

LÊ ANH VŨ
Giới thiệu về bản thân



































Trong xã hội truyền thống, quan niệm “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” từng là nguyên tắc bất di bất dịch trong việc hôn nhân. Câu nói này thể hiện sự sắp đặt của cha mẹ đối với cuộc đời con cái, đặc biệt là trong chuyện vợ chồng. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, quan niệm này đang dần trở thành vấn đề cần được nhìn nhận lại một cách khách quan và hợp lý.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rằng quan niệm này xuất phát từ nền văn hóa trọng chữ “hiếu”, nơi cha mẹ có vai trò quyết định trong mọi việc lớn của con cái, bao gồm cả hôn nhân. Nó thể hiện sự quan tâm, trách nhiệm và mong muốn con cái có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc. Trong một số trường hợp, việc cha mẹ lựa chọn bạn đời giúp con tránh khỏi những sai lầm do thiếu kinh nghiệm hoặc bị chi phối bởi cảm xúc nhất thời.
Tuy nhiên, hôn nhân là chuyện cả đời, là sự gắn bó lâu dài giữa hai con người. Nếu chỉ vì chữ “hiếu” mà chấp nhận một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu và sự tự nguyện, thì hạnh phúc khó có thể bền lâu. Việc ép buộc kết hôn theo ý muốn của cha mẹ dễ dẫn đến những cuộc hôn nhân không hạnh phúc, thậm chí là tan vỡ, gây tổn thương cho cả hai phía.
Ngày nay, xã hội đề cao quyền tự do cá nhân, đặc biệt là trong việc lựa chọn bạn đời. Việc lắng nghe ý kiến cha mẹ là cần thiết, nhưng quyết định cuối cùng vẫn nên thuộc về người trong cuộc. Tình yêu, sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau mới là nền tảng vững chắc cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Tóm lại, “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” là một quan niệm mang tính lịch sử và văn hóa, nhưng không còn hoàn toàn phù hợp với xã hội hiện đại. Thanh niên ngày nay cần có chính kiến, biết lắng nghe nhưng cũng cần tự quyết định cuộc đời mình để tìm kiếm hạnh phúc thật sự.
"Thân em như tấm lụa đào, Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai."
Dòng thơ “Ngẫm thân em chỉ bằng thân con bọ ngựa,/ Bằng con chẫu chuộc thôi.” thể hiện nỗi tủi thân, mặc cảm của người phụ nữ trong xã hội xưa. Qua hình ảnh nhỏ bé, yếu ớt như “con bọ ngựa”, “con chẫu chuộc”, tác giả dân gian đã bộc lộ thân phận thấp bé, không có tiếng nói và luôn bị lệ thuộc vào người khác của người phụ nữ. Cách so sánh gần gũi, giản dị mà đầy sức gợi đã làm nổi bật sự bất công, thiệt thòi mà họ phải chịu đựng. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự thức tỉnh về thân phận, khát vọng được cảm thông, trân trọng. Đây là tiếng nói thương thân đầy xót xa nhưng cũng rất nhân văn.
Tăng tính biểu cảm mạnh mẽ: Câu thơ sử dụng hình ảnh "nát cả ruột gan" – vốn là cách diễn đạt dân gian – nhưng đưa vào bối cảnh tình yêu làm nổi bật nỗi nhớ sâu sắc, da diết, gần như đau đớn đến tột cùng. Phá vỡ chuẩn mực ngôn ngữ để gây ấn tượng: Câu thơ không dùng từ ngữ hoa mỹ, mà chọn cách thể hiện cảm xúc một cách “thô ráp”, trực tiếp, gây ấn tượng mạnh với người đọc. Điều này làm cho câu thơ gần gũi, đời thường nhưng không kém phần sâu lắng. Tạo phong cách cá nhân độc đáo: Việc phá cách như vậy thể hiện cá tính của người viết, đồng thời làm mới ngôn ngữ thi ca, tránh sự rập khuôn.