

Phạm Thu Hà
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 Trong thời đại hiện nay, công nghệ trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng phát triển mạnh mẽ và được ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống như y tế, giáo dục, giao thông, nông nghiệp,… Điều này mang lại nhiều tiện ích thiết thực, giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng hiệu quả công việc và cải thiện chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, bên cạnh những lợi ích to lớn đó, việc con người ngày càng phụ thuộc vào AI cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng lo ngại. Sự phụ thuộc quá mức có thể khiến con người trở nên lười biếng, mất dần khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu không kiểm soát tốt, AI còn có thể đe dọa đến quyền riêng tư, việc làm và cả sự an toàn của xã hội. Vì vậy, con người cần sử dụng AI một cách thông minh, hợp lý và có giới hạn. Chúng ta nên xem AI là công cụ hỗ trợ chứ không phải là thứ thay thế hoàn toàn con người trong mọi hoạt động. Sự phát triển bền vững phải đi đôi với sự tỉnh táo và chủ động của chính con người. Câu 2 Bài thơ Đừng chạm tay mở ra một không gian đầy chất suy tưởng về ký ức, tuổi già và sự lặng im của thời gian. Qua hình ảnh một cụ già ngồi sưởi nắng ở đầu con dốc, tác giả không chỉ gợi lên vẻ đẹp trầm mặc của quá khứ mà còn truyền tải những thông điệp sâu xa về cách con người tiếp cận với ký ức – nhất là ký ức của người già, những người đã đi qua gần trọn một đời người. Về nội dung, bài thơ xây dựng một tình huống tưởng chừng đơn giản: một người khách lạ tìm đường và gặp một cụ già chỉ tay dẫn lối. Thế nhưng con đường ấy không đưa khách đến một nơi chốn bình thường, mà lại dẫn người khách bước vào “thế giới một người già” – thế giới ấy là quá khứ, là ký ức, là những hoài niệm sâu thẳm mà chỉ người từng sống trong đó mới hiểu rõ. Cái thế giới ấy không hiện hữu trên bản đồ, không có trong sách vở, và cũng không được ai nhắc đến nhiều. Nó vắng lặng, hoang sơ, “thưa thớt dấu chân người lui tới”, như chính ký ức đã lùi xa khỏi vòng xoay của cuộc sống hiện đại. Hình ảnh cụ già – biểu tượng cho thời gian đã cũ, cho những gì từng rất thật nhưng nay đã bị lãng quên – khiến người đọc không khỏi trăn trở. Bởi thế giới đó không chào đón ai, cũng không cần ai phải hiểu hết. Người già ngồi đó, không mong người khác chạm vào điều riêng tư đã bị thời gian phủ bụi. Đó là sự cô đơn nhưng cũng là sự an nhiên, tự tại của một đời người từng trải. Ở khổ thơ cuối, thông điệp sâu sắc nhất của bài thơ được thể hiện qua câu thơ: “Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già”. Đây là một chiêm nghiệm đầy tinh tế. Không phải ký ức nào cũng nên được nhắc lại. Có những điều, khi bị khơi dậy, sẽ làm tổn thương, hoặc làm dậy sóng tâm hồn vốn đang yên tĩnh. Đó là lời nhắc nhẹ nhàng, nhưng đầy nhân văn: Hãy biết tôn trọng những khoảng lặng của người khác, nhất là với người già – những người mang cả một đời bên trong sự im lặng. Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ mang tính biểu tượng rất cao. “Con dốc”, “ánh nắng”, “sương rơi”, “tiếng gió reo” đều là những chi tiết gợi hình, gợi cảm, gợi cả chiều sâu tâm hồn. Tác giả không miêu tả cụ thể con người hay địa điểm nào, mà để mọi thứ hiện lên trong vẻ mơ hồ, mênh mang – như chính ký ức và thời gian. Giọng thơ nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với những câu thơ ngắn, không quá cầu kỳ nhưng lại dồn nén cảm xúc và ý nghĩa. Tóm lại, Đừng chạm tay là một bài thơ giàu chất triết lý, mang vẻ đẹp tinh tế của sự im lặng và hồi tưởng. Bằng những hình ảnh giản dị mà gợi mở, tác giả đã dẫn người đọc bước vào không gian của một kiếp người – nơi không phải để khám phá, mà để lặng im chiêm nghiệm và tôn trọng.
Câu 1 Trong thời đại hiện nay, công nghệ trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng phát triển mạnh mẽ và được ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống như y tế, giáo dục, giao thông, nông nghiệp,… Điều này mang lại nhiều tiện ích thiết thực, giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng hiệu quả công việc và cải thiện chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, bên cạnh những lợi ích to lớn đó, việc con người ngày càng phụ thuộc vào AI cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng lo ngại. Sự phụ thuộc quá mức có thể khiến con người trở nên lười biếng, mất dần khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nếu không kiểm soát tốt, AI còn có thể đe dọa đến quyền riêng tư, việc làm và cả sự an toàn của xã hội. Vì vậy, con người cần sử dụng AI một cách thông minh, hợp lý và có giới hạn. Chúng ta nên xem AI là công cụ hỗ trợ chứ không phải là thứ thay thế hoàn toàn con người trong mọi hoạt động. Sự phát triển bền vững phải đi đôi với sự tỉnh táo và chủ động của chính con người. Câu 2 Bài thơ Đừng chạm tay mở ra một không gian đầy chất suy tưởng về ký ức, tuổi già và sự lặng im của thời gian. Qua hình ảnh một cụ già ngồi sưởi nắng ở đầu con dốc, tác giả không chỉ gợi lên vẻ đẹp trầm mặc của quá khứ mà còn truyền tải những thông điệp sâu xa về cách con người tiếp cận với ký ức – nhất là ký ức của người già, những người đã đi qua gần trọn một đời người. Về nội dung, bài thơ xây dựng một tình huống tưởng chừng đơn giản: một người khách lạ tìm đường và gặp một cụ già chỉ tay dẫn lối. Thế nhưng con đường ấy không đưa khách đến một nơi chốn bình thường, mà lại dẫn người khách bước vào “thế giới một người già” – thế giới ấy là quá khứ, là ký ức, là những hoài niệm sâu thẳm mà chỉ người từng sống trong đó mới hiểu rõ. Cái thế giới ấy không hiện hữu trên bản đồ, không có trong sách vở, và cũng không được ai nhắc đến nhiều. Nó vắng lặng, hoang sơ, “thưa thớt dấu chân người lui tới”, như chính ký ức đã lùi xa khỏi vòng xoay của cuộc sống hiện đại. Hình ảnh cụ già – biểu tượng cho thời gian đã cũ, cho những gì từng rất thật nhưng nay đã bị lãng quên – khiến người đọc không khỏi trăn trở. Bởi thế giới đó không chào đón ai, cũng không cần ai phải hiểu hết. Người già ngồi đó, không mong người khác chạm vào điều riêng tư đã bị thời gian phủ bụi. Đó là sự cô đơn nhưng cũng là sự an nhiên, tự tại của một đời người từng trải. Ở khổ thơ cuối, thông điệp sâu sắc nhất của bài thơ được thể hiện qua câu thơ: “Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già”. Đây là một chiêm nghiệm đầy tinh tế. Không phải ký ức nào cũng nên được nhắc lại. Có những điều, khi bị khơi dậy, sẽ làm tổn thương, hoặc làm dậy sóng tâm hồn vốn đang yên tĩnh. Đó là lời nhắc nhẹ nhàng, nhưng đầy nhân văn: Hãy biết tôn trọng những khoảng lặng của người khác, nhất là với người già – những người mang cả một đời bên trong sự im lặng. Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ mang tính biểu tượng rất cao. “Con dốc”, “ánh nắng”, “sương rơi”, “tiếng gió reo” đều là những chi tiết gợi hình, gợi cảm, gợi cả chiều sâu tâm hồn. Tác giả không miêu tả cụ thể con người hay địa điểm nào, mà để mọi thứ hiện lên trong vẻ mơ hồ, mênh mang – như chính ký ức và thời gian. Giọng thơ nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với những câu thơ ngắn, không quá cầu kỳ nhưng lại dồn nén cảm xúc và ý nghĩa. Tóm lại, Đừng chạm tay là một bài thơ giàu chất triết lý, mang vẻ đẹp tinh tế của sự im lặng và hồi tưởng. Bằng những hình ảnh giản dị mà gợi mở, tác giả đã dẫn người đọc bước vào không gian của một kiếp người – nơi không phải để khám phá, mà để lặng im chiêm nghiệm và tôn trọng.