đây là bài dự thi đã hoàn thiện của mik! bạn nào nhận xét cho mik gửi với:
Ngày Hôm Qua thân mến!
Đã bao lâu chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Tớ cũng chẳng nhớ luôn! Dạo này cậu khỏe không? Cuộc sống cấp hai của cậu như thế nào? Còn tớ thì vẫn như ngày trước thôi. Tớ gửi bức thư này để nói cho cậu biết trường mới của tớ tuyệt như nào! Trường của tớ là Trường trung học cơ sở Thị trấn, đã thành lập được 32 năm rồi. Trường tớ có 30 cán bộ giáo viên và 516 học sinh, thầy hiệu trưởng tên là Ngô Đức Cảnh, cô hiệu phó tên là Bùi Thị Hằng, chị Trần Hà Bảo Ngọc là liên đội trưởng. Vào năm 2020, trường tớ được làm cờ dẫn đầu toàn khối đó. Nói qua thế chứ lần đầu vào trường tớ cũng có đôi chút bỡ ngỡ, nhưng được gặp thầy cô và bạn mới cũng làm mình vui hơn nhiều. Khung cảnh trường cũng thay đổi theo thời gian. Vào buổi sáng, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng như rót mật xuống sân, những tòa nhà mới ngủ dậy còn muốn ngủ tiếp, các bác cây bàng cũng dần tỉnh giấc, rung rinh như tập thể dục. Vào buổi trưa, ánh nắng mạnh mẽ như muốn trút giận xuống, những dãy nhà dần chìm vào giấc ngủ, các bác cổ thụ dần đi ngủ, sân trường vắng vẻ như chưa từng có ai đến vậy.
Môn học yêu thích của tớ là Tiếng Anh do cô Huệ dạy, cô là người có vóc dáng cao và gầy, cô có khuôn mặt hình trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt màu nâu đẹp, mái tóc dài ngang lưng, cô hiền nhưng khi đã tức giận là cô rất nghiêm. Giọng nói lúc ấy của cô từ nghẹ nhàng trở thành nghiêm khắc. Cử chỉ của cô cũng linh hoạt, cô có thể vừa nói vừa ghi bài lên bảng. Cách cô giảng cũng rất hay, cô sẽ giảng và ghi từ vựng lên bảng, đôi khi, cô sẽ lặp lại hoặc nhấn mạnh từ hoặc câu nào đó để cho mình biết và ghi vào. Cậu biết không? Tớ đã từng có ước mơ làm một giáo viên Tiếng Anh, và cô Huệ kiểm tra bài của tớ, cô đã bảo tớ có tiềm năng đó, tớ cũng đã tin tưởng vào cô. Tớ biết rằng làm giáo viên phải học giỏi các môn, nếu là giáo viên chuyên môn thì phải tập trung vào môn đó nhưng cũng không được bỏ dở tất cả các môn khác, cho nên tớ đã cố gắng học, gạt bỏ hết những thói quen xấu của mình và đi học đầy đủ, tớ nghĩ như thế là đủ, nhưng không, làm giáo viên cũng phải giữ bình tỉnh, không được nóng giận thái quá cậu ạ, nếu không sẽ không thể kiểm soát cảm xúc và mắng học sinh đó! Bây giờ tớ mới biết làm giáo viên mệt như nào và tớ rất biết ơn những thầy cô giáo đã dạy dỗ tớ, tớ muốn làm giáo viên vì cũng muốn nuôi dạy những thế hệ sau nên người.
Cuối thư, tớ cảm ơn vì cậu đã luôn đồng hành cùng tớ những lúc tớ vui, buồn. Tớ xin hứa sẽ luôn học giỏi và không bao giờ làm thầy cô phụ lòng nữa vì tớ yêu ngôi trường và tất cả thầy cô ở đó.