Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Thực hành tiếng Việt: Đặc điểm cơ bản của ngôn ngữ nói và ngôn ngữ viết SVIP
Đâu không phải là đặc điểm của ngôn ngữ nói?
Đâu không phải là đặc điểm của ngôn ngữ của đoạn dưới đây?
Hai mâu thuẫn cơ bản của vở kịch được thể hiện qua xung đột chính của hồi kịch. Thứ nhất, đó là xung đột giữa giai cấp thống trị thối nát, xa hoa, truỵ lạc với nhân dân khốn khổ, lầm than. Mâu thuẫn này đã được giải quyết khi vua Lê Tương Dực bị giết, Nguyễn Vũ tự sát. Thứ hai, đó là xung đột giữa quan niệm nghệ thuật cao siêu, thuần tuý với lợi ích trực tiếp, thiết thực của nhân dân. Mâu thuẫn này không được giải quyết rạch ròi, dứt khoát.
(Theo Phan Trọng Luận (Tổng Chủ biên), Ngữ văn 11, tập một)
Sống chết mặc bay
(Trích)
Vừa lúc đó thì tiếng người kêu rầm rĩ, càng nghe càng lớn. Lại có tiếng ào ào như thác chảy xiết; rồi lại có tiếng gà, chó, trâu, bò kêu vang tứ phía.
Bấy giờ ai nấy ở trong đình đều nôn nao sợ hãi. Thốt nhiên một người nhà quê, mình mẩy lấm láp, quần áo ướt đầm, tất tả chạy xông vào thở không ra lời:
− Bẩm... quan lớn... đê vỡ mất rồi!
Quan lớn đỏ mặt tía tai, quay ra quát rằng:
− Ðê vỡ rồi!... Ðê vỡ rồi, thời ông cách cổ chúng mày! Có biết không?... Lính đâu? Sao bay dám để cho nó chạy xồng xộc vào đây như vậy? Không còn phép tắc gì nữa à?
− Dạ, bẩm...
− Ðuổi cổ nó ra!
Ngài quay mặt vào, lại hỏi thầy đề:
− Thầy bốc quân gì thế?
− Dạ, bẩm, con chưa bốc.
− Thì bốc đi chứ!
Thầy đề tay run cầm cập, thò tay vào đĩa nọc, rút ra một con bài, lật ngửa, xướng rằng:
− Chi chi!
Quan lớn vỗ tay xuống sập, kêu to:
− Ðây rồi! Thế chứ lại!
Rồi ngài vội vàng xòe bài, miệng vừa cười vừa nói:
− Ù! Thông tôm, chi chi nảy!... Ðiếu, mày!...
(Phạm Duy Tốn)
Trong đoạn trích Sống chết mặc bay, những ai trực tiếp xuất hiện và tham gia vào cuộc hội thoại? (Chọn 3 đáp án)
Sống chết mặc bay
(Trích)
Vừa lúc đó thì tiếng người kêu rầm rĩ, càng nghe càng lớn. Lại có tiếng ào ào như thác chảy xiết; rồi lại có tiếng gà, chó, trâu, bò kêu vang tứ phía.
Bấy giờ ai nấy ở trong đình đều nôn nao sợ hãi. Thốt nhiên một người nhà quê, mình mẩy lấm láp, quần áo ướt đầm, tất tả chạy xông vào thở không ra lời:
− Bẩm... quan lớn... đê vỡ mất rồi!
Quan lớn đỏ mặt tía tai, quay ra quát rằng:
− Ðê vỡ rồi!... Ðê vỡ rồi, thời ông cách cổ chúng mày! Có biết không?... Lính đâu? Sao bay dám để cho nó chạy xồng xộc vào đây như vậy? Không còn phép tắc gì nữa à?
− Dạ, bẩm...
− Ðuổi cổ nó ra!
Ngài quay mặt vào, lại hỏi thầy đề:
− Thầy bốc quân gì thế?
− Dạ, bẩm, con chưa bốc.
− Thì bốc đi chứ!
Thầy đề tay run cầm cập, thò tay vào đĩa nọc, rút ra một con bài, lật ngửa, xướng rằng:
− Chi chi!
Quan lớn vỗ tay xuống sập, kêu to:
− Ðây rồi! Thế chứ lại!
Rồi ngài vội vàng xòe bài, miệng vừa cười vừa nói:
− Ù! Thông tôm, chi chi nảy!... Ðiếu, mày!...
(Phạm Duy Tốn)
Trong đoạn trích Sống chết mặc bay, các nhân vật xưng hô
Sống chết mặc bay
(Trích)
Vừa lúc đó thì tiếng người kêu rầm rĩ, càng nghe càng lớn. Lại có tiếng ào ào như thác chảy xiết; rồi lại có tiếng gà, chó, trâu, bò kêu vang tứ phía.
Bấy giờ ai nấy ở trong đình đều nôn nao sợ hãi. Thốt nhiên một người nhà quê, mình mẩy lấm láp, quần áo ướt đầm, tất tả chạy xông vào thở không ra lời:
− Bẩm... quan lớn... đê vỡ mất rồi!
Quan lớn đỏ mặt tía tai, quay ra quát rằng:
− Ðê vỡ rồi!... Ðê vỡ rồi, thời ông cách cổ chúng mày! Có biết không?... Lính đâu? Sao bay dám để cho nó chạy xồng xộc vào đây như vậy? Không còn phép tắc gì nữa à?
− Dạ, bẩm...
− Ðuổi cổ nó ra!
Ngài quay mặt vào, lại hỏi thầy đề:
− Thầy bốc quân gì thế?
− Dạ, bẩm, con chưa bốc.
− Thì bốc đi chứ!
Thầy đề tay run cầm cập, thò tay vào đĩa nọc, rút ra một con bài, lật ngửa, xướng rằng:
− Chi chi!
Quan lớn vỗ tay xuống sập, kêu to:
− Ðây rồi! Thế chứ lại!
Rồi ngài vội vàng xòe bài, miệng vừa cười vừa nói:
− Ù! Thông tôm, chi chi nảy!... Ðiếu, mày!...
(Phạm Duy Tốn)
Đâu không phải là đặc điểm của ngôn ngữ được sử dụng trong đoạn trích Sống chết mặc bay?
Trường hợp nào dưới đây không sử dụng ngôn ngữ viết?
Điền từ ngữ thích hợp vào chỗ trống để hoàn thiện định nghĩa về ngôn ngữ viết.
Ngôn ngữ viết là ngôn ngữ được thể hiện bằng trong văn bản (có thể xuất hiện dưới nhiều hình thức như: bản viết tay, bản đánh máy, bản in, bản chữ nổi dành cho người khiếm thị,... và kết hợp cùng các phương tiện như hình ảnh, sơ đồ, kí hiệu,...) và được tiếp nhận bằng .
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Người lái đò sông Đà
(Trích)
Hùng vĩ của sông Đà không phải chỉ có thác đá. Mà nó còn là những cảnh đá bờ sông, dựng vách thành, mặt sông chỗ ấy chỉ lúc đúng ngọ mới có mặt trời. Có vách đá thành chẹt lòng Sông Đà như một cái yết hầu. Đứng bên này bờ nhẹ tay ném hòn đá qua bên kia vách. Có quãng con nai con hổ đã có lần vọt từ bờ này sang bờ kia. Ngồi trong khoang đò qua quãng ấy, đang mùa hè mà cũng thấy lạnh, cảm thấy mình như đứng ở hè một cái ngõ mà ngóng vọng lên một khung cửa nào trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện.
Lại như quãng mặt ghềnh Hát Loóng, dài hàng cây số nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng đòi nợ xuýt bất cứ người lái đò Sông Đà nào tóm được qua đấy. Quãng này mà khinh suất tay lái thì cũng dễ lật ngửa bụng thuyền ra.
(Nguyễn Tuân)
Đâu không phải là đặc điểm của ngôn ngữ được sử dụng trong đoạn trích Người lái đò sông Đà?
Hãy sắp xếp các ví dụ sau vào nhóm thích hợp.
a. Dịu hiền thay mặt đất, khi nó hiện lên trước mắt những người đi biển bị Pô-dê-i-đông đánh tan thuyền trong sóng cả gió to, họ bơi, nhưng rất ít người thoát khỏi biển khơi trắng xóa mà vào được đến bờ; mình đầy bọt nước, những người sống sót mừng rỡ bước lên đất liền mong đợi; Pê-nê-lốp cũng vậy, được gặp lại chồng, nàng sung sướng xiết bao, nàng nhìn chồng không chán mắt và hai cánh tay trắng muốt của nàng cứ ôm lấy cổ chồng không nỡ buông rời.
(Hô-me-rơ, Ô-đi-xê)
b. Rô-mê-ô: [...] Ta liều quá: có phải nàng nói với ta đâu, chẳng qua hai ngôi sao đẹp nhất bầu trời có việc phải đi vắng, đã thiết tha nhờ mắt nàng lấp lánh, chờ đến lúc sao về. Ừ, nếu mắt nàng lên thay cho sao, và sao xuống nằm dưới đôi lông mày kia thì thế nào nhỉ?
(Sếch-xpia, Rô-mê-ô và Giu-li-ét)
c. Nghe những lời đó, Gia-na-ki mở tròn đôi mắt đẫm lệ. Thấy người đẹp khuôn mặt bông sen với những cuộn tóc lượn sóng đứng trước mặt mình, lòng Ra-ma đau như dao cắt.
(Van-mi-ki, Ra-ma-ya-na)
d. Xan-chô Pan-xa vội thúc lừa chạy đến cứu, và khi tới nơi thì thấy chủ nằm không cựa quậy: đó là kết quả cái ngã như trời giáng của lão và con Rô-xi-nan-tê. "Giúp tôi với, lạy Chúa!", Xan-chô nói, "Tôi đã chẳng bảo ngài phải coi chừng cẩn thận đấy ư, rằng đó chỉ là những chiếc cối xay gió, ai mà chẳng biết thế, trừ kẻ nào đầu óc cũng quay cuồng như cối xay!". "Thôi im đi, anh bạn Xan-chô", Đôn Ki-hô-tê đáp, "chuyện chinh chiến thường biến hóa khôn lường chứ không như các chuyện khác"[...].
(Xéc-van-tét, Đôn Ki-hô-tê)
e. − Các bạn đẹp, nhưng các bạn trống rỗng. − Cậu nói tiếp với chúng. − Chẳng ai muốn chết vì các bạn. Còn bông hoa của tôi, dĩ nhiên người bình thường đi qua có thể tưởng rằng nó giống như các bạn. Nhưng chỉ một mình nó mà còn quan trọng hơn tất cả các bạn ở đây, bởi vì tôi đã tưới nước cho chính nó. Bởi vì tôi đã đặt chính nó vào lồng kính. Bởi vì tôi đã che chở chính nó bằng tấm chắn gió. Bởi vì tôi đã bắt sâu cho chính nó (trừ hai ba con để trở thành bươm bướm). Bởi vì tôi đã nghe chính nó phàn nàn, chính nó khoe khoang, đôi khi cũng chính nó im lặng. Bởi vì nó là bông hồng của tôi.
(Ăng-toan đơ Xanh-tơ Ê-xu-pê-ri, Hoàng tử bé)
- d
- b
- c
- e
- a
Ngôn ngữ nói
Ngôn ngữ viết
Bạn có thể đăng câu hỏi về bài học này ở đây