giúp e vs các mom ơi
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- a. Thể loại: Ngữ liệu trên thuộc thể loại báo. Đây là một đoạn văn trích từ một bài báo, tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, cảm xúc để miêu tả về một sản vật đặc biệt của quê hương.
- b. Chi tiết miêu tả hình ảnh bông lúa non: "bông lúa công ngày công cong xuống, nặng vì cái chất quý trong sạch của Trời" - Câu văn này gợi lên hình ảnh bông lúa trĩu nặng hạt, mang trong mình tinh túy của đất trời.
- Cách ăn cốm: Theo tác giả, khi ăn cốm, chúng ta nên ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ.
- Nhận xét: Cách ăn cốm này thể hiện sự trân trọng, nâng niu đối với một sản vật tinh túy của thiên nhiên. Nó không chỉ là việc thưởng thức vị ngon mà còn là một hành động thể hiện sự tinh tế, văn hóa của người thưởng thức. Ăn cốm theo cách này giúp ta cảm nhận sâu sắc hơn hương vị, vẻ đẹp của cốm và tìm thấy sự thanh tịnh trong tâm hồn.
- a. Công dụng của dấu chấm lửng:
- Tạo khoảng ngắt: Dấu chấm lửng tạo ra những khoảng dừng, giúp người đọc dừng lại để suy ngẫm, hình dung ra những hình ảnh, cảm xúc mà tác giả muốn gợi tả.
- Gợi mở liên tưởng: Dấu chấm lửng mở ra không gian cho người đọc tự liên tưởng, tưởng tượng về những điều chưa được nói hết.
- Tăng tính gợi hình: Nhờ dấu chấm lửng, câu văn trở nên uyển chuyển, mềm mại hơn, gợi tả được vẻ đẹp tinh tế của cốm.
- b. Phó từ và ý nghĩa:
- Phó từ: "thường"
- Ý nghĩa: Phó từ "thường" chỉ tần suất, mức độ của hành động "về quê chơi". Nó cho thấy việc Hoa về quê chơi là một hành động diễn ra nhiều lần, có tính quy luật.
Qua đoạn văn "Một thức quà của lúa non: Cốm", tác giả muốn gửi đến chúng ta thông điệp về sự trân trọng những giá trị tinh thần, những vẻ đẹp giản dị của cuộc sống. Cốm không chỉ là một thức quà ngon miệng mà còn là biểu tượng của sự tinh tế, của cái đẹp thuần khiết. Tác giả muốn nhắc nhở chúng ta hãy biết nâng niu, trân trọng những gì mà thiên nhiên và con người đã tạo ra. Đồng thời, qua việc thưởng thức cốm, chúng ta cũng nên có thái độ sống chậm lại, biết tận hưởng những khoảnh khắc bình yên trong cuộc sống.
Tóm lại: Đoạn văn "Một thức quà của lúa non: Cốm" không chỉ là một bài viết miêu tả về một loại thực phẩm mà còn là một bài ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên, của con người và của cuộc sống.
Những điểm nhấn trong đoạn văn:
- Ngôn ngữ giàu hình ảnh: Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh đẹp, gợi cảm để miêu tả cốm, tạo nên một bức tranh sinh động về vẻ đẹp của sản vật này.
- Cảm xúc tinh tế: Tác giả thể hiện tình yêu sâu sắc với cốm, với quê hương qua những cảm xúc chân thật, tinh tế.
- Thông điệp ý nghĩa: Đoạn văn mang đến cho người đọc những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống, về cách chúng ta thưởng thức và trân trọng những giá trị xung quanh.
Đoạn văn này không chỉ là một bài văn hay về văn học mà còn là một bài học về cuộc sống, về cách chúng ta cảm nhận và trân trọng những điều đẹp đẽ xung quanh mình.
Cô-rét-ti và En-ri-cô là hai người bạn thân nhưng tính cách của họ lại trái ngược nhau. En-ri-cô thì nóng tính còn Cô-rét-ti thì điềm đạm. Qua sự việc xảy ra tại lớp học mặc dù Cô-rét-ti không cố ý chạm vào tay của En-ri-cô nhưng En-ri-cô lại cho đó là một hành động cố tình vì vừa được khen thưởng nên Cô-rét-ti mới làm thế, sau đó En-ri-cô đã cố tình đẩy lại Cô-rét-ti và khi ra về còn cầm thước doạ bạn. Ngược lại Cô-rét-ti mặc dù bị bạn cố tình đẩy tay nhưng chỉ tức giận một chút sau đó khi ra về đã chủ động làm hoà với bạn. Em thấy rằng En-ri-cô cần phải bình tĩnh hơn trong mọi việc và không nên nhất quyết cho rằng bạn cố tình như vậy với mình.
Cô-rét-ti và En-ri-cô là hai người bạn thân nhưng tính cách của họ lại trái ngược nhau. En-ri-cô thì nóng tính còn Cô-rét-ti thì điềm đạm. Qua sự việc xảy ra tại lớp học mặc dù Cô-rét-ti không cố ý chạm vào tay của En-ri-cô nhưng En-ri-cô lại cho đó là một hành động cố tình vì vừa được khen thưởng nên Cô-rét-ti mới làm thế, sau đó En-ri-cô đã cố tình đẩy lại Cô-rét-ti và khi ra về còn cầm thước doạ bạn. Ngược lại Cô-rét-ti mặc dù bị bạn cố tình đẩy tay nhưng chỉ tức giận một chút sau đó khi ra về đã chủ động làm hoà với bạn. Em thấy rằng En-ri-cô cần phải bình tĩnh hơn trong mọi việc và không nên nhất quyết cho rằng bạn cố tình như vậy với mình.
Bài thơ "Bức tranh quê" của tác giả Thu Hà mang đến cho người đọc một hình ảnh sống động và đầy màu sắc về làng quê Việt Nam. Qua những câu thơ mộc mạc và giản dị, tác giả đã khéo léo vẽ nên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp với dòng sông, cánh đồng và cánh cò bay lượn. Tác phẩm không chỉ thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc mà còn gợi lên những kỷ niệm êm đềm và bình yên của tuổi thơ. Những hình ảnh này đã tạo nên một không gian yên bình, thơ mộng, khiến người đọc cảm nhận được sự gắn bó và trân trọng đối với quê hương.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”