Câu 25: Dòng nào toàn từ láy?
a, xa xôi, mải miết, mong mỏi, mơ mộng.
b, xa xôi, mải miết, mong mỏi, mơ màng.
c, xa xôi, mong ngóng, mong mỏi, mơ mộng.
d, xa xôi, xa lạ, mải miết, mong mỏi.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a, TN: dưới ánh trăng
CN: dòng sông
VN: đang sáng rực lên
b, TN: khi mẹ về
CN: cơm nước
VN: đã xong xuôi
c, TN: Đêm ấy, bên bếp lửa hồng
CN: Cả nhà
VN: ngồi trông nồi bánh, trò chuyện đến sáng
d, TN: Buổi sáng
CN: bản làng, núi đồi
VN: chìm trong biển mây mù
là Nơi khắc nghiệt nghèo nàn, nhưng vượng khí hào kiệt, sinh ra nhiều tài năng, nhiều nhân vật lỗi lạc.
Tham Khảo
Các cụ xưa thường bảo "Đất sỏi có chạch vàng", ý nói những vùng đất nghèo khó vẫn có thể sinh người tài giỏi làm rạng danh cho quê hương đất nước và hiển vinh cho gia đình, dòng tộc... ... Câu nói của thầy bắt nguồn từ tục ngữ, ý nói vùng núi trung du đất sỏi mà lại có chạch vàng, thật hiếm hoi
Thứ hai xa thứ sáu nếu tính từ đầu tuần, còn thứ sáu gần thứ hai nếu tính từ cuối tuần
Một tình huống bất ngờ xảy ra: tiếng la "cháy nhà" cất lên giữa đêm khuya khi mọi người đang ngủ say. Cảnh cháy nhà thật khủng khiếp: "lửa phừng phừng " bốc lên ngôi nhà đầu hẻm; tiếng kêu cứu “thảm thiết”, khung cửa "ập xuống”, khói bụi “mịt mù”, mấy người trong nhà cháy “vọt ra”. Trong cảnh khủng khiếp ấy sao lại có “một bóng người cao, gầy, khập khiễng chạy tới ngôi nhà cháy, xô cánh cửa đổ rầm” ? Đúng là: "Thúy, hoạ, đạo, tặc'', sao không khỏi cuống cuồng, sao không khỏi hoảng hốt sợ hãi !
Bóng người cao gầy, khập khiễng ấy đã xông vào ngôi nhà cháy, và đã cứu được một em bé. Em bé ấy được bọc trong cái chăn, được người “cao, gầy" ôm khư trong lòng. Đứa bé được cứu “mặt mày đen nhem, thất thần, khóc không thành tiếng”.
Lại một tình huống nữa xảy ra. Nhà cháy, “một cây rầm sập xuống”, người đến cứu em bé đã “ngã quỵ” và khi mọi người chạy đến thì người anh đã "mềm nhũn". Con người ấy đã nêu cao tinh thần dũng cảm, dám xông vào lửa cháy để cứu người, không sợ hi sinh nguy hiểm.
Con người xa lạ cứu sống em he trong cơn hỏa hoạn nơi hẻm phố là một người có “cái chân gỗ”. Mọi người đều "bàng hoàng" khi thấy trong xấp giấy để trong túi nạn nhân là "một tấm thẻ thương binh".
Người bán bánh giò, người có tiếng rao khàn khàn, người “cao gầy, khập khiễng, người xông vào nhà cháy cứu sống một em bé, rồi anh ta bị nạn. Người đó là một thương binh”.
Hình ảnh chiếc xe đạp "nằm lăn lóc ở góc tường”, những chiếc bánh giò “tung tóe” gợi lên trong lòng ta sự xót thương và cảm phục anh thương binh.
Bài văn “Tiếng rao đêm” rất cảm động, hồi hộp. Mẩu chuyện thấm thía tính nhân đạo cao đẹp. Tinh thần dũng cảm không sợ nguy hiểm để cứu người trong hoạn nạn của anh thương binh là bài học sâu sắc, quý báu đối với chúng ta.
a và b
a,b