Tả về 1 người thân mà em yêu quý nhất
Viết dài giúp mik nha
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
3.A , 4.C, 5.B, 6.C, 7.B, 8.A, 9.A, 10.Trạng ngữ trong câu là :Ngày xửa ngày xưa .Đây là trạng ngữ chỉ :Thời gian.
Câu 3: A
Câu 4:C
Câu 5:C
Câu 6:A
Câu 7:B
Câu 8: A
Câu 9: B
Câu 10: Ngày xửa ngày xưa là trạng ngữ và chỉ thời gian
Đây là trạng ngữ chỉ thời gian
Câu 12 : nếu thiếu vắng nụ cười thì chúng ta sẽ rất buồn chán
Câu 13:
Biết em rất yêu quý chó nên kỳ nghỉ hè vừa rồi về chơi với bà ngoại, bà cho em một con chó rất dễ thương, lúc đó chú chó mới được 3 tháng tuổi, em nhìn chú chó là đã thích ngay rồi, em xin bà và khi về bế chú chó theo, em đặt tên cho chú là Misa.
Misa lớn rất là nhanh. Lúc bà cho, nó chỉ to bằng bắp chân của em bây giờ chú không những lớn nhanh mà còn rất khỏe khoắn. Chú có một thân hình đẹp cân đối, bộ lông của chú mượt và mịn như nhung. Hai cái lỗ tai của Misa nhọn, luôn vểnh lên nhìn rất đáng yêu như để nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh mình. Misa rất thông minh và ngoan ngoãn. Chiếc mũi của chú ướt ướt luôn hếch lên để đánh hơi lạ. Chú ta có một hàm răng sắc, khi nhìn thấy chú chắc chắn không có tên trộm nào đến gần. Chú đi đứng rất nhẹ nhàng và chạy rất nhanh. Sáng nào cũng vậy, Misa đùa với chú mèo đen ngoài sân. Đùa chán, chú lại tìm chỗ nào đó mát để nằm. Misa nằm sấp gác mõm lên hai chân trước của mình, lim dim ngủ, tưởng như chú ngủ rất ngon nhưng không phải thế nhé!. Chú sẽ luôn luôn đứng phắt dậy khi khi nghe có tiếng động hoặc ngửi thấy mùi lạ nào đó. Nếu là người lạ, chú ta liền tỏ ra hung dữ nhe nanh, gầm gừ như muốn nói: “Hãy ra khỏi đây nhanh nào!” nhưng ngược lại đối với thành viên trong gia đình em khi đi đâu về chỉ cần đến đầu ngõ thôi, chú đã biết và luôn luôn chạy ngay ra cổng đón, chú còn chạy quanh người đuôi thì ngoáy tít lên vì vui sướng, những lúc đó thật là vui.
Nhà em tất cả các thành viên ai cũng thích Misa. Chú như một thành viên quan trọng trong gia đình em. Trước khi đi ngủ, chú luôn đi vòng quanh kiểm tra quanh nhà xem có gì đó bất thường không khiến nhà em luôn yên tâm ngủ sau một ngày làm việc, học tập mệt mỏi, căng thẳng.
Dàn ý tả cô giáo mà em yêu quý
I. Mở bài
Giới thiệu về cô giáo.
Cô là người mẹ thứ hai của em.
II. Thân bài
1. Giới thiệu chung về cô giáo: tên, tuổi...
2. Tả ngoại hình của cô
Cô có dáng thon thả, thướt tha trong chiếc áo dài.
Mái tóc đen, dài xõa ngang vai.
Khuôn mặt đầy đặn, cân đối với chiếc mũi thẳng, đôi môi hồng luôn tươi cười.
Đôi mắt to và đen; nhìn hiền từ, thân thiện.
Nước da trắng trẻo.
Bàn tay nhỏ nhắn có các ngón thon dài.
Bước đi uyển chuyển.
Giọng nói rõ ràng, rành mạch.
3. Tính cách của cô
Hiền dịu
Nghiêm khắc...
III. Kết bài
Nêu cảm nghĩ về cô.
Bài mẫu :
Ở trường, ngoài những người bạn, người mà em gần gũi nhất là cô Lan- cô giáo chủ nhiệm của em. Cô như người mẹ hiền thứ hai của em vậy, người mà em có thể chia sẻ mọi điều, người luôn động viên và cho em những lời khuyên quý giá.
Cô giáo em năm nay tròn 30 tuổi, dáng người cao và gầy. Cô có mái tóc dài và đen óng như mái tóc mẹ. Khi đến trường, cô hay quấn tóc lên gọn gàng bằng một cây châm gỗ đơn giản. Với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng hồng, trông cô thật thanh tú và trẻ trung. Em rất thích nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt thật đẹp và luôn ấm áp nhìn chúng em. Chiếc mũi cao và nhỏ, hai hàng lông mày có dáng rất đẹp, điểm đặc biệt thu hút mọi người ở cô là nụ cười tươi đầy thiện cảm, mỗi khi cô cười để lộ hàm răng trắng đều thẳng tắp. Khi đến trường, cô ăn mặc giản dị, quần Jean và chiếc áo sơ mi không quá cầu kỳ, nhìn cô lúc nào cũng thật thanh thoát và hiền dịu. Cô giảng bài rất hay và dễ hiểu, mỗi giờ học của cô luôn thật thú vị với những trò chơi trí tuệ để chúng em nhớ kiến thức dễ dàng hơn. Chữ cô rất đẹp, những con chữ tròn và đều trên tấm bảng đen luôn làm chúng em cảm thán. Bàn tay cô thon và dài, đậm tô từng nét chữ đầy sáng tạo và thích mắt. Cô đẹp nhất là khi đứng trên bục giảng, khi ấy, cô sống toàn tâm toàn ý với nghề của mình, truyền dạy cho chúng em những kiến thức bổ ích, cô luôn có cách giảng bài thật tự nhiên và sáng tạo. Với mỗi học sinh trong lớp, cô đều quan tâm tận tình, đến chỗ từng bạn để theo dõi quá trình học tập và giúp đỡ chúng em có được điều kiện học tập tốt nhất. Không chỉ trong học tập, cô cũng rất quan tâm đến gia đình của chúng em, một lần mẹ em bị ốm, cô đã đến tận nhà hỏi thăm và tận tình giúp đỡ, mọi người ai cũng yêu quí và tin tưởng cô.
Cô là một cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết với nghề, với học sinh. Em rất yêu quý cô, nhờ có cô, những đứa học trò như chúng em mới có thể trưởng thành hơn và được học cách làm người, cách làm một công dân tốt.
Bạn tham khảo !
“Nhà em có con gà trống ... Gà trống gáy ò...ó...o...”. Gà trống là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Khi nhớ về quê hương, bên cạnh những hình ảnh đẹp đẽ khác, chú gà trống lại hiện về trong em.
Chao ôi! Chú gà trống mới đẹp làm sao! Chú khoác trên mình một bộ lông rực rỡ với sắc vàng, sắc tía,... thật đẹp. Với chiếc mào đỏ chót, chú như đang đội một chiếc mũ thật bảnh bao. Tô điểm thêm cho vẻ bề ngoài của chú là chiếc đuôi công công như lưỡi liềm với sắc màu bắt mắt. Đôi cánh chắc chắn trông thật khỏe khoắn. Mắt chú tròn xoe, long lanh như có nước và chiếc mỏ vàng nhoe bé xinh xắn. Gà trống có thân hình cao ráo với cặp đùi chắc khỏe. Đôi chân vững chãi với chiếc cựa sắc bén đầy kiêu hãnh khiến chú tự tin trước đồng loại của mình. Nhìn từ xa, trông chú thật oai vệ.
Mỗi sáng tinh mơ, khi ông mặt trời còn đang ngủ trong chiếc chăn mây bồng bềnh, chú gà trống đã thức dậy. Chú đứng trên đống rơm vàng cất tiếng gáy khỏe khoắn: “Ò..ó...o...”. Khi tiếng gáy cất lên là lúc mọi người thức dậy, chuẩn bị cho một ngày mới, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cụ già ở nhà. Tiếng gáy của chú như chiếc đồng hố báo thức thật hữu hiệu.
Những lúc râm mát, chú dẫn đàn gà con đi kiếm mồi. Chú bới lá tìm sâu, bới đất tìm giun. Nhìn đàn con líu ríu bên cạnh chú, em thấy thật ấm áp. Mỗi lúc nguy hiểm, chú như một hiệp sĩ dũng mãnh bảo vệ đàn con khỏi kẻ thù.
Em rất yêu quý chú gà trống nhà em. Từ ngày có chú, em không cần mẹ gọi dậy mỗi sáng. Chú gà trống như một nét vẽ điểm tô thêm cho cuộc sống của em.
Những đám mây xám chỉ mới tan đi, thì chú gà trống nhà em đã cất tiếng gáy vang báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. Cả xóm em đều bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Chú gà trống đang oai vệ đứng trên một cành xoài, vỗ cánh phành phạch như vừa hoàn thành xong sứ mệnh đón chào bình minh. Nhìn chú thật là oai quá!
Hồi mẹ mới mua về, chú mới buồn rầu vì phải xa mẹ, xa chốn quen. Nhưng thời gian dần dần qua đi, nỗi nhớ nhà ngày càng nhạt dần. Và bây giờ, chú đã là một chàng thanh niên tuấn tú, to khoẻ như một “lực sĩ trên võ đài”, đẹp trai như “siêu người mẫu”. Vẻ đẹp của chú thật khó mà tả hết được. Cái mào đỏ chói, lộng lẫy, chói lọi như chiếc vương niệm của một vị vua. Với bộ lông đẹp tuyệt trần, xen kẽ nhiều màu sắc rực rỡ như chiếc áo của nàng vương phi thời xưa.
Thích nhất là đôi chân khoẻ mạnh, chắc nịch, gần mấy ngón chân có một cái cựa chìa ra sắc nhọn, là vũ khí đáng sợ nhất khi chú chiến đấu với kẻ thù. Lại còn cái miệng nhọn hoắt, cứng cáp, để bổ vào đầu địch thủ của mình. Chú có chùm lông đuôi cong cong như mái tóc “đuôi gà” của các cô gái. Trông chú lúc này mới lực lưỡng làm sao ! Cũng chích nhờ sự lực lượng đó mà chú “chim gái” rất tài. Hễ cô gà mái nào được đi với chú là an toàn tuyệt đối. Vì vậy nên chàng ta có rất nhiều “tình địch”. Nhiều thì nhiều nhưng chẳng có tên nào dám đụng cu cậu cả. Cu cậu đã là anh hùng của cả cái xóm này.
Em quý chú gà này lắm! Không chỉ vì vẻ đẹp của chú mà chú còn mang lại niềm kiêu hãnh của em đối với bạn bè. Lại rất có ích. Tiếng gáy của nó luôn báo thức mọi người dậy đúng giờ để chuẩn bị cho một ngày lao động mới. Chú ta là như thế đấy, vừa chăm chỉ lại vừa chững chạc và thật đáng khen.
Biết em rất yêu quý chó nên kỳ nghỉ hè vừa rồi về chơi với bà ngoại, bà cho em một con chó rất dễ thương, lúc đó chú chó mới được 3 tháng tuổi, em nhìn chú chó là đã thích ngay rồi, em xin bà và khi về bế chú chó theo, em đặt tên cho chú là Misa.
Misa lớn rất là nhanh. Lúc bà cho, nó chỉ to bằng bắp chân của em bây giờ chú không những lớn nhanh mà còn rất khỏe khoắn. Chú có một thân hình đẹp cân đối, bộ lông của chú mượt và mịn như nhung. Hai cái lỗ tai của Misa nhọn, luôn vểnh lên nhìn rất đáng yêu như để nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh mình. Misa rất thông minh và ngoan ngoãn. Chiếc mũi của chú ướt ướt luôn hếch lên để đánh hơi lạ. Chú ta có một hàm răng sắc, khi nhìn thấy chú chắc chắn không có tên trộm nào đến gần. Chú đi đứng rất nhẹ nhàng và chạy rất nhanh. Sáng nào cũng vậy, Misa đùa với chú mèo đen ngoài sân. Đùa chán, chú lại tìm chỗ nào đó mát để nằm. Misa nằm sấp gác mõm lên hai chân trước của mình, lim dim ngủ, tưởng như chú ngủ rất ngon nhưng không phải thế nhé!. Chú sẽ luôn luôn đứng phắt dậy khi khi nghe có tiếng động hoặc ngửi thấy mùi lạ nào đó. Nếu là người lạ, chú ta liền tỏ ra hung dữ nhe nanh, gầm gừ như muốn nói: “Hãy ra khỏi đây nhanh nào!” nhưng ngược lại đối với thành viên trong gia đình em khi đi đâu về chỉ cần đến đầu ngõ thôi, chú đã biết và luôn luôn chạy ngay ra cổng đón, chú còn chạy quanh người đuôi thì ngoáy tít lên vì vui sướng, những lúc đó thật là vui.
Nhà em tất cả các thành viên ai cũng thích Misa. Chú như một thành viên quan trọng trong gia đình em. Trước khi đi ngủ, chú luôn đi vòng quanh kiểm tra quanh nhà xem có gì đó bất thường không khiến nhà em luôn yên tâm ngủ sau một ngày làm việc, học tập mệt mỏi, căng thẳng.
HOK TỐT
this house ( stand ) to for centuries
* Answer :
This house ( stand ) to for centuries
=> This house has stood ( stand ) to for centuries
Các từ láy là
miếu mạo, lúp xụp, ngọ nguậy
HỌC TỐT!
Tôi rất khâm phục Hùng ở lớp tôi. Hùng mồ côi cha từ nhỏ. Lên bốn tuổi Hùng lên cơn sốt bại liệt, đi đứng rất khó khăn. Mỗi lần tôi sang chơi bao giờ cũng thấy Hùng tập đi. Lúc đầu cậu vịn vào thành giường để di chuyển từ đầu giường xuống cuối giường, mồ hôi đổ ra như tắm. Hùng bào : “đau lắm Thành ạ! Nhưng mình sẽ cố!” Rồi từ từ Hùng dùng nạng để đi. Những năm học lớp một lớp hai Hùng còng dùng nạng. Sang năm lớp ba Hùng không dùng nạng nữa. Nhiều lần bị ngã sóng soài, quần áo sách vở bẩn hét nhưng Hùng không nản. Và bây giờ năm lớp bón Hùng đã đi lại gần như người bình thường. Còn việc học của Hùng thì khỏi phải nói. Bao giờ cậu cũng đứng đầu lớp. Hùng là tấm gương sáng về ý chí nghị lực vượt khó cho toàn trường noi theo.
Cô Anna Aderson, 26 tuổi người Mỹ mắc hội chứng down dẫn đến tình trạng không thể đọc hay viết. Nhưng thay vì đầu hàng số phận, cô tìm cách thể hiện suy nghĩ của bản thân qua những bức tranh cô vẽ. Anderson dùng màu nước để tạo nên những bức tranh bộc lộ cảm xúc, tư tưởng của bản thân. Những tác phẩm của cô đã được trưng bày tại triển lãm ở Atlanta và nhiều bang khác. Sở trường của cô là những bức vẽ phong cảnh mang tính trừu tượng, sử dụng các khối màu sắc đối lập để miêu tả thế giới dưới góc nhìn họa sĩ. Trong suốt hai năm qua, Dana đã vẽ được hơn 200 bức tranh. Tài năng đặc biệt này đã đưa cô trở thành người họa sĩ khuyết tật đầu tiên của tiểu bang Alabama triển lãm tranh tại nhiều bang khác ở Mỹ.
Dàn ý bài văn tả mẹ : ( tự nghĩ nên không hay lắm , vẫn tham khảo trên mạng )
a . Mở bài : Giới thiệu về người em yêu quý nhất ( mẹ , bố , ông , bà , .... )
* Chọn miêu tả mẹ
b . Thân bài : Miêu tả về người đó
+ Tên,tuổi ,nghề nghiệp
+ Ngoại hình : cân đối,ưa nhìn,chắc khỏe,......
+ Làn da : đen xạm,trắng nõn,ngâm đen,.....
+ Mái tóc : đen nhánh,nâu hạt dẻ,.....
+ Đôi mắt : bồ câu đen láy,biết cười,......
+ Đôi môi : luôn nở nụ cười rạng rỡ,.....
+ Tính cách : hiền dịu,thanh lịch,đảm đang,....
* Có thể kể về công việc của mẹ hằng ngày khi chăm lo gia đình hoặc một kỉ niệm đáng nhớ của em và mẹ *
c. Kết bài : Nếu tình cảm của em với mẹ
1. Mở bài
Giới thiệu chung về người MẸ của em.
2. Thân bài
Tả hình dáng, trang phục.
Tả những sự việc, hành động, lời nói của người MẸ
Tả tính tình, nội tâm, cá tính,…
Những kỉ niệm đáng nhớ của em đối với người MẸ đó.
3. Kết bài
Nêu cảm xúc của em đối với người MẸ đó.
Tại một vườn hoa nọ có các loài hoa Hồng, Cúc, Nhài sống gần nhau. Mỗi buổi bình minh, Hồng nở nụ cười tươi đón ánh nắng mặt trời, Cúc thì chào ngày mới bằng điệu cười như mùa thu tỏa nắng còn Nhài thì tỏa hương thơm phủ khắp một vùng trời.
Một ngày kia, có đoàn du khách đi qua, họ ghé lại gần Cúc và ngắm rồi nói: "Cúc đẹp thật nhưng chẳng có mùi thơm".
Rồi mấy người lui lại gần Nhài ngửi và gật: "Nhài tuy thơm mà chẳng đẹp bằng Hồng"
Hồng kiêu căng gật đầu với du khách và tự cho rằng mình là nhất, vừa đẹp lại vừa thơm. Từ đó, Hồng chơi một mình tại một góc vườn xa lánh Cúc và Nhài. Mỗi lần Cúc và Nhài chạy sang thưa chuyện thì Hồng đều xua tay tỏ ý khinh rẻ: "Các cậu không có tư cách chơi với tôi".
Rồi một đêm, khi cơn bão ập tới, gió mưa làm bật rễ các loại cây trong vườn, Cúc và Nhài lo lắng chạy sang góc vườn tìm Hồng. Hồng bị gió quật ngã đau đớn ngồi một góc, nước mắt tan theo mưa. Nhài và Cúc mau chóng chạy tới và đỡ Hồng dậy, gai trên thân Hồng làm Cúc và Nhài chảy máu, đau xót nhưng hai bạn vẫn quyết tâm cứu bạn. Ba cô bạn nắm tay nhau vượt qua mưa gió..
Ngày hôm sau, bình minh lên xua tan hết mọi dư âm của trận bão. Hồng chạy sang nhà hai ân nhân đã cứu mình. Hai bạn bị gai của Hồng đâm đau quá nên nằm ủ rũ, mệt mỏi.
Hồng hối lỗi, ân hận và hứa sẽ không bao giờ kiêu căng như vậy nữa. Hồng nhận ra: "Hồng tuy thơm tho, đẹp đẽ nhưng lại có gai". Rõ ràng không có ai hoàn hảo trên đời này, sắc đẹp và hương thơm đều có thể xóa nhòa theo thời gian và không gian. Chỉ có tình bạn là bền đẹp và không gì có thể chia cắt.
Cây Chò kiêu ngạo
Có một cây Chò cao lớn mọc chon von trên đỉnh núi. Cành lá xum xuê rợp bóng cả một vùng.
Sẽ vui vẻ biết bao nhiêu nếu chẳng có một ngày, cây Chò bỗng trở tính và đâm ra kiêu ngạo. Ðã nhiều lần, nó tỏ vẻ coi thường đám cây cỏ thấp lè tè dưới chân mình. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời lên, thấy bóng mình đổ dài bao phủ lên cả triền núi rộng lớn, nó lấy làm tự đắc.
Nhân bữa có gió lớn, cây Chò rung cành xào xạc:
- Hỡi dòng suối kia! Hãy chảy ngược đỉnh núi mang nước đến cho ta. Khí trời, hơi sương không đủ làm ta thỏa mãn. Mà tại sao ta lại phải dùng rễ dò tìm nước một cách vất vả trong lòng đất sỏi đá này?
Nhưng dòng suối vẫn cứ tiếp tục xuôi dòng. Cây Chò già đùng đùng nổi giận. Ðể tỏ rõ quyền uy, nó quyết định lấp suối, buộc nước phải dâng lên đỉnh núi. Những chiếc rễ to, khoẻ nhất của cây Chò hì hục cạy bắn. Những tảng đá trắng bị bẩy bật ra khỏi vách núi, lăn ầm ầm xuống lòng khe. Chúng mặc sức xô húc, nghiền nát những gì gặp phải trên lối đi.
Và điều khủng khiếp nhất đã xảy ra. Những tảng đá trắng trên đà lao xuống va đập vào nhau kêu tóe lửa. Ðám lá cây khô nỏ bắt lửa cháy bùng lên. Ngồi trên đỉnh núi cao, cây Chò khoái trá cười khanh khách. Nhưng chỉ một lát sau, lúc gió thổi hất ngược ngọn lửa về phía triền núi, nó không còn cười được nữa.
Thấy cảnh khu rừng xinh đẹp bị ngọn lửa tàn phá, dòng suối bỗng động lòng thương. Nó gắng khô nhanh để biến thành hơi. Hơi nước bốc lên trời kết tụ thành những đám mây. Chẳng mấy chốc, những giọt mưa đã rơi xuống cánh rừng. Qua gốc cây Chò già, những hạt mưa tí tách thầm thì: "Ta chính là.. nước suối đây!"
Cây Chò già hổ thẹn chỉ còn biết cúi đầu trông cậy vào những hạt mưa đang cần mẫn dập tắt ngọn lửa trên mình nó.
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống”
Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.
Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.
Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.
Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.
Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.
~~hoc~~tot~~
Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là mẹ.
Năm nay, mẹ ba sáu tuổi. Dáng người thon thả. Mái tóc dài mượt mà và óng ả. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốc dõi theo từng bước đi của em. Môi mẹ đỏ tươi, luôn in lại những nụ cười rạng rỡ. Làn da của mẹ trắng mịn như được thoa một lớp phấn. Mẹ ăn mặc rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Hằng ngày, ngoài những công việc giảng dạy ở trường và tham gia các công tác đoàn thể mẹ còn phải lo chăm sóc chu đáo cho gia đình. Tối đến, dù bận soạn bài nhưng mẹ vẫn dành thời gian giảng bài cho em. Những hôm em ốm, nhờ có bàn tay mẹ chăm sóc mà em đã nhanh khỏi để đến trường. Hằng ngày, mẹ phải dậy sớm để lo bữa sáng cho gia đình. Công việc bận rộn như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng rất vui. Mẹ không những là người mẹ dịu dàng, đảm đang mà mẹ vừa là người chị, người bạn của em những lúc vui buồn. Có mẹ, em thấy ấm lòng. Em rất kính trọng mẹ em, mẹ xứng đáng là người "Giỏi việc trường, đảm việc nhà" mà nhà trường đã trao tặng danh hiệu cho mẹ trong công tác.
Em rất yêu quý mẹ em. Em sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.