Nguyễn Minh Hiếu

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Minh Hiếu
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

    1.    Tóm tắt câu chuyện và ý nghĩa tác giả nhận ra:

 

Câu chuyện kể về một chú bé đến phòng tác giả, sắp xếp lại các đồ vật như đồng hồ, chén trà, giày dép, dây treo tranh vì cảm thấy chúng “bất ổn”. Chú bé đồng cảm với các đồ vật như thể chúng có cảm xúc: đồng hồ bị úp mặt thì “bực bội”, chén trà đặt sai vị trí thì “không uống được sữa”, hay bím tóc tranh buông lơi thì “như con ma”. Tác giả ngưỡng mộ tấm lòng đồng cảm sâu sắc của chú bé, từ đó nhận ra rằng sự đồng cảm không chỉ là thấu hiểu con người mà còn mở rộng tới vạn vật. Điều này gợi cho tác giả về khía cạnh thẩm mỹ trong nghệ thuật, rằng cảm nhận cái đẹp bắt nguồn từ sự đồng cảm, là nền tảng trong văn miêu tả và hội họa.

    2.    Sự đồng cảm của nghệ sĩ khác người thường ở đâu?

 

Theo tác giả, người bình thường chỉ đồng cảm với con người hoặc động vật. Ngược lại, người nghệ sĩ có sự đồng cảm vượt trội, trải rộng đến mọi sự vật, dù có tình cảm hay vô tri vô giác. Chính lòng đồng cảm này giúp nghệ sĩ phát hiện và tạo nên cái đẹp, mang lại giá trị nghệ thuật độc đáo.

    3.    Tác dụng của việc đặt vấn

    1.    Tóm tắt câu chuyện và ý nghĩa tác giả nhận ra:

 

Câu chuyện kể về một chú bé đến phòng tác giả, sắp xếp lại các đồ vật như đồng hồ, chén trà, giày dép, dây treo tranh vì cảm thấy chúng “bất ổn”. Chú bé đồng cảm với các đồ vật như thể chúng có cảm xúc: đồng hồ bị úp mặt thì “bực bội”, chén trà đặt sai vị trí thì “không uống được sữa”, hay bím tóc tranh buông lơi thì “như con ma”. Tác giả ngưỡng mộ tấm lòng đồng cảm sâu sắc của chú bé, từ đó nhận ra rằng sự đồng cảm không chỉ là thấu hiểu con người

    1.    Tóm tắt câu chuyện và ý nghĩa tác giả nhận ra:

 

Câu chuyện kể về một chú bé đến phòng tác giả, sắp xếp lại các đồ vật như đồng hồ, chén trà, giày dép, dây treo tranh vì cảm thấy chúng “bất ổn”. Chú bé đồng cảm với các đồ vật như thể chúng có cảm xúc: đồng hồ bị úp mặt thì “bực bội”, chén trà đặt sai vị trí thì “không uống được sữa”, hay bím tóc tranh buông lơi thì “như con ma”. Tác giả ngưỡng mộ tấm lòng đồng cảm sâu sắc của chú bé, từ đó nhận ra rằng sự đồng cảm không chỉ là thấu hiểu con người mà còn mở rộng tới vạn vật. Điều này gợi cho tác giả về khía cạnh thẩm mỹ trong nghệ thuật, rằng cảm nhận cái đẹp bắt nguồn từ sự đồng cảm, là nền tảng trong văn miêu tả và hội họa.

    2.    Sự đồng cảm của nghệ sĩ khác người thường ở đâu?

 

Theo tác giả, người bình thường chỉ đồng cảm với con người hoặc động vật. Ngược lại, người nghệ sĩ có sự đồng cảm vượt trội, trải rộng đến mọi sự vật, dù có tình cảm hay vô tri vô giác. Chính lòng đồng cảm này giúp nghệ sĩ phát hiện và tạo nên cái đẹp, mang lại giá trị nghệ thuật độc đáo.

    3.    Tác dụng của việc đặt vấn đề bằng cách kể chuyện:

 

Cách mở đầu bằng một câu chuyện cụ thể, gần gũi giúp người đọc dễ tiếp cận, tạo sự hứng thú và tăng tính thuyết phục. Câu chuyện không chỉ minh họa trực quan cho luận điểm mà còn khơi gợi cảm xúc, làm nổi bật ý nghĩa vấn đề nghị luận. loading... loading... 

mà còn mở rộng tới vạn vật. Điều này gợi cho tác giả về khía cạnh thẩm mỹ trong nghệ thuật, rằng cảm nhận cái đẹp bắt nguồn từ sự đồng cảm, là nền tảng trong văn miêu tả và hội họa.

    2.    Sự đồng cảm của nghệ sĩ khác người thường ở đâu?

 

Theo tác giả, người bình thường chỉ đồng cảm với con người hoặc động vật. Ngược lại, người nghệ sĩ có sự đồng cảm vượt trội, trải rộng đến mọi sự vật, dù có tình cảm hay vô tri vô giác. Chính lòng đồng cảm này giúp nghệ sĩ phát hiện và tạo nên cái đẹp, mang lại giá trị nghệ thuật độc đáo.

    3.    Tác dụng của việc đặt vấn đề bằng cách kể chuyện:

 

Cách mở đầu bằng một câu chuyện cụ thể, gần gũi giúp người đọc dễ tiếp cận, tạo sự hứng thú và tăng tính thuyết phục. Câu chuyện không chỉ minh họa trực quan cho luận điểm mà còn khơi gợi cảm xúc, làm nổi bật ý nghĩa vấn đề nghị luận. Nhờ đó, bài viết trở nên sinh động, sâu sắc hơn so với cách lập luận trực tiếp.

 

đề bằng cách kể chuyện:

 

Cách mở đầu bằng một câu chuyện cụ thể, gần gũi giúp người đọc dễ tiếp cận, tạo sự hứng thú và tăng tính thuyết phục. Câu chuyện không chỉ minh họa trực quan cho luận điểm mà còn khơi gợi cảm xúc, làm nổi bật ý nghĩa vấn đề nghị luận. Nhờ đó, bài viết trở nên

    1.    Tóm tắt câu chuyện và ý nghĩa tác giả nhận ra:

 

Câu chuyện kể về một chú bé đến phòng tác giả, sắp xếp lại các đồ vật như đồng hồ, chén trà, giày dép, dây treo tranh vì cảm thấy chúng “bất ổn”. Chú bé đồng cảm với các đồ vật như thể chúng có cảm xúc: đồng hồ bị úp mặt thì “bực bội”, chén trà đặt sai vị trí thì “không uống được sữa”, hay bím tóc tranh buông lơi thì “như con ma”. Tác giả ngưỡng mộ tấm lòng đồng cảm sâu sắc của chú bé, từ đó nhận ra rằng sự đồng cảm không chỉ là thấu hiểu con người mà còn mở rộng tới vạn vật. Điều này gợi cho tác giả về khía cạnh thẩm mỹ trong nghệ thuật, rằng cảm nhận cái đẹp bắt nguồn từ sự đồng cảm, là nền tảng trong văn miêu tả và hội họa.

    2.    Sự đồng cảm của nghệ sĩ khác người thường ở đâu?

 

Theo tác giả, người bình thường chỉ đồng cảm với con người hoặc động vật. Ngược lại, người nghệ sĩ có sự đồng cảm vượt trội, trải rộng đến mọi sự vật, dù có tình cảm hay vô tri vô giác. Chính lòng đồng cảm này giúp nghệ sĩ phát hiện và tạo nên cái đẹp, mang lại giá trị nghệ thuật độc đáo.

    3.    Tác dụng của việc đặt vấn đề bằng cách kể chuyện:

 

Cách mở đầu bằng một câu chuyện cụ thể, gần gũi giúp người đọc dễ tiếp cận, tạo sự hứng thú và tăng tính thuyết phục. Câu chuyện không chỉ minh họa trực quan cho luận điểm mà còn khơi gợi cảm xúc, làm nổi bật ý nghĩa vấn đề nghị luận. Nhờ đó, bài viết trở nên sinh động, sâu sắc hơn so với cách lập luận trực tiếp.

 

sinh động, sâu sắc hơn so với cách lập luận trực tiếp.