùng quê thoảng một mùi thơm nhè nhẹ. Hồi còn bé, cứ đêm trăng là tôi lại ngây ngô hỏi mẹ, sao ông trăng luôn đi theo chúng ta. Mẹ tôi bảo trăng đi theo để soi sáng, và vì chú Cuội trên cung trăng rất nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ quê hương và nhớ lũ trẻ quê chú nên lúc nào cũng dõi theo
Cảnh trăng đêm nay thật đẹp! Tôi luôn ngỡ rằng cảnh đêm trăng thanh bình, yên ả ở quê tôi là đẹp nhất. Những đêm trăng như làm tôi yêu thiên nhiên hơn, yêu quê hương hơn.
Chị giải thử cho em nhé!
Quê tôi vốn ở trên núi.Những ngôi nhà đó là dân tộc của đồng bào Tây Nguyên.Tôi về thăm quê hơn chục ngày.
Những ngôi nhà sàn chênh vênh trên vách núi là làng hmang làng của tôi.Nhà sàn nhà tôi gồm có 2 tầng.Bà và tôi ngủ tầng trên còn ông ngủ tầng dưới để canh thóc gạo bởi sợ lũ chuột cuấy phá.
Sáng dậy tôi đi tìm nương chè cùng bà.Tôi và bà hái chè rồi chép mạng.
Yêu tinh
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có một con yêu tinh ăn thịt người hiếm ai lừa được nó.Con yêu tinh là một mụ yêu hóa thành.Mụ ta sống trong khu rừng hoang vu nhưng có dòng suối.
Hôm có cô gái trẻ lên rừng múc nước.Mụ yêu nhìn thấy nhảy bổ ra cười haha và nói''Có bữa ngon rồi''.Vừa dứt lời mụ yêu cô gái nói''Mụ hãy cứ đợi cho đủ 20 tuần trăng mật tôi lừa cả làng tôi không xót 1 ai cho mụ ăn thịt chỉ cần mụ tha cho tôi.
Mụ yêu tưởng thật tha cho cô.Cô về bầy mưu tính kế xong nói với cả làng,cả làng chấp thuận.
Muốn xem tiếp bật tv xem truyện mụ yêu bị lừa nhé
câu truyện ba lưỡi rìu là câu chuyện cổ tích thế tục Việt Nam vô cùng ý nghĩa kể về một càng tiều phu mặc dù rất nghèo nhưng có lòng trung thực trong mọi hoàn cảnh và cuối cùng chính sự trung thực ở đời sống đó, chàng tiều phu nhận được những đền đáp xứng đáng.
Ngày xửa xưa kia, ở một ngôi làng nọ, có một anh chàng tiều phu nghèo, cha mẹ anh bệnh nặng nên qua đời sớm, anh phải sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ và của cải/tài sản của anh chỉ có một chiếc rìu. mỗi ngày anh phải xách rìu vào rừng để đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua ngày. Ngay ở cạnh bìa rừng có một con sông nước chảy rất xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì rất khó bơi vào bờ.
Vào một hôm nọ nọ, như thường ngày chàng tiều phu vác rìu vào rừng để đốn củi, trong lúc đang chặt củi cạnh bờ sông thì chẳng may chiếc rìu của chàng bị gãy cán và lưỡi rìu văng xuống sông. Vì dòng sông nước chảy quá xiết nên mặc dù biết bơi nhưng anh chàng vẫn không thể xuống sông để tìm lưỡi rìu. Thất vọng anh chàng tiều phu ngồi khóc, vừa khóc anh chàng vừa than thở cho số phận hẩm hiu của mình.
Bỗng từ đâu đó có một ông cụ tóc trắng bạc phơ, râu dài, đôi mắt rất hiền từ xuất hiện trước mặt chàng, ông cụ nhìn chàng tiêu phu và hỏi:
– Chào con, con đang có chuyện gì mà ta thấy con khóc và buồn bã như vậy?
Anh chàng tiều phu trả lời ông cụ râu tóc bạc phơ đó:
– Thưa cụ, bố mẹ con mất sớm, con phải sống mồ côi từ nhỏ, gia cảnh nhà cháu rất nghèo, của cải/tài sản duy nhất của con là chiếc rìu sắt mà bố mẹ cháu trước lúc qua đời để lại. Có chiếc rìu đó cháu còn vào rừng đốn củi kiếm sống qua ngày, giờ đây nó đã bị rơi xuống sông, con không biết lấy gì để kiếm sống qua ngày nữa. vì thế, con buồn lắm cụ ạ!
Ông cụ liền đáp lời chàng tiều phu
– Ta tưởng chuyện gì lớn, cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông lấy hộ cháu chiếc rìu lên.
Dứt lời, ông cụ lao mình xuống dòng sông đang chảy rất xiết. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm một chiếc rìu bằng bạc sáng loáng và hỏi anh chàng tiều phu nghèo:
– Đây có phải lưỡi rìu mà con đã làm rơi xuống không ?
Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng bạc thấy không phải của mình nên anh lắc đầu và bảo ông cụ:
– Không phải lưỡi rìu của con cụ ạ, lưỡi rìu của con bằng sắt cơ.
Lần thứ hai, ông cụ lại lao mình xuống dòng sông chảy xiết để tìm chiếc rìu cho chàng tiều phu. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm chiếc rìu bằng vàng và hỏi chàng tiều phu:
– Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý làm rơi xuống sông không?
Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng vàng sáng chói, anh lại lắc đầu và bảo:
– Không phải là lưỡi rìu của con cụ ạ!
Lần thứ ba, ông cụ lại lao mình xuống sông và lần này khi lên ông cụ cầm trên tay là chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu đánh rơi. Ông cụ lại hỏi:
– Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con không!
Thấy đúng là lưỡi rìu của mình rồi, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:
– Vâng cụ, đây đúng là lưỡi rìu của con, con cảm ơn cụ đã tìm hộ con lưỡi rìu để con có cái đốn củi kiếm sống qua ngày
Ông cụ đưa cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bằng sắt của anh và khen:
– Con quả là người thật thà và trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc. Nay ta tặng thêm cho con hai lưỡi rìu bằng vàng và bạc này. Đây là quà ta tặng con, con cứ vui vẻ nhận.
Anh chàng tiều phu vui vẻ đỡ lấy hai lưỡi rìu mà ông cụ tặng và cảm tạ. Ông cụ hóa phép và biến mất. Lúc đó anh chàng tiều phu mới biết rằng mình vừa được bụt giúp đỡ.
Một năm có bốn mùa. Mùa này đi qua thì mùa khác thế chỗ. Mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng. Nhưng mùa mà em yêu thích nhất là cảnh đẹp của mùa xuân.
Cái giá lạnh của mùa đông đã đi tự lúc nào, thay thế nó là sự ấm áp của mùa xuân. Cũng chính sự ấm áp ấy với những cơn mưa phùn đầu mùa đã làm cho cây cối đâm chồi, nảy lộc, làm cho quê hương em tràn ngập màu xanh. Màu xanh non mơn mởn của những thảm cỏ non. Màu xanh bát ngát của những đồng lúa thẳng cánh cò bay. Màu xanh rì của những lũy tre....Bầu trời trong xanh và cao vút. Quanh nhà em, cây cối đua nhau sinh sôi, nảy nở. Hoa lá đua nhau khoe áo mới. Màu phớt hồng của hoa đào, màu đỏ hoa hồng, màu trắng hoa hồng bạch,...Các loài hoa kết thành một tấm thảm đủ màu sắc. Mùa xuân đẹp lên, nhiều màu sắc hơn nhờ những loài hoa ấy.
Thời gian thấm thoắt trôi, những bông hoa rực rỡ đầu xuân đang dần kết trái. Từ những kẽ lá, nhú lên những quả non mỡ màng, chả mấy chốc nó sẽ cho ra những trái ngọt dâng đời.
Mùa xuân cho hoa thơm, trái ngọt. Mùa xuân tô điểm cho sắc trời thêm đẹp, thêm tươi...Em yêu mùa xuân vô cùng!...
Cái lạnh và rét của mùa đông dường như đã lùi dần nhường chỗ cho mùa xuân đến. Xuân đến từ bao giờ vậy? Ôi! Đất trời mang đậm sắc xuân.
Gió nhè nhẹ thổi, ánh nắng ửng hồng, mang theo khí xuân ấm áp. Em bước ra vườn khoan khoái hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai. Trên những chậu kiểng trước sân, những giọt sương long lanh như hạt kim cương đọng trên những chiếc lá xanh mướt. Mưa xuân như rắc bụi, cây cỏ hoa lá hân hoan rạo rực đón mừng. Nhìn lên ngọn đồi trước mặt, em thấy cỏ non tua tua mọc lên, chồi non trong vườn hé mắt khoe màu xanh nõn. Hoa thược dược, hoa mẫu đơn, hoa hồng thi nhau khoe sắc thắm. Trên những luống hoa có nhiều bướm vàng và chuồn chuồn bay lượn chập chờn. Đâu đâu cũng thấy hương hoa, hương của đất trời, thơm đến xao xuyến lòng. Trên các dòng sông, dòng kênh, lòng máng nước trong vắt, dâng đầy như cùng mùa xuân đem phù sa tưới tắm cho những cánh đồng thêm xanh. Lúa, ngô, khoai xanh một màu trái rộng đến tận chân trời.
Trên bầu trời xanh, én bay lượn từng đàn như dệt nắng xuân hồng. Cuối chân trời xa, những dãv núi xanh thẳm nhô lên như bức tường thành trập trùng tiến bước.
Thôn xóm đóng vui như ngày hội, tiếng hát, tiếng hò của các cô thôn nữ vọng lên sau luỹ tre làng; ngọt ngào sắc xuân. Những tà áo biếc, áo hồng của các cô thi nhau khoe sắc.
Nhìn xa, những mái nhà tranh lấm tấm vàng ẩn hiện dưới những lùm cây. Phải chăng xuân đã về? Bóng xuân tràn ngập trên giàn thiên lí trước sân.
Em yêu mùa xuân - mùa khởi đầu của một năm mới nhiều vẻ đẹp. Mùa xuân đem lại cho chúng ta sự trẻ trung, nồng ấm, giống như cái nó vậy.