

Nguyễn Ngọc Châu Anh
Giới thiệu về bản thân



































“Khi một cánh cửa khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng chúng ta thường quá tiếc nuối cánh cửa đã đóng mà không thấy cánh cửa khác đang rộng mở trước mặt.” Lời nhắn nhủ ấy của Helen Keller – một người mù, điếc nhưng đã sống trọn vẹn và rực rỡ – dường như cũng là tiếng lòng của cậu bé Tèo trong "Làm bạn với bầu trời" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bị số phận nghiệt ngã giam cầm trên giường bệnh từ năm tám tuổi, Tèo không hờn trách cuộc đời, cũng không gục ngã trước nỗi bất hạnh. Em chọn cách sống tích cực, hướng nội mà không buồn bã, lặng lẽ mà vẫn lan tỏa ánh sáng dịu dàng cho những ai bước qua đời mình. Nhìn thế giới qua ô cửa nhỏ, Tèo đã làm bạn với mây, với chim trời, với những giấc mơ chưa kịp lớn – và trên hết, em làm bạn với chính cuộc đời mình. Chính nhân vật ấy đã khiến người đọc không khỏi thổn thức: phải chăng đôi khi, một tâm hồn đẹp có thể thắp sáng cả những ngày tháng u tối nhất?
Tèo chỉ mới tám tuổi, nhỏ bé, yếu ớt, nằm bất động trên giường sau một cú ngã nghiêm trọng từ cây cầu làng xuống suối cạn. Vụ tai nạn ấy khiến cột sống em tổn thương nặng, biến em từ một đứa trẻ từng chạy nhảy tung tăng thành người chỉ có thể “kê đầu lên hai chiếc gối, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ”. Nhưng điều kỳ diệu là dù cơ thể không thể chuyển động, tâm hồn em thì chưa từng bị trói buộc. Em vẫn sống, vẫn cười, vẫn yêu cuộc đời – như thể cuộc đời chưa từng cướp đi của em điều gì.Cách Tèo đối diện với nghịch cảnh khiến người đọc không khỏi cảm phục. Em không than vãn, không oán trách, cũng không kể lể về nỗi đau của mình. Thậm chí, khi có khách đến thăm, em vẫn giữ nguyên nụ cười và chỉ gật đầu chào. Khi bạn bè hỏi chuyện, Tèo không kể về mình, mà chọn cách lắng nghe và cùng tưởng tượng về những chuyện xa xôi, như “người thợ lặn”, “chiếc giày câu cá” hay “con diều giấy lạc vào chiếc giày”. Cách em nghĩ về thế giới cũng hồn nhiên như chính em: đầy mộng mơ, lạ lẫm và đáng yêu đến nao lòng. Với Tèo, ngay cả một chiếc giày cũ cũng có thể trở thành ngôi nhà cho cá. Với Tèo, chiếc diều rơi vào giày không phải là sự tình cờ – mà là một món quà đẹp đẽ từ bầu trời.
Nhưng điều khiến Tèo đặc biệt không chỉ ở trí tưởng tượng đáng yêu, mà còn ở lòng yêu thương, sự vị tha và trái tim ấm áp luôn nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối. Dù nằm liệt giường, em không bao giờ cho rằng mình là người bất hạnh. Trái lại, em vẫn thấy may mắn vì còn sống, vì có bầu trời để ngắm, vì có người đến chơi và trò chuyện. Cậu bé ấy như được "nhúng vào tình yêu" – như lời kể của nhân vật Lam – và chính tình yêu ấy làm dịu đi mọi khổ đau, thắp lên ngọn lửa hy vọng cho những ai từng nghi ngờ vào sự công bằng của cuộc đời.
Tèo đã làm bạn với bầu trời – không chỉ vì bầu trời là thứ duy nhất em có thể nhìn thấy từ cửa sổ giường bệnh, mà bởi vì trong tâm hồn em, bầu trời là nơi trú ngụ của tự do, của mơ mộng, của những ước vọng vươn xa khỏi thân thể nhỏ bé và tù túng. Em ngắm mây bay, đoán hình dáng, mỉm cười với những cánh chim, những cơn mưa như “ai đó dùng chiếc cọ chấm vào người để trêu ghẹo”. Trong ánh nhìn của em, thiên nhiên trở nên sống động, như người bạn thân thiết, an ủi em những ngày dài cô đơn.Chính vì thế, Tèo không phải là một đứa trẻ tật nguyền – em là một thiên thần mà Nguyễn Nhật Ánh gửi đến để nhắc nhở chúng ta về sức mạnh của tinh thần, về sự sống mãnh liệt của những tâm hồn trong sáng. Nhân vật Tèo là một minh chứng cho vẻ đẹp của sự lạc quan, sự tử tế và tấm lòng rộng mở. Em không cần được thương hại – em là người khiến người khác phải học cách yêu đời hơn, trân trọng hơn những điều giản dị.
Nguyễn Nhật Ánh, với giọng văn nhẹ nhàng mà sâu sắc, đã xây dựng nhân vật Tèo bằng tất cả sự dịu dàng của một người kể chuyện từng trải. Tác phẩm không hề tô vẽ, không đẩy bi kịch lên cao trào, mà chọn cách kể bằng những lát cắt nhẹ nhàng, để từ đó người đọc tự mình thấm dần sự xúc động. Và rồi, khi gấp cuốn sách lại, ta chợt thấy tâm hồn mình trong trẻo hơn, nhẹ tênh hơn – như thể được làm bạn với chính bầu trời của tuổi thơ mình.