LÂM HOÀNG ANH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của LÂM HOÀNG ANH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1

Câu văn mang luận điểm đoạn trích là: Từ vị thế của cái "ta", "chúng ta", tức là vị thế của người trong cuộc, nhà thơ đã chân thành tâm sự với bạn bè, đồng chí của mình về một lẽ sống thật giản dị.

Câu 2

Từ ngữ, của khổ thơ để phân tích là: "Ta", với những hình ảnh là: Làm con chim hót", "Làm một cành hoa".

Câu 3 

Việc dẫn ra hoàn cảnh ra đời của bài thơ "Mùa xuân nho nhỏ" và tâm trạng của nhà thơ Nguyễn Duy trong bài "Ánh trăng" nhằm mục đích làm nổi bật sự tương đồng về chủ đề tình yêu quê hương, đất nước và sự gắn bó sâu sắc với cuộc đời, thiên nhiên. Việc so sánh này giúp làm rõ hơn thông điệp mà tác giả muốn truyền tải trong bài viết, thể hiện sự đồng điệu về cảm xúc và tư tưởng của hai nhà thơ trước vẻ đẹp của cuộc sống và sự trân trọng những giá trị bền vững.

câu 4

Phân tích những hình ảnh đẹp đẽ, tươi sáng của thiên nhiên, tạo nên một bức tranh mùa xuân sống động, tràn đầy sức sống. Điệp ngữ "mãi mãi mãi" nhấn mạnh sự trường tồn, bất diệt của vẻ đẹp thiên nhiên, tạo cảm giác mênh mông, bất tận. Điệp ngữ "vĩnh cửu", "cái đẹp vĩnh cửu" khẳng định giá trị trường tồn của vẻ đẹp ấy, gây ấn tượng mạnh mẽ và sâu sắc trong lòng người đọc. Sự kết hợp hài hòa giữa liệt kê và điệp ngữ làm tăng sức gợi hình, gợi cảm, tạo nên giọng điệu trang trọng, thiêng liêng, ca ngợi vẻ đẹp vĩnh cửu của thiên nhiên.

Câu 5

Câu 1:

Luận đề của văn bản: Bi kịch trong vở Vũ Như Tô là bi kịch của cái đẹp bị bức tử.

Câu 2: Mục đích: Làm rõ giá trị tư tưởng của vở kịch và thông điệp nhân văn về cái đẹp.

Câu 3:

- Luận điểm chính:

+Cái đẹp bị bức tử về quan niệm.

+Bị bức tử về sự thấu hiểu, cảm thông.

+Bị bức tử về quyền thanh minh.

+Bị bức tử về vật chất.

+Bị bức tử về con người nghệ sĩ.

Câu 4:

Luận điểm 5 (bức tử con người nghệ sĩ): -Người nghệ sĩ bị hiểu lầm, cô lập, mất tác phẩm và mất tri âm. -Vũ Như Tô bị giết, là bi kịch lớn nhất về cái đẹp.

Câu 5:

Cả đáng thương và đáng trách.vì ông là một nghệ sĩ đam mê cái đẹp.mục đích sáng tạo cái đẹp rất cao cả.có hoài bão.có lí tưởng nghệ thuật cao.gắn bó với nhân dân.nhưng ông lại đứng trên lập trường của người nghệ sĩ và của cái đẹp.lên ông đã có một kết cục bị thảm.bạo loạn sảy ra ông không chốn mà ông vẫn tin vào sự quang mình của mình.thực tế không như ảo tưởng


Câu 1: Luận đề của văn bản: Nghĩ thêm (phân tích) về chi tiết cái bóng trong truyện Chuyện người con gái Nam Xương. Câu 2: Theo tác giả, tình huống truyện độc đáo trong chuyện là tình huống: sau khi đi lính về người chồng om ấp đứa con lại thấy nó bảo: “Ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói, chứ không như cha tôi trước kia, chỉ nín thin thít” liền nổi cơn ghen không nghe ai giải thích. Câu 3: Tác giả nhắc lại tình huống chuyện ở phần mở đầu nhằm mục đích giới thiệu chi tiết tác giả đang bàn luận là "cái bóng" - nguyên nhân của tình huống chuyện được nêu ở phần mở đầu. Câu 4: _ Chi tiết chủ quan: Tuy nhiên, để tình huống ấy diễn ra một cách tự nhiên, hợp lí, người kể chuyện đã khéo léo cài đặt sẵn một chi tiết hết sức tự nhiên, một chi tiết lấy ra từ chính đời sống thường ngày. _ Chi tiết khách quan: Đó là chi tiết lấy từ “trò chơi soi bóng trên tường” -> Ý kiến chủ quan trong văn bản được tác giả nêu ra để trình bày quan điểm, suy nghĩ của bản thân về chi tiết "cái bóng" rồi nêu lên ý kiến khách quan trong "Chuyện người con gái Nam Xương" để làm rõ ý kiến của mình và làm tăng tính thuyết phục cho ú kiến của bản thân. Câu 5: Người viết cho rằng cái bóng là 1 chi tiết nghệ thuật đặc sắc vì: nó là "một chi tiết hết sức tự nhiên, một chi tiết lấy ra từ chính đời sống thường ngày" nên Vũ Nương " vì muốn con luôn cảm thấy người cha vẫn có mặt ở nhà, và để tự an ủi mình, thấy mình với chồng vẫn luôn bên nhau như hình với bóng, nên người vợ đã chỉ vào cái bóng của mình mà nói với con rằng đó là cha của Đản - tên của đứa con" nhưng đó là nguồn cơn cho sự tan nát hạnh phúc trong đời Vũ Nương.