Lối sống "vô cảm" khiến trái tim con người hóa thành sỏi đá.Suy nghĩ của em về lối sống vô cảm đó.
help me nha! mơn🙂
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn T làm vậy là sai. Cho dù là bạn chơi thân mức nào đi chăng nữa thì buộc T phải hoàn thành đúng nhiệm vụ của mình. Bạn T là lớp trưởng đồng nghĩa với việc bạn ấy phải quan tâm và quan sát các bạn trong lớp một cách kĩ càng để lỡ may các bạn làm sai hay chậm trễ điều gì để đôn thúc và nhắc nhở, có như vậy thì nề nếp cũng như ý thức mọi người mới được cải thiện tốt hơn và điều đó sẽ giúp toàn tập thể lớp đi lên.
Truyền thống tốt đẹp là :
- Tôn sư trọng đạo
- Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Thói quen tập quán lạc hậu :
nếu đã biết là có 4 tác hại rồi thì chắc hẳn bản thân phải biết rõ đáp án rồi chứ?
thế mà cũng bày đặt hỏi để làm tăng hoạt động à?
Không thích lòng vòng bn có vẻ thích TẠO NGHIỆP gớm nhể ??
Kể một tấm gương chí công vô tư mak em biết (cụ thể)?
=> Bác Hồ
Vài ví dụ về hợp tasc cùng phát triển????
Giúp tui nha tick cho
=> Các bác sĩ Việt Nam và Hoa Kì hợp tác tiến hành ca " phẫu thuật nụ cười " cho trẻ em tại bệnh viện Đà Nẵng
ví dụ à? nhiều lắm
như là gà trống hợp tác với gà mái để sinh nở chẳng hạn
1vd Quan hệ Việt Nam-Trung Quốc,quan hệ Việt Nam -Lào,...
2khi bác Hồ qua đời trung ương đảng và chính phủ đã đề nghị trung ương đảng chính phủ Liên Xô giúp đỡ giữ gìn lâu dài thi hài chủ tịch Hồ Chí Minh vfa thiết kế cung cấp vật tư ,thiết bị cử chuyên gia sang xây dựng lăng
à bạn ơi, quan hệ của VN bọn mình với TQ sâu nặng lắm đó bạn nhé, như chó với mèo ý, TQ yêu mến VN đến nỗi lúc nào cx sân si lấn chiếm, à nhầm lúc nào cx sang VN để quản lí hộ ý mà
"Vô cảm" là không có cảm giác, không có tình cảm, không xúc động trước một sự vật, hiện tượng, một vấn đề gì đó trong đời sống. Bệnh vô cảm là căn bệnh của những người không có tình yêu thương, sống dửng dưng trước nỗi đau của con người, xã hội, nhân loại...
Trải qua các cuộc chiến tranh chống quân xâm lược, những cuộc đọ sức với thiên tai khắc nghiệt, nhân dân ta đã có truyền thống đoàn kết, thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Dường như càng qua gian khổ, đau thương, mất mát con người lại sống gần nhau, quan tâm, giúp đỡ nhau nhiều hơn. Tình làng nghĩa xóm, thương người như thể thương thân đã trở thành một đạo lí của dân tộc: "Bán anh em xa mua láng giềng gần".
Hiện nay, trong cuộc sống vật chất ngày càng được cải thiện hơn, đầy đủ hơn, người ta dễ có xu hướng lo vun vén cho bản thân và gia đình mình, ít quan tâm đến những vấn đề xã hội. Trước kia, ông cha ta đã phê phán lối sống chỉ biết vun vén cho riêng mình. Cuộc sống quanh ta hiện nay không thiếu những người như thế. Họ sống thờ ơ với mọi việc đang diễn ra, nhà nào nào đóng cửa biết nhà nấy. Nhà hàng xóm có hoạn nạn, có con cái bị rơi vào cạm bẫy của các tệ nạn xã hội họ cũng bàng quan như không biết. Đi đường gặp người bị tai nạn, họ cũng bỏ qua như không nhìn thấy. Thấy lũ trẻ cái nhau thậm chí đánh nhau họ cũng làm ngơ. Trước cảnh khổ đau của những người tàn tật, bất hạnh, họ cũng không mảy may xúc động...Bệnh vô cảm đã làm cho con người như vô tri, vô giác, không thể hòa nhập với cộng đồng.
Trong công việc, bệnh vô cảm làm cho con người chẳng khác nào một cái máy. Họ làm việc một cách đơn điệu, tẻ nhạt. Con người mắc bệnh vô cảm trong công việc, chắn chắc hiệu quả công việc sẽ không thể nào cao, thậm chí còn làm trì trệ, ảnh hưởng nghiêm trọng.
Là cán bộ, công chức của Nhà nước, mắc bệnh vô cảm sẽ dẫn đến xa rời nhân dân, tắc trách trong công việc. Một bác sĩ vô cảm không thể có tình thương người bệnh, nhất là những người bệnh nghèo. Không thiếu những trường hợp vì vô cảm mà người bệnh không được chăm sóc chu đáo, dẫn đến những cái chết đáng tiếc. Một kĩ sư vô cảm có thể dửng dưng trước những sinh mạng con người do công trình không đạt chất lượng của mình gây ra. Một tài xế vô cảm sẵn sàng xem thường tính mạng của người khác khi phóng nhanh vượt ẩu. Một thầy giáo vô cảm chỉ nghĩ bài giảng cho xong chuyện, còn nói gì đến tình nghĩa thầy trò, tận tâm dạy bảo, nhất là những học trò còn học kém, gia đình khó khăn. Cán bộ vô cảm sẽ không thể nhìn thấy hoàn cảnh của mỗi người dân, không thấy những nỗi bức xúc của nhân dân, giúp đỡ nhân dân tận tâm, tận tình.
Gần đây thôi, nếu bạn có tình cờ xem qua các trang báo sẽ ngỡ ngàng vô cùng với "sự nhẫn tâm" đến đáng sợ của con người: Một thanh niên gào khóc thảm thiết trên chuyến xe buýt khi kẻ gian lấy mất chiếc bóp của anh ấy nhưng đáp lại là sự im lặng đến xót xa. Và đau lòng hơn nữa khi xem cảnh bao người đi "hôi bia" khi chuyến xe định mệnh của người tài xế đáng thương lật trên đường. Đáp lại cho tiếng khóc của anh là tiếng cười hả hê của những người đi nhặt của "trên trời rơi xuống". Viết đến đây tôi lạnh cả người và tự hỏi lòng trắc ẩn, tình thương của con người hiện đại có còn hay không? Phải chăng khi xã hội phát triển con người lại đánh mất tình yêu thương?
Là bản thân học sinh chúng ta hãy ra sức chống bệnh vô cảm trong việc làm, học tập hằng ngày của mình. Hãy quan tâm giúp đỡ bạn bè. Hãy chia sẻ những gì mình có thể cho những cuộc đời bất hạnh quanh ta. Đừng để một ngày nào đó khi nhìn thấy bà lão ăn xin, một đứa bé côi cút bơ vơ, một người khách lỡ đường mà trái tim bạn không lên tiếng. Hãy thắp sáng, hãy gieo mầm cho những yêu thương trong trái tim bạn, trái tim tôi, trái tim tất cả chúng ta.
Tình thương là cái quí giá của con người; bệnh vô cảm đã làm mất phẩm chất ấy, không khác gì biến dòng máu hồng hào trở thành màu xanh. Trái tim mỗi người cần thắp sáng ước mơ, khát vọng, ý chí và sự sáng tạo gắn bó với cộng đồng. Điều đó sẽ chống được bệnh vô cảm và làm cho cuộc đời của con người
ko có j