tả một con đường gắn bó với những kỉ niệm thời thơ ấu của em
Mik cần gấp,các bạn ko được chép mạng nhé!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Màu đen trong chữ hán được gọi là gì?
=> Đáp án : Hắc, truy, ô, huyền, mun, mực...
Hok tốt!
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
VD1: + Danh từ: hạt gạo, sen, mẹ, sông.
+ Tính từ: ngọt, bùi, đắng, cay.
+ Động từ: hát.
VD2: + Danh từ: bút chì, tre, làng xóm, sông.
+ Tính từ: đỏ, xanh, xanh, đỏ, xanh.
+ Động từ: vẽ, lượn, gọt.
VD3: + Danh từ: chồng, vợ, con trâu.
+ Tính từ: cạn, sâu.
+ Động từ: cày, cấy, bừa.
VD1 : + danh từ : hat gạo , sen , mẹ ,sông
+ tính từ : ngọt , bùi , đắng , cay
+ động từ : hát
VD2 : + danh từ : bút chì , tre , làng xóm , sông
+ tính tư : đỏ , xanh , xanh , đỏ , xanh
+ động từ : vẽ , lượn , gọt
VD3 : + danh từ : chồng , vợ , con trâu
+ tính từ : cạn , sâu
+ động từ : cày , cấy , bừa
2. Công dụng của dấu phẩy là:
+Ngăn cách các thành phần phụ của câu với chủ ngữ và vị ngữ
+Ngăn cách các từ ngữ có cùng chức vụ trong câu
+Ngăn cách một từ ngữ với một bộ phận chú thích của nó
+Ngăn cách các vế của một câu ghép
k cho mik nha,chúc bn học tốt
tả cô giáo
Nếu nhắc đến người mà suốt đời tôi không thể nào quên được bên cạnh gia đình tôi thì đó chính là cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn của tôi. Cho đến bây giờ, hình bóng của cô vẫn luôn tồn tại trong tâm trí tôi.
Cô giáo tôi năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng trông cô vẫn trẻ trung lắm. Dáng người cô cao, hơi gầy. Cô có mái tóc dài, đen óng ả, mượt mà lúc nào cũng được cô để xõa đến ngang lưng. Ở người giáo viên ấy tỏa sáng với làn da trắng hồng hào, khiến cô lúc nào trông cũng trẻ hơn so với tuổi. Khuôn mặt cô tròn, cân đối, với một vầng trán cao. Trên khuôn mặt ấy nổi bật lên đôi mắt đen láy, sáng như vầng trăng trên bầu trời, lúc nào cũng ngắm nhìn chúng tôi bằng cái nhìn trìu mến đầy tình yêu thương. Làn môi hồng, mỏng manh, cô hay cười lắm, mỗi lần cô cười lại để lộ hàm răng trắng như sứ, đều tăm tắp cùng hai lúm đồng tiền khiến cô càng thêm duyên dáng. Đôi bàn tay cô mềm mại như búp măng non, ngày ngày viết những dòng chữ nắn nót như rồng múa phượng bay trên bảng.
Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng, mỗi giờ học của cô, tôi như đắm chìm vào trong từng câu từng chữ của bài giảng, lời cô như tiếng ru ấm áp của mẹ ngày tôi còn bé thơ vậy. Trang phục thường ngày của cô rất giản dị mà duyên dáng, khi thì bộ váy công sở nhạt màu, khi thì áo sơ mi cùng quần âu đen nghiêm túc , tất cả đều không làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có của cô mà càng làm cô trở nên đầy thu hút.
Cô là một người giáo viên tận tâm và hết mình với nghề, cô luôn chăm lo, dạy dỗ chúng tôi từng li từng tí, truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Cô luôn yêu thương, dạy dỗ chúng tôi đến nơi đến chốn. Có đôi khi tôi thoáng nhìn thấy những cái nhăn mày, những ánh mắt buồn rầu của cô vì học sinh, những lúc như vậy, tôi càng thương cô hơn. Cũng có lúc cô thường tâm sự, cho học sinh lời khuyên bảo chân thành khi gặp khó khăn. Cô đã từng nói “ Niềm vui của cô mỗi khi đi dạy là được nhìn thấy nụ cười của học sinh, đó là động lực để cô tiếp tục công việc của mình” . Cô chính là một người giáo viên luôn tận tình, gần gũi với học trò, một người giáo viên luôn tràn đầy tâm huyết trong nghề nghiệp.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn rất nhớ cô giáo của tôi,tôi yêu quý cô rất nhiều. Dù sau này có thế nào , tôi cũng sẽ luôn cố gắng để trở thành một người học trò khiến cô tự hào.
2. tác dụng dấu phẩy là
Công dụng của dấu phẩy là:
+ Ngăn cách thành phần phụ của câu với chủ ngữ và vị ngữ.
+ Ngăn cách các từ ngữ có cùng chức vụ trong câu.
+ Ngăn cách một từ ngữ với bộ phận chú thích của nó.
+ Ngăn cách các vế của một câu ghép.
Chủ nhật tuần trước, gia đình em đi xem chương trình ca múa nhạc tại một tụ điểm giải trí ở quận 1. Nhiều chương trình đặc sắc, nhiều bài hát rất hay được các ca sĩ trình bày thật hấp dẫn. Em chú ý một nữ ca sĩ trình bày nhạc phẩm “Cho con” của cố nhạc sĩ Phạm Trọng Càu đó là ca sĩ Tuyết Nhi.
Cồ ấy khá trẻ, chưa đến ba mươi. Mái tóc buông xõa cùng chiếc áo dài lóng lánh dưới ánh đèn sân khấu, trông dáng cô ấy thật thướt tha. Cô có gương mặt ưa nhìn, nước da trắng trẻo, dáng người cao và mảnh khảnh cùng điệu bộ trình bày bài hát thật hài hòa.
Với chất giọng đặc biệt, nội dung bài hát chứa chan tình cảm cùng phong cách biểu diễn hoàn hảo, cô đã dẫn người nghe vào một đại gia đình ấm cúng tràn đầy hạnh phúc. Vừa nghe em vừa nhìn bố, nhìn mẹ rồi nhìn cả em gái mình với ánh mắt trìu mến. Em thầm cảm ơn bố mẹ đã cho em sự yêu thương vô bờ bến. Em thật hạnh phúc và cảm thấy tự tin hơn khi được sống cùng gia đình.
Em cũng thầm cảm ơn cô ca sĩ trẻ dễ mến kia đã khơi trong em tình thương yêu cha mẹ để tình cảm ấy ngày một sâu sắc hơn. Buổi xem ca nhạc đã khép lại mà lòng em vẫn còn thấy lâng lâng, xao động cùng những tình cảm nhẹ nhàng, hồn nhiên. Em rất trân trọng những ca sĩ, nhạc sĩ đã mang đến cho mọi người những giây phút thăng hoa. Bằng lời ca tiếng nhạc, họ đã khiến tâm hồn con người thêm rộng mở, cuộc đời thêm tươi đẹp.
Hôm chủ nhật tuần vừa rồi, sau khi đi học tiếng anh, tôi được mẹ chở thẳng đến cung văn hóa Hữu nghị Việt – Xô.
Mẹ con chúng tôi đến rất sớm, lúc đó mới chỉ có vài nhóm sinh viên đang ngồi trò chuyện bàn tán.
Tôi nhanh chân chạy lên hàng ghế đầu tiên ngồi và giữ chỗ cho mẹ.
Trong buổi biểu diễn này, tôi muốn quan sát kĩ hình ảnh của Mỹ Tâm, cô ca sĩ mà tôi yêu thích nhất.
Ca sĩ Mỹ Tâm rất nổi tiếng trong giới trẻ nhờ giọng hát đầy truyền cảm và phong cách biểu diễn trẻ trung, sôi động.
Cô là người biểu diễn tiết mục đầu tiên hôm đó. Khi tiếng của người dẫn trương trình vừa dứt, mọi người vỗ tay reo hò.
Cô mỉm cười cúi đầu nhìn khán giả.
Mọi người lại càng vỗ tay to hơn.
Mỹ Tâm ngồi vắt chân trên ghế, tay ôm cây đàn ghi ta và bắt đầu cất tiếng hát: “Đời sinh viên có cây đàn ghi ta…”.
Giọng cô trầm bổng, thiết tha và đầy cảm xúc.
Hôm đó, cô ăn mặc rất giản dị: một chiếc quần jean màu xanh, một chiếc áo sơ mi ngang khủy tay, và một đôi giày bệt màu trắng.
Cô để mái tóc xoăn của mình vắt sang một bên, ánh mắt nhìn xuống khán giả một vẻ đầy tự tin, đôi môi của cô vừa hát vừa thể hiện cảm xúc của bài hát.
Cô chẳng trang điểm nhiều là mấy nhưng trông cô vẫn rất xinh xắn.
Khán giả ở dưới im lặng nghe cô hát. Đến câu hát cuối cùng: “…Và nhớ nhau ôm cây đàn ghi ta” thì cô đứng dậy cúi chào khán giả.
Tiếng vỗ tay của khán giả vang dội cả hội trường. Mọi người chạy lên sân khấu tặng hoa tới tấp.
Tôi đã nghe ca sĩ Mỹ Tâm hát nhiều lần trên ti vi nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe ca sĩ Mỹ Tâm biểu diễn trực tiếp trên sân khấu.
Không những hát hay, cô còn rất thành công trong nhiều bộ phim nổi tiếng như “Cho một tình yêu”,”Điều ước dưới sao băng” mà tôi rất thích. Vì thế, tôi càng hâm mộ tài năng và giọng hát của ca sĩ Mỹ Tâm.
Tuổi thơ tôi đã hằn sâu trong những kí ức về những buổi trưa hè, chốn bố mẹ, rủ nhau ra lũy tre đầu làng chơi. Được cùng nhau bay theo tiếng gọi vi vu của cánh diều với bao hoài bão, ước mộng. Nhưng hình ảnh làm tôi thấy ấn tượng nhất trong tuổi thơ vẫn là con đường từ nhà đến trường.
Con đường đó cách nhà tôi khoảng 2 cây số. Xunh quanh đường là những lũy tre ngà, khẽ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thoảng qua. Xua tan đi bao sự nóng nực, oi bức của mùa hè, trong lòng tôi lại cảm thấy vui vẻ, yêu đời hơn cả. Tuy con đường chưa được đổ nhựa, nhưng con đường đất đó vẫn rất mịn, thấm đẫm tình đồng quê Việt Nam. Con đường chạy vắt ngang qua cánh đồng, thẳng cánh cò bay. Cứ mỗi lần đi qua, tôi lại thấy được đồng quê mình tươi đẹp, mênh mông, rông lớn biết bao. Những cánh đồng lúa chín trải dài đến vô tận. Tiếng nói cười của các bác nông dân, tiếng trâu bò gọi nhau làm cho con đường trở nên nhộn nhịp, đầy sức sống. Ngày ngày, dù ngày nắng hay mưa thì tôi vẫn gắn bó với con đường này để đi học. Nó là nơi lưu giữ những bước chân đầu tiên của tôi từ khi mới cắp sách đến trường. Nhớ ngày đầu tiên khai giảng chuẩn bị vào lớp một, tôi đã được mẹ dắt đi đến trường. Bao cô cậu học trò khác cũng như tôi đều bẽn lẽn, hổ thẹn, núp sau lưng mẹ khi đi đến trường. Mẹ đã vỗ về, an ủi tôi khiền sự sợ hãi trong tôi vơi hẳn đi. Mẹ chính là người dẫn lối soi sáng những con đường đầu tiên cho tôi từ khi tôi mới bước vào đời. Tôi yêu mẹ nhiều lắm, yêu con đường đất nhỏ, thân thuộc này. Nó là người bạn tri ân tri kỉ của tôi, giúp tôi có thêm động lực để bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn. Đã bao lần tôi vấp ngã, nhưng mẹ và con đường đó đã đỡ tôi lên, động viên, an ủi tôi.
Con đường từ nhà đến trường đã gắn bó cùng tôi suốt những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường. Dù cho thời gian có làm phai mờ đi tất cả, nhưng hình ảnh về con đường sẽ mãi in đậm trong trí tôi, sẽ mãi là nguồn động lực vô tận giúp tôi bước đi tiếp. Con đường- người bạn của tuổi thơ tôi.