

Trần Kim Tuyến
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1: Bài thơ "Bài hát về cố hương" được viết theo thể thơ tự do. Đặc điểm của thể thơ này là không bị ràng buộc bởi số câu, nhịp điệu hay vần, tạo điều kiện để tác giả tự do bày tỏ cảm xúc.
Câu 2: Những phương thức biểu đạt được sử dụng trong bài thơ bao gồm:
Biểu cảm: Thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả đối với quê hương.
Miêu tả: Tái hiện những hình ảnh quen thuộc của cố hương như cảnh vật, con người.
Tự sự: Tác giả kể lại những kỷ niệm, cảm xúc gắn bó với quê hương mình.
Câu 3: Hình ảnh tượng trưng "ngọn đèn dầu ông bà để lại" gây ấn tượng sâu sắc. Ngọn đèn không chỉ là vật dụng thông thường mà còn biểu tượng cho truyền thống, tình yêu thương, và những giá trị tinh thần mà ông bà để lại cho thế hệ sau. Nó mang ý nghĩa kết nối giữa quá khứ và hiện tại, đồng thời làm nổi bật nỗi buồn man mác và tình yêu quê hương của tác giả. "Ngọn đèn" còn gợi lên ánh sáng của kỷ niệm, dẫn lối cho tác giả nhớ về nguồn cội, nơi ông đã được học cách yêu, biết buồn và biết khóc.
Câu 4: Trong đoạn thơ, biện pháp tu từ điệp từ ("Đâu đây") được sử dụng để tạo nhịp điệu và nhấn mạnh sự gần gũi, thân thuộc của những hình ảnh về quê hương. Việc lặp lại "Đâu đây" làm tăng cảm giác bao trùm, như thể mọi thứ ở quê hương đều sống động, hiện hữu quanh tác giả. Đồng thời, biện pháp so sánh ("Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống") tạo hình ảnh gợi cảm và làm nổi bật vẻ đẹp đơn sơ, tĩnh lặng của cuộc sống quê hương.
Câu 5: Nội dung bài thơ thể hiện tình yêu sâu nặng và nỗi nhớ cố hương của tác giả. Qua những hình ảnh giàu tính biểu tượng và cảm xúc, bài thơ khắc họa vẻ đẹp giản dị của quê hương, nơi có những kỷ niệm, ký ức về gia đình, cộng đồng, và cả những nỗi buồn. Tác giả cũng bày tỏ mong muốn được mãi gắn bó với quê hương, dù ở kiếp người hay kiếp vật. Bài thơ là lời ca ngợi quê hương với tất cả sự chân thành, và cũng là nỗi đau khi nhận ra sự mất mát không thể thay thế.
Câu 1: Bài thơ "Bài hát về cố hương" được viết theo thể thơ tự do. Đặc điểm của thể thơ này là không bị ràng buộc bởi số câu, nhịp điệu hay vần, tạo điều kiện để tác giả tự do bày tỏ cảm xúc.
Câu 2: Những phương thức biểu đạt được sử dụng trong bài thơ bao gồm:
Biểu cảm: Thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả đối với quê hương.
Miêu tả: Tái hiện những hình ảnh quen thuộc của cố hương như cảnh vật, con người.
Tự sự: Tác giả kể lại những kỷ niệm, cảm xúc gắn bó với quê hương mình.
Câu 3: Hình ảnh tượng trưng "ngọn đèn dầu ông bà để lại" gây ấn tượng sâu sắc. Ngọn đèn không chỉ là vật dụng thông thường mà còn biểu tượng cho truyền thống, tình yêu thương, và những giá trị tinh thần mà ông bà để lại cho thế hệ sau. Nó mang ý nghĩa kết nối giữa quá khứ và hiện tại, đồng thời làm nổi bật nỗi buồn man mác và tình yêu quê hương của tác giả. "Ngọn đèn" còn gợi lên ánh sáng của kỷ niệm, dẫn lối cho tác giả nhớ về nguồn cội, nơi ông đã được học cách yêu, biết buồn và biết khóc.
Câu 4: Trong đoạn thơ, biện pháp tu từ điệp từ ("Đâu đây") được sử dụng để tạo nhịp điệu và nhấn mạnh sự gần gũi, thân thuộc của những hình ảnh về quê hương. Việc lặp lại "Đâu đây" làm tăng cảm giác bao trùm, như thể mọi thứ ở quê hương đều sống động, hiện hữu quanh tác giả. Đồng thời, biện pháp so sánh ("Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống") tạo hình ảnh gợi cảm và làm nổi bật vẻ đẹp đơn sơ, tĩnh lặng của cuộc sống quê hương.
Câu 5: Nội dung bài thơ thể hiện tình yêu sâu nặng và nỗi nhớ cố hương của tác giả. Qua những hình ảnh giàu tính biểu tượng và cảm xúc, bài thơ khắc họa vẻ đẹp giản dị của quê hương, nơi có những kỷ niệm, ký ức về gia đình, cộng đồng, và cả những nỗi buồn. Tác giả cũng bày tỏ mong muốn được mãi gắn bó với quê hương, dù ở kiếp người hay kiếp vật. Bài thơ là lời ca ngợi quê hương với tất cả sự chân thành, và cũng là nỗi đau khi nhận ra sự mất mát không thể thay thế.