Nguyễn Yến Chi

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Yến Chi
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong suốt những năm tháng học sinh, mỗi người đều có những kỷ niệm đặc biệt với một thầy cô giáo nào đó. Với em, cô giáo Thuý người đã dìu dắt em trong suốt năm học lớp 6, luôn là một người cô đặc biệt mà em yêu quý và kính trọng.

Cô không chỉ là một người cô mà còn là một người bạn, một người chị thân thiết của chúng em. Cô có một vẻ ngoài dịu dàng, với mái tóc dài, đen mượt, đôi mắt sáng và ánh nhìn luôn đầy trìu mến. Mỗi khi cô bước vào lớp, cả lớp em đều im lặng và lắng nghe từng lời cô giảng, bởi cô không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn có một cách truyền đạt rất đặc biệt, khiến môn học nào cũng trở nên thú vị.

Điều khiến em yêu quý cô nhất chính là sự kiên nhẫn và tận tâm của cô. Dù có những lúc chúng em nghịch ngợm, hay không hiểu bài, cô luôn dịu dàng giải thích, không bao giờ nổi giận hay la mắng. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng động viên, khuyến khích chúng em cố gắng hơn. Có những bài toán khó, cô không ngần ngại dành thêm thời gian sau giờ học để giải thích cho em và các bạn hiểu. Chính sự tận tâm và kiên nhẫn ấy đã khiến em không còn sợ môn Toán nữa, mà lại yêu thích và say mê nó.

Cô không chỉ dạy em về kiến thức, mà còn dạy em những bài học về nhân cách, về cách đối xử với người khác. Cô luôn khuyên chúng em phải biết yêu thương, chia sẻ và sống có trách nhiệm. Có một lần, khi một bạn trong lớp gặp khó khăn trong học tập, cô đã động viên bạn ấy rất nhiều và không bao giờ bỏ cuộc với học sinh của mình. Chính tấm lòng nhân ái, sự tận tụy với nghề của cô đã khiến em càng thêm trân trọng và yêu mến cô.

Bên cạnh đó, cô còn rất gần gũi với học sinh. Mỗi giờ ra chơi, cô đều hỏi thăm từng bạn, lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của chúng em. Cô luôn biết cách làm cho lớp học trở nên vui vẻ, sống động. Đôi khi, cô kể cho chúng em những câu chuyện thú vị về tuổi thơ của mình, hay những kỷ niệm đáng nhớ trong quãng đời học trò. Chính những điều đó đã giúp chúng em cảm thấy cô gần gũi và dễ gần hơn, không còn là một người thầy khó tính hay nghiêm khắc như chúng em vẫn nghĩ trước đây.

Cô còn là người biết khơi dậy sự sáng tạo và khả năng tiềm ẩn trong mỗi học sinh. Cô luôn khuyến khích chúng em thử thách bản thân, tìm kiếm niềm đam mê và phát huy năng lực của mình. Nhờ có cô, em mới tự tin tham gia vào các cuộc thi và đạt được những thành tích tốt. Cô luôn khẳng định rằng "không có gì là không thể, chỉ cần các em cố gắng hết mình". Những lời nói đó của cô luôn là động lực để em vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong học tập.

Mỗi khi nhớ về cô em lại cảm thấy lòng mình ấm áp và đầy biết ơn. Cô đã không chỉ dạy em những bài học trong sách vở, mà còn dạy em những giá trị sống quý báu. Em sẽ luôn nhớ những bài giảng của cô, những lời động viên chân thành của cô và hình ảnh cô đứng trên bục giảng với nụ cười hiền hậu.

Cô là người mà em luôn yêu quý và trân trọng. Em mong rằng trong tương lai, em sẽ luôn giữ được những bài học mà cô đã dạy, không chỉ trong học tập mà trong cuộc sống, để có thể trở thành một người có ích, giống như cô người mà em ngưỡng mộ và yêu quý nhất.

Trong cuộc sống, có những người âm thầm hi sinh mà không ai biết đến, không hề đòi hỏi sự ghi nhận, chỉ đơn giản làm mọi thứ với tấm lòng yêu thương và trách nhiệm. Nhân vật dì Bảy trong bài tản văn "Người ngồi đợi trước hiên nhà" của Huỳnh Như Phương là một hình mẫu điển hình cho sự hi sinh thầm lặng như thế. Dì Bảy, mặc dù không xuất hiện như một nhân vật chính trong câu chuyện, nhưng hình ảnh của dì lại sâu sắc khắc họa sự hy sinh vô bờ bến vì gia đình, vì tình yêu thương, dù không ai biết hay tỏ bày.

Sự hi sinh của dì Bảy không phải là sự hy sinh của những người anh hùng, không phải là những hành động lớn lao trước mặt thiên hạ, mà là những việc làm giản dị, âm thầm nhưng đầy ấm áp. Dì Bảy, một người phụ nữ lặng lẽ ngồi đợi trước hiên nhà, đó là hình ảnh đặc trưng của một người mẹ, người bà, luôn dành tình yêu thương vô điều kiện cho gia đình. Dì không cần lời cảm ơn, không cần sự công nhận từ ai. Chỉ cần những đứa con, cháu trong gia đình được an vui, hạnh phúc, đó là niềm vui lớn nhất trong đời dì.

Hình ảnh dì Bảy ngồi đợi trước hiên nhà không chỉ là một cử chỉ đơn thuần, mà nó còn chứa đựng sự chờ đợi và hy vọng. Chờ đợi là một hành động không dễ dàng, đặc biệt là khi dì đã biết rõ rằng những đứa con, cháu sẽ không về ngay. Dì không phải ngồi đó để mong đợi sự trở về của những người thân, mà là ngồi đó như một điểm tựa cho họ, như một bóng mát dịu dàng cho tâm hồn mỗi khi họ trở lại. Dì Bảy không nói ra, nhưng qua từng hành động nhỏ bé, dì thể hiện một tình yêu vô bờ bến, một sự quan tâm sâu sắc đối với gia đình.

Dì Bảy là hiện thân của những người phụ nữ miền quê, hiền hòa, giản dị nhưng đầy mạnh mẽ. Cuộc sống có thể nghèo khó, thiếu thốn, nhưng đối với dì, chỉ cần được sống trong tình yêu thương của gia đình, dì đã cảm thấy mãn nguyện. Dì không cần đến những lời khen ngợi hay những món quà đắt tiền. Điều duy nhất dì cần là sự đoàn tụ, là cảm giác yên bình trong ngôi nhà đầy ắp tiếng cười và tình thân.

Tình yêu của dì Bảy không được thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ, mà là những hành động âm thầm, những sự hi sinh không mong đền đáp. Dì không cần ai phải nhận ra mình đã làm gì, dì chỉ cần thấy những người thân của mình sống hạnh phúc, được yêu thương và chăm sóc. Dì Bảy là một hình mẫu của sự hy sinh thầm lặng, luôn đặt gia đình lên trên hết, mà không màng đến bản thân mình.

Chính những hi sinh thầm lặng ấy đã làm cho gia đình dì Bảy trở nên ấm áp, đầy yêu thương. Mỗi lần đứa con hay đứa cháu về nhà, nhìn thấy dì ngồi đợi trên hiên, họ không thể không cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà dì dành cho họ. Dì không cần phải nói lời cảm ơn, vì trong trái tim mỗi người, họ đều hiểu rằng dì chính là nguồn sống, là điểm tựa vững vàng trong cuộc đời.

Dì Bảy, với tất cả những gì dì làm, đã cho ta thấy rằng sự hi sinh không phải lúc nào cũng cần phải ồn ào, không cần phải được nhìn nhận rộng rãi. Có những hi sinh âm thầm, lặng lẽ nhưng lại có sức mạnh to lớn, làm ấm lòng người khác và nuôi dưỡng những tình cảm trong gia đình. Dì Bảy, như những người mẹ, người bà khác trong xã hội, đã hi sinh cả đời mình để chăm sóc, bảo vệ những người thân yêu. Đó chính là hình mẫu của sự hi sinh thầm lặng mà tất cả chúng ta cần phải trân trọng và biết ơn.

Cuộc sống có thể vội vã, đôi khi khiến chúng ta quên đi những người đã hi sinh cho mình, nhưng qua câu chuyện về dì Bảy, chúng ta lại nhận ra rằng sự hi sinh lớn nhất chính là sự yêu thương, là những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Và dù thế giới có thay đổi như thế nào, thì sự hi sinh thầm lặng ấy vẫn sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, giúp giữ gìn tình yêu thương và sự gắn kết trong mỗi gia đình.


Hồ Chí Minh tên gọi ấy không chỉ là danh xưng của một vị lãnh tụ kiệt xuất, mà còn là biểu tượng của lòng yêu nước, của khát vọng tự do, độc lập và hạnh phúc cho nhân dân. Cuộc đời của Bác là một hành trình dài đầy gian khổ, hy sinh nhưng cũng vô cùng cao đẹp. Đặc biệt, sự kiện Bác rời xa quê hương để ra đi tìm đường cứu nước là một dấu mốc lịch sử không thể nào quên trong tâm trí mỗi người dân Việt Nam. Đó là một quyết định đầy sự hy sinh, sự dũng cảm và niềm tin mãnh liệt vào tương lai của dân tộc.

Ngày 5 tháng 6 năm 1911, Hồ Chí Minh – lúc ấy còn là Nguyễn Tất Thành – đã rời Tổ quốc, bắt đầu cuộc hành trình đi tìm con đường cứu nước. Từ một thanh niên trẻ tuổi, Bác đã cảm nhận sâu sắc được nỗi đau đớn của dân tộc mình khi dưới ách thống trị của thực dân Pháp. Lúc ấy, đất nước ta vẫn đang chìm trong cảnh nghèo nàn, lạc hậu, con người Việt Nam bị bóc lột, bị áp bức, tước đoạt hết quyền tự do, quyền sống. Bác đã không thể chịu đựng thêm nữa trước cảnh nước mất nhà tan, nhân dân sống trong khổ cực. Với trái tim đầy nhiệt huyết yêu nước và một tầm nhìn sâu rộng, Bác quyết định rời xa quê hương để tìm kiếm con đường giải phóng dân tộc.

Hành trình ra đi của Bác không đơn giản là một chuyến đi xa, mà là một cuộc ra đi đầy khó khăn, vất vả. Bác đã phải trải qua nhiều năm tháng gian nan trên đất khách quê người, làm nhiều nghề khác nhau để sinh sống và học hỏi. Nhưng trong trái tim Bác luôn cháy bỏng một niềm tin duy nhất: đó là làm sao cứu được dân tộc, giành lại độc lập, tự do cho nhân dân Việt Nam. Những năm tháng Bác sống xa quê hương là những năm tháng miệt mài tìm kiếm con đường giải phóng, những ngày tháng đầy thử thách, đầy gian khổ mà ít ai biết đến.

Bác đã đi qua nhiều quốc gia, tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, học hỏi và nghiên cứu về những cuộc cách mạng vĩ đại. Những kiến thức quý báu mà Bác tiếp thu được từ khắp nơi trên thế giới đã giúp Bác nhìn nhận rõ ràng hơn về tình hình đất nước mình và từ đó xây dựng chiến lược cách mạng phù hợp. Qua đó, Bác đã trở thành một người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng, một người chiến sĩ cách mạng vĩ đại, kiên cường, đầy nghị lực.

Đặc biệt, Bác đã quyết định tham gia vào những phong trào cách mạng quốc tế, để tìm kiếm sự hỗ trợ từ các nước bạn, học hỏi và áp dụng những kinh nghiệm quý báu của họ vào cuộc cách mạng giải phóng dân tộc. Quá trình này không hề dễ dàng. Những năm tháng xa xứ, Bác không chỉ đối mặt với nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương mà còn phải vượt qua vô vàn khó khăn, thử thách. Nhưng trong sâu thẳm trái tim Bác, quê hương, dân tộc luôn hiện diện. Và chính điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho Bác để tiếp tục cuộc hành trình.

Sự kiện Bác dời quê hương để ra đi tìm đường cứu nước đã trở thành một biểu tượng của sự hy sinh, sự kiên trì và lòng yêu nước vô bờ bến. Trong khoảnh khắc ấy, Bác không chỉ là một người con của dân tộc, mà là một người chiến sĩ cách mạng thực sự. Bác ra đi không phải vì bản thân mình, mà vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, vì hạnh phúc của hàng triệu con người Việt Nam. Hành trình của Bác chính là hành trình của một tấm lòng không ngừng khát khao tự do, khát khao độc lập và khát khao làm cho dân tộc Việt Nam đứng vững trên thế giới.

Nhìn lại quãng đường mà Bác đã đi, chúng ta không khỏi xúc động và tự hào. Bác đã vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, gian khổ để đem lại tự do, độc lập cho dân tộc. Chính nhờ vào sự hy sinh thầm lặng ấy, mà dân tộc ta đã có được ngày hôm nay. Những thế hệ đi sau phải biết ơn và học tập tinh thần kiên cường, bền bỉ, không ngừng vươn lên của Bác.

Bác Hồ là một con người giản dị, nhưng tầm vóc vĩ đại, đã chứng minh rằng tình yêu đất nước, tình yêu nhân dân là nguồn sức mạnh vô cùng to lớn. Hành trình ra đi tìm đường cứu nước của Bác là minh chứng cho lòng kiên nhẫn, sự hy sinh và niềm tin vào tương lai của dân tộc Việt Nam. Tấm gương của Bác là nguồn động viên lớn lao cho mỗi thế hệ người Việt Nam, để chúng ta không ngừng phấn đấu xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh, vì một Việt Nam tự do, độc lập và thịnh vượng.

Trong trái tim mỗi người Việt Nam, Hồ Chí Minh luôn là tấm gương sáng, là người dẫn đường cho tất cả những ai khao khát tự do, độc lập và hạnh phúc. Hành trình đi tìm đường cứu nước của Bác là hành trình của niềm tin, của lòng kiên cường, của sự hy sinh và tình yêu dân tộc vô bờ bến.

1. Despite being tired, I stayed up late to complete my homework.
2. Camping is less comfortable than staying in a hotel.
3. My son used to read comic books every night when he was nine.
4. You are not permitted to take photos in the museum.

1. The local festival is different from the international festival in its scale.
2. The next semester will start on 5th January.
3. Although the bus was late, I still arrived at school on time yesterday.

1. Schools typically have breaks during the summer and Tet holiday.
2. People will use self-driving cars to travel around cities more easily.
3. You must show your passport at the airport security check.