bài học này rất hay
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!
Cuốn nhật ký "Mãi tuổi hai mươi" của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc là một tác phẩm đặc biệt, không chỉ ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc của một người lính trẻ trong kháng chiến chống Mỹ mà còn là tiếng nói của một thế hệ đầy lý tưởng và khát khao cống hiến. Tác phẩm để lại cho người đọc những cảm nhận sâu sắc về tình yêu quê hương, lý tưởng sống cao đẹp, và sự hy sinh lớn lao của thế hệ trẻ Việt Nam.
Trước hết, qua từng trang nhật ký, ta cảm nhận được tấm lòng yêu nước cháy bỏng của Nguyễn Văn Thạc. Với anh, đất nước không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà còn là lý tưởng để sống và chiến đấu. Anh hiểu rõ giá trị của hòa bình, và chính điều đó thúc đẩy anh dấn thân vào cuộc chiến đầy gian khổ. Những dòng tâm sự chân thành của anh, viết trong những khoảnh khắc ngắn ngủi giữa chiến trường, thể hiện một tinh thần trách nhiệm lớn lao với dân tộc, luôn đặt lợi ích của đất nước lên trên hết.
Bên cạnh tình yêu nước, "Mãi tuổi hai mươi" còn khắc họa rõ nét những khát vọng rất đỗi đời thường nhưng sâu sắc của một chàng trai trẻ. Anh yêu cuộc sống, yêu gia đình, trân trọng những điều giản dị nhất. Nguyễn Văn Thạc luôn giữ niềm tin mãnh liệt vào tương lai, vào ngày mai hòa bình dù anh biết rằng con đường phía trước đầy rẫy hiểm nguy. Những tâm tư ấy không chỉ là nỗi lòng của riêng anh mà còn là tâm trạng chung của cả thế hệ trẻ thời bấy giờ – những con người mang trong mình khát vọng sống đẹp, sống có ý nghĩa.
Điều đáng trân trọng hơn cả là sự hy sinh cao cả của Nguyễn Văn Thạc. Anh bước vào cuộc chiến với tâm thế sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng trong anh không hề có sự bi lụy hay tiếc nuối. Thay vào đó, anh tin rằng sự hy sinh của mình sẽ góp phần mang lại độc lập, tự do cho dân tộc. Chính sự hy sinh ấy đã làm nên vẻ đẹp bất tử cho anh – một tuổi hai mươi mãi mãi dừng lại để đất nước trường tồn.
Tóm lại, cảm nhận của tác giả trong "Mãi tuổi hai mươi" là sự kết hợp của tình yêu, lý tưởng và sự hy sinh cao đẹp. Cuốn nhật ký không chỉ là câu chuyện của một người mà còn là tiếng nói của cả một thế hệ anh hùng. Đọc tác phẩm, mỗi chúng ta không chỉ cảm phục mà còn cảm thấy trách nhiệm gìn giữ hòa bình và tiếp tục những lý tưởng cao đẹp mà thế hệ đi trước đã gửi gắm.
Trong tác phẩm "Người sót lại của rừng cười" của tác giả Võ Thị Hảo, nhân vật Thảo để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bởi sự mạnh mẽ, can đảm nhưng cũng đầy đau đớn và bi kịch. Thảo là một cô gái trẻ sống sót sau những mất mát to lớn, là hình ảnh tiêu biểu của một thế hệ trẻ phải gánh chịu hậu quả của chiến tranh. Cô không chỉ là một người chứng kiến, mà còn là người đối diện với sự thật tàn khốc của cuộc sống. Thông qua nhân vật Thảo, tác giả đã gửi gắm thông điệp về sự sống sót, sự vươn lên sau những mất mát và sự tha thứ, hàn gắn những vết thương trong tâm hồn.
Thảo là nhân vật mang trong mình một nỗi đau lớn lao khi mất đi gia đình và bạn bè trong chiến tranh. Cô là một trong những người "sót lại", sống sót sau một trận chiến tàn khốc, khi mà cả thế giới xung quanh cô đều đã bị hủy hoại. Nỗi đau của Thảo không chỉ đến từ sự mất mát người thân mà còn từ cảm giác cô đơn, bơ vơ giữa một thế giới không còn những người mình yêu thương. Tuy nhiên, trái ngược với sự yếu đuối mà người ta thường nghĩ về những người chịu quá nhiều tổn thương, Thảo lại tỏ ra rất mạnh mẽ. Cô không gục ngã trước những đau thương mà số phận đã đẩy đưa, mà ngược lại, cô tìm cách sống, tìm cách đối mặt với quá khứ, xây dựng lại cuộc đời từ những mảnh vỡ.
Sự mạnh mẽ của Thảo còn thể hiện qua khả năng đứng vững trước thử thách của chính bản thân và xã hội. Cô không cam chịu, không đầu hàng trước những đau đớn của chiến tranh. Mặc dù cô phải đối diện với nhiều khó khăn, sự tàn nhẫn của chiến tranh và những nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa, Thảo vẫn cố gắng tìm thấy những giá trị sống trong một thế giới đầy những tàn tích của chiến tranh. Thảo hiểu rằng, để tiếp tục sống, cô cần phải đối diện với quá khứ, phải tha thứ cho những người đã làm tổn thương mình và cố gắng tìm lại niềm tin vào cuộc sống.
Một đặc điểm nổi bật của Thảo là sự tha thứ và lòng trắc ẩn đối với người khác. Dù đã phải trải qua những tổn thương sâu sắc, Thảo không mang trong lòng sự căm ghét hay hận thù. Cô hiểu rằng, sự hận thù chỉ khiến con người ta thêm đau khổ và không thể tìm được bình yên. Cái nhìn của Thảo về cuộc đời là một cái nhìn lạc quan, luôn hướng tới sự hàn gắn, sự đoàn kết và tha thứ. Chính nhờ sự tha thứ đó, Thảo đã có thể giải phóng được chính mình khỏi gánh nặng của quá khứ, giúp cô tìm thấy một lối đi cho tương lai.
Tuy nhiên, Thảo cũng không phải là một nhân vật hoàn hảo. Cô có những lúc yếu đuối, những lúc đau khổ và mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng đó chính là điều làm cho nhân vật Thảo trở nên gần gũi, chân thực và dễ đồng cảm. Thảo là hình ảnh của những con người trong thực tế, những người vừa phải đấu tranh với quá khứ, vừa phải tìm cách đứng vững trong hiện tại, và đồng thời không ngừng tìm kiếm hy vọng cho tương lai.
Tóm lại, nhân vật Thảo trong "Người sót lại của rừng cười" là hình mẫu của những con người mạnh mẽ, dũng cảm, và đầy hy vọng trong cuộc sống. Cô là biểu tượng của sự sống sót sau chiến tranh, là minh chứng cho sức mạnh của con người khi phải đối diện với đau khổ, mất mát và chiến tranh. Qua nhân vật Thảo, tác giả Võ Thị Hảo muốn nhắn nhủ rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu đau thương, chỉ khi chúng ta biết tha thứ, đối diện với quá khứ và mở lòng đón nhận tương lai, thì mới có thể tìm thấy sự bình yên đích thực trong tâm hồn.
Phong tục tập quán của dân tộc Việt Nam là nét đẹp văn hóa truyền thống, phản ánh tinh thần đoàn kết và bản sắc dân tộc. Trong giai đoạn hiện nay, nhiều phong tục như Tết Nguyên Đán, giỗ tổ, và lễ hội dân gian vẫn được giữ gìn và phát huy, thể hiện lòng tôn kính tổ tiên và giá trị cộng đồng. Tuy nhiên, một số phong tục đang mai một hoặc bị biến tướng do ảnh hưởng của lối sống hiện đại và hội nhập quốc tế. Vì vậy, mỗi người cần ý thức giữ gìn và truyền lại những giá trị tốt đẹp, đồng thời điều chỉnh những tập quán không còn phù hợp, để bản sắc văn hóa Việt Nam luôn trường tồn.
Câu chuyện xảy ra cách đây hai tháng trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy mọi thứ như vừa mới xảy ra. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.
Nhân dịp mùng 8 tháng 3, bố, tôi và em Thu đã quyết định sẽ tặng cho mẹ một món quà đặc biệt - đó là một bữa tiệc thịnh soạn do chính tay ba bố con tôi chuẩn bị. Tôi đã lên kế hoạch để nhờ cô Hòa - đồng nghiệp của mẹ giúp đỡ. Cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm sau giờ làm để bố con tôi có thời gian chuẩn bị mọi thứ.
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. Bố cũng đã xin công ty cho về sớm. Lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. Một bó hoa hồng nhung thật đẹp. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Tôi thầm nghĩ khi nhận được bó hoa này chắc chắn mẹ sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi dọn cất sách vở, tôi liền vào bếp giúp bố. Tôi phụ trách rửa rau, thái thịt và nấu cơm. Còn việc chế biến món ăn sẽ do đảm nhận. Em Thu phụ trách dọn lau dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đũa. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ba bố con tôi đã hoàn thành những món ăn mà mẹ thích: sườn xào chua ngọt, đậu kho thịt, canh cá chua ngọt… Những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt đã được dọn lên bàn. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa hồng do chính tay tôi tự cắm. Sau khi làm xong hết mọi công việc, ba bố con tôi đều đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả.
Đến bảy giờ tối, tôi nhắn tin báo cho cô Hòa mọi việc chuẩn bị đã xong. Khoảng mười lăm phút sau thì mẹ đã về đến nhà. Em Thu được giao nhiệm vụ đón mẹ. Khi mẹ bước vào bếp, bố đã cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Lúc đó tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ rất ngạc nhiên, kế tiếp là nụ cười hạnh phúc. Cả gia đình ngồi vào bàn ăn. Mẹ đã rất ngạc nhiên khi nghe tôi kể về quá trình nấu ăn của ba bố con. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, mẹ còn khen các món ăn rất ngon. Buổi tối hôm đó, gia đình tôi ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.
Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm công việc nấu ăn. Nhờ vậy mà tôi nhận ra mẹ đã vất vả như thế nào để nấu cho chúng tôi những bữa cơm ngon. Bởi vậy mà tôi cảm thấy thương và yêu mẹ nhiều hơn.
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!
Bài học này rất hay