K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đọc văn bản sau:           SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG(1)Ngày xưa, có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. (2)Người mẹ hàng ngày tần tảo làm lụng nuôi con. (3)Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.(4)Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau:           SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG

(1)Ngày xưa, có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. (2)Người mẹ hàng ngày tần tảo làm lụng nuôi con. (3)Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.

(4)Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang giỏi trong vùng cũng không chữa khỏi cho mẹ. (5)Em buồn lắm, ngày ngày đều cầu phúc cho mẹ. (6)Thương mẹ, người con quyết tâm đi tìm thầy nơi khác về chữa bệnh. (7)Người con đi mãi, qua bao nhiêu làng mạc, núi sông, ăn đói mặc rách vẫn không nản lòng.

(8)Đến một hôm, khi đi ngang qua một ngôi chùa, em xin nhà sư trụ trì được vào thắp hương cầu phúc cho mẹ. (9)Lời cầu xin của em khiến trời nghe cũng phải nhỏ lệ, đất nghe cũng cúi mình. (10)Lời cầu xin đó đến tai đức Phật từ bi, Người cảm thương tấm lòng hiếu thảo đó của em nên đã tự mình hóa thân thành một nhà sư. (11)Nhà sư đi ngang qua chùa và tặng em một bông hoa trắng rồi nói:

– (12)Bông hoa này là biểu tượng của sự sống, là bông hoa chứa đựng niềm hi vọng, là ước mơ của loài người, là thần dược để chữa bệnh cho mẹ con, con hãy mang nó về chăm sóc. (13)Nhưng phải nhớ rằng, cứ mỗi năm sẽ có một cánh hoa rụng đi và bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ con chỉ sống được bấy nhiêu năm.

(14)Nói rồi nhà sư biến mất. (15)Em nhận bông hoa, cảm tạ Đức Phật, lòng em rất đỗi vui mừng. (16)Nhưng khi đếm những cánh hoa, lòng em bỗng buồn trở lại khi biết rằng bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ em chỉ sống được thêm với em có năm năm nữa. (17)Thương mẹ quá, em nghĩ ra một cách, em liền liều xé nhỏ những cánh hoa ra thành nhiều cánh nhỏ, nhiều đến khi không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh nữa. (18)Nhờ đó mà mẹ em đã khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình. (19)Bông hoa trắng với vô số cánh nhỏ đó đã trở thành biểu tượng của sự sống, là ước mơ trường tồn, là sự hiếu thảo của người con đối với mẹ, là khát vọng chữa lành mọi bệnh tật cho mẹ của người con. (20)Ngày nay, bông hoa đó được người đời gọi là hoa cúc trắng. 

Câu 1. Đáp án nào sau đây thể hiện đúng ý nghĩa của truyện?

A.Thể hiện hoàn cảnh đáng thương của em bé

B.Ca ngợi lòng hiếu thảo của con người

C.Ca ngợi lòng từ bi, nhân hậu của nhà sư

D.Thể hiện sự kiên trì, ý chí quyết tâm của em bé

Câu 2. Trong câu (7), thành ngữ  “ ăn đói mặc rách” nghĩa là gì?

A. Rách rưới, nhếch nhác, luộm thuộm

B. Không chú tâm đến việc ăn mặc

C. Nghèo túng, không đủ ăn đủ mặc

D. Lười biếng, không lo làm ăn

Câu 3. Sắp xếp các sự việc sau theo đúng diễn biến của câu chuyện.

A.Đức Phật hóa thân thành nhà sư và tặng cậu bé một bông hoa kỳ diệu.

B.Hai mẹ con sống với nhau hạnh phúc, mẹ ốm nặng, con tìm cách chữa bệnh.

C.Mẹ em khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình.

D.Muốn mẹ sống lâu cậu bé đã xé bông hoa thành nhiều cánh nhỏ.

Câu 4. Em có nhận xét gì về sự việc được nói đến trong câu (7)?

0
18 tháng 3

Câu 1:

Giống nhau:

1.Cả hai thể loại truyện đều là các dạng văn chương truyền miệng, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong cộng đồng.

2.Cả hai đều thường chứa những yếu tố siêu nhiên, huyền bí, và thường được sử dụng để giải thích các hiện tượng tự nhiên hoặc lịch sử.

Khác nhau:

1.Truyện truyền thuyết thường kể về các vị thần, anh hùng, và sự kiện quan trọng trong lịch sử của một dân tộc, một quốc gia hoặc một nền văn hóa cụ thể. Truyện cổ tích thì thường là những câu chuyện giả tưởng, kể về cuộc phiêu lưu của những nhân vật tưởng tượng.

2.Truyện truyền thuyết thường mang tính nghi lễ và tôn giáo cao, trong khi truyện cổ tích thường tập trung vào giáo huấn và giải trí.

3.Truyện truyền thuyết thường có mối liên kết chặt chẽ với văn hóa và truyền thống của một cộng đồng cụ thể, trong khi truyện cổ tích thì thường được kể lại và tái hiện trong nhiều nền văn hóa khác nhau.

Câu 2:

1.Văn bản của thể loại truyền thuyết: "Câu chuyện về Thánh Patrick", "Câu chuyện về Gilgamesh".

2.Văn bản của thể loại truyện cổ tích: "Cây lúa vàng", "Cô bé lọ lem", "Chú Rồng Tốt Bụng".

Câu 3:

Nhân vật: Cinderella (Cô bé lọ lem)

Cô bé lọ lem là một cô gái nhỏ bé, tốt bụng và kiên nhẫn, sống cùng hai người chị ghẻ và mẹ kế tàn ác. Cô thường bị bắt làm công việc nhà nhưng vẫn không làm mất đi lòng tốt và niềm tin vào điều tốt lành. Dưới sự giúp đỡ của các yếu tố siêu nhiên và lòng tốt của mình, cô bé lọ lem đã vượt qua mọi khó khăn và cuối cùng được đền đáp bằng hạnh phúc và hòa bình.

18 tháng 3

Trong câu chuyện về hạt dẻ gai, mẹ của hạt dẻ gai đã dành những lời khuyên đầy ý nghĩa và giáo dục cho con của mình. Lời khuyên này thường liên quan đến việc tìm hiểu và thấu hiểu về bản thân, cũng như giữ vững niềm tin vào khả năng của mình.

Cụ thể, mẹ dẻ gai đã khuyên con của mình rằng khi mở lớp học của mình, hạt dẻ gai nên tìm cách truyền đạt kiến thức của mình một cách đặc biệt và độc đáo, thay vì cố gắng chạy theo các phong cách giảng dạy khác.

Tôi đồng tình với lời khuyên này vì nó khuyến khích hạt dẻ gai phát huy sức sáng tạo và tự tin vào bản thân, thay vì chỉ sao chép hoặc bắt chước người khác. Nó cũng đề cao việc hiểu biết sâu sắc về bản thân và sở thích của mình, điều này sẽ giúp hạt dẻ gai phát triển một cách toàn diện hơn.

18 tháng 3

A. MIÊU TẢ

Phương thức biểu đạt chính của bài thơ "Bàn Tay Mẹ" là miêu tả. Bài thơ này được viết bởi người vào những năm 1980, và nó mô tả những cảm xúc và sự thấu hiểu của tác giả về bàn tay và sự đam mê của mẹ trong sự nghiệp của mình. Bài thơ này sử dụng hình ảnh của bàn tay mẹ để biểu lộ những giá trị và nỗ lực của một cha mẹ trong cuộc sống của con.

18 tháng 3

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “Gia đình là tế bào của xã hội”. Thật vậy, đó là nơi nuôi dưỡng, chở che cho mỗi chúng ta từ khi còn bé cho đến lúc lớn, nó luôn ở bên cạnh ta, nâng niu che chở cho mỗi chúng ta. Gia đình là nơi nuôi dưỡng tâm hồn của mỗi người. Tất cả chúng ta ngồi đây ai cũng đã, đang và sẽ có một gia đình mà chắc rằng nó sẽ không bao giờ được như tôi mơ ước.

Trong quá khứ, tôi đã từng có một gia đình, nơi đã nuôi dưỡng, che chở cho tôi từ lúc mới lọt lòng. Tôi sống trong tình yêu thương, đùm bọc của bố mẹ. Tôi sống, sống trong sự quan tâm, sống trong sự chở che. Rồi dần dần, càng ngày tôi càng núp trong một cái bóng, cái bóng của chính tôi. Chẳng có gì tôi phải đụng tay đến, tôi chẳng được làm những gì mà mình thích. Tất cả phải theo ý bố mẹ.

Bố vẫn thường dạy tôi về cách sống, cách làm người. Nhưng thử hỏi đã bao giờ tôi được làm chính tôi. Tôi luôn tự tạo cho mình một cái vỏ bọc để che giấu đi con người thực sự của mình. Mọi người thấy tôi hay cười nhưng có ai biết, đó chỉ là những nụ cười giả tạo mà tôi cố gắng để che giấu đi nỗi đau của chính bản thân mình. Tôi đã từng ghét chính cuộc sống đó. Nhiều lần, tôi đã cố gắng để thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy. Nhưng rồi, tôi lại càng tiến sâu hơn.

Một ngày nọ, tôi phát hiện ra, bố tôi, người mà luôn che chở, dạy bảo cho tôi lại là một người, một người mà tôi khinh bỉ. Đúng là cha nào con ấy. Tôi tự tạo vỏ bọc cho mình để che giấu con người thật của tôi. Bố tôi cũng thế, ông đã tạo ra cho mình một cái vỏ bọc thật hoàn hảo để che giấu con người mình, lừa gạt tất cả, và cả tôi.

Tôi sống vì cái gì? Gia đình ư? Nhiều lúc tôi đã dẫm đạp lên nó. Tôi tự tách mình khỏi gia đình, và tách ra khỏi chính bản thân tôi. Tôi hoàn toàn là một con người khác.

Nhiều lúc chán cuộc sống giả tạo đó, tôi đã tìm, tìm đến một nơi, một nơi mà ở đó không có sự giả dối, và hơn cả, tôi được làm chính tôi: THẾ GIỚI ẢO. Dẫu biết rằng, tất cả chỉ là ảo, nhưng những gì tôi có thật gấp trăm nghìn lần cái thế giới mà tôi sống.

Ở đó, có người mà tôi yêu, có sự quan tâm, có tất cả những thứ mà thế giới thật đã có, hoặc không có. Tôi đã tìm lại được tiếng cười, cười một cách thật tự nhiên. Có những buổi offline làm tôi nhớ mãi…

Một phút xa nhau vạn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ.

Lạ thật, tôi đã từng mơ về một hạnh phúc được sống trong một gia đình thật, nhưng không ngờ đó chỉ là ẢO… Nhưng không sao, có lẽ đối với tôi đó cũng là một cái gì đó, một thứ gì đó thật khác biệt…

Thật lạ, hôm nay, ngày tôi viết bài văn này cũng là ngày kỉ niệm, ngày chúng tôi gặp nhau trong một gia đình (ẢO). Nhưng tôi đang cố gắng gìn giữ một cái gì đó, dù biết nó chỉ là ẢO và lời nói có thể là giả tạo nhưng ít ra có còn hơn không. Hơn cả, tôi được làm chính tôi. Tương lai, một ngày nào đó tôi cũng sẽ có một gia đình. Gia đình đó sẽ như thế nào đây?

Gia đình. Không biết đối với các bạn, đó là gì? Nhưng đối với tôi, nó là một cái gì đó mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ với tới được.

Tham khảo ạ.

18 tháng 3

Trong câu thơ “Cây chua hồng giấu mặt/Sau chùm lá đung đưa”, từ láy “đung đưa” có thể đang mô tả sự lắc lư, đung đưa của những chùm lá cây chua hồng dưới làn gió, tạo nên một hình ảnh sinh động và đầy nhạc tính. Từ láy này cũng giúp tạo nên một không gian thơ mộng, trữ tình và đầy màu sắc.

Chúc bạn DThái sớm đạt top 1 khối nhá!!!!!