

Nông Văn Tuyến
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản:
Ngôi kể thứ ( toàn tri)được sử dụng trong đoạn trích, nhưng điểm nhìn lại gắn với nhân vật “tôi” – người con gái thứ ba (Chi-hon).
Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích:
Điểm nhìn là của nhân vật Chi-hon, người con gái thứ ba. Từ điểm nhìn này, người đọc hiểu được những cảm xúc, suy nghĩ, ký ức và sự hối tiếc sâu sắc của cô về mẹ mình.
Câu 3: Biện pháp nghệ thuật nào đã được sử dụng trong đoạn văn:
- Biện pháp nghệ thuật: Đối lập (tương phản) giữa hai tình huống.
- Tác dụng:
.Làm nổi bật sự vô tâm và cách xa của Chi-hon đối với mẹ trong khoảnh khắc quan trọng.
.Gợi lên sự hối hận, day dứt của nhân vật khi nhận ra mẹ gặp nạn trong khi mình đang sống cuộc sống bận rộn, đầy hào nhoáng ở nơi xa.
.Tăng chiều sâu cảm xúc và làm nổi bật chủ đề tình mẫu tử trong tác phẩm.
Câu 4: Qua lời kể của Chi-hon, người mẹ hiện lên với những phẩm chất đáng trân trọng:
-Tần tảo, hy sinh, luôn nghĩ cho con cái.
-Yêu thương con vô điều kiện, thể hiện qua việc nắm tay con trong dòng người đông đúc, chọn váy cho con.
-Khiêm nhường, cam chịu, không than phiền dù bị xem là “quê mùa”, vẫn âm thầm lặng lẽ lo cho gia đình.
-Dù có thể đã lẫn trí hoặc yếu đi, bà vẫn là một người mẹ kiên cường và đầy tình yêu thương.
Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì đã không mặc thử chiếc váy mà mẹ chọn cho mình, một hành động nhỏ nhưng mang nhiều ý nghĩa tình cảm. Cô nhận ra sự vô tâm, lạnh lùng của mình khi gạt đi tấm lòng của mẹ, để rồi chỉ khi mẹ biến mất, cô mới thực sự trân quý ký ức ấy.
Đoạn văn suy nghĩ:
Trong cuộc sống bận rộn, đôi khi chúng ta vô tình thờ ơ với những người thân yêu nhất. Một câu nói lạnh lùng, một ánh nhìn thiếu quan tâm cũng có thể khiến cha mẹ hay người thân cảm thấy bị tổn thương. Khi còn trẻ, ta dễ dàng cho rằng tình yêu của họ là điều hiển nhiên mà quên đi sự biết ơn và chia sẻ. Chỉ khi đánh mất họ hoặc đi quá xa, ta mới nhận ra mình đã thiếu quan tâm đến những điều bình dị nhưng đầy yêu thương. Hãy học cách yêu thương và thể hiện sự quan tâm đúng lúc, trước khi quá muộn.
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự (kết hợp với miêu tả và biểu cảm).
Câu 2.
Theo văn bản, cậu bé Ngạn chạy sang nhà bà để trốn ba khi bị dọa đánh.
Câu 3.
Dấu ba chấm trong câu có tác dụng: gợi sự ngập ngừng, cảm xúc khó nói của nhân vật và tạo khoảng lặng để nhấn mạnh tình cảm gắn bó với mẹ và bà nội.
Câu 4.
Nhân vật người bà là người hiền hậu, yêu thương cháu, dịu dàng, che chở cháu trước những trận đòn của ba, luôn ân cần kể chuyện và vỗ về cháu ngủ.
Câu 5.
Gia đình là nơi yêu thương, che chở và nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người. Qua câu chuyện, ta cảm nhận được tình cảm ấm áp và sự an toàn mà người thân, đặc biệt là bà, mang lại cho đứa trẻ, giúp nó vượt qua nỗi sợ hãi và lớn lên trong tình yêu thương. Gia đình chính là chốn bình yên nhất trong cuộc đời mỗi người.
Trả lời: A
Hành vi này vi phạm nguyên tắc không phân biệt đối xử của WTO, cụ thể là nguyên tắc đối xử quốc gia (National Treatment). Theo nguyên tắc này, hàng hóa và doanh nghiệp nước ngoài khi đã vào thị trường nội địa phải được đối xử không kém thuận lợi hơn so với hàng hóa và doanh nghiệp trong nước.
Vì sao vi phạm: Nước Y chỉ ưu đãi cho doanh nghiệp trong nước, không áp dụng cho doanh nghiệp nước ngoài là phân biệt đối xử, vi phạm nguyên tắc của WTO.
Trả lời: B
Hành vi này vi phạm nguyên tắc tối huệ quốc (MFN – Most Favoured Nation) của WTO. Theo đó, nếu một nước thành viên dành ưu đãi cho một nước thì phải áp dụng ưu đãi đó cho tất cả các thành viên khác.
Vì sao vi phạm: Nước M áp mức thuế khác nhau cho sản phẩm giống nhau từ hai nước thành viên là không công bằng, vi phạm nguyên tắc tối huệ quốc.
Trả lời: A
Anh T đã vi phạm quyền bình đẳng trong hôn nhân và gia đình. Trong hôn nhân, vợ chồng có quyền và nghĩa vụ ngang nhau về mọi mặt, bao gồm cả quyền lao động và quyết định về tài chính. Việc ép buộc vợ nghỉ việc và kiểm soát tài chính là hành vi thiếu tôn trọng quyền tự do cá nhân và bình đẳng giới.
Hậu quả: Dễ dẫn đến mâu thuẫn, mất hạnh phúc gia đình, thậm chí có thể dẫn đến ly hôn hoặc ảnh hưởng tâm lý cho vợ và con cái.
Trả lời: B
Ông M đã vi phạm quyền thừa kế của con nuôi. Theo pháp luật Việt Nam, con nuôi và con đẻ có quyền thừa kế như nhau nếu được nhận nuôi hợp pháp. Việc không cho hai người con nuôi thừa kế vì lý do không phải con ruột là phân biệt đối xử và trái với quy định pháp luật.
Hậu quả: Di chúc có thể bị vô hiệu một phần, dẫn đến tranh chấp tài sản, kiện tụng giữa các con và ảnh hưởng đến tình cảm gia đình.
Câu 1: Văn bản thể hiện tâm trạng,cảm xúc của nhân vật trữ tình khi đang ở nơi đất khách quê người (thành phố San Diego) và nỗi nhớ quê hương đất nước.
Câu 2:Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê ta là:
_Nắng trên cao
_Màu mây trắng bay phía xa
_Đồi cũng nhuộm vàng trên đỉnh ngọn
Câu3:Cảm hứng chủ đạo của văn bản là:Nỗi nhớ da diết trong lòng người xa xứ.ưới đây là phần trả lời ngắn gọn cho từng câu hỏi:
Câu 4.
•Ở khổ thơ đầu: Nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác gần gũi, thân quen như đang ở quê.
.Ở khổ thơ ba: Những hình ảnh ấy trở nên xa lạ, nhấn mạnh cảm giác cô đơn, lạc lõng nơi đất khách.
Câu 5.Hình ảnh ấn tượng nhất là: “Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ/Bụi đường cũng bụi của người ta.”
Vì nó diễn tả sâu sắc cảm giác lạc lõng, không thuộc về nơi xa xứ – dù cùng là bụi đường, nhưng vẫn không phải của quê mình.
Câu 1: Văn bản thể hiện tâm trạng,cảm xúc của nhân vật trữ tình khi đang ở nơi đất khách quê người (thành phố San Diego) và nỗi nhớ quê hương đất nước.
Câu 2:Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê ta là:
_Nắng trên cao
_Màu mây trắng bay phía xa
_Đồi cũng nhuộm vàng trên đỉnh ngọn
Câu3:Cảm hứng chủ đạo của văn bản là:Nỗi nhớ da diết trong lòng người xa xứ.ưới đây là phần trả lời ngắn gọn cho từng câu hỏi:
Câu 4.
•Ở khổ thơ đầu: Nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác gần gũi, thân quen như đang ở quê.
.Ở khổ thơ ba: Những hình ảnh ấy trở nên xa lạ, nhấn mạnh cảm giác cô đơn, lạc lõng nơi đất khách.
Câu 5.Hình ảnh ấn tượng nhất là: “Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ/Bụi đường cũng bụi của người ta.”
Vì nó diễn tả sâu sắc cảm giác lạc lõng, không thuộc về nơi xa xứ – dù cùng là bụi đường, nhưng vẫn không phải của quê mình.