Thử tưởng tượng em lạc vào một cuộc họp - nơi các dấu câu cùng bàn luận với nhau xem đâu là dấu có ý nghĩa nhất đối với quá trình tạo lập văn bản. Mỗi dấu câu đều đưa ra lí lẽ để chứng minh mình có giá trị nhất. Em hãy viết bài văn ngắn để kể lại câu chuyện đó, trong đoạn văn có sử dụng dấu chấm lửng, dấu chấm phẩy và dấu gạch ngang.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Không đc cả tin người lạ
- Phải nghe lời bố mẹ
Đấy mk suy đc hai điều thui!:))
Cô bé quàng khăn đỏ là một câu truyện cổ tích hầu hết tất cả các em nhỏ đều có ít nhất một lần được nghe. Qua đó bài học lớn nhất dành cho các em chính là phải biết vâng lời bố mẹ, đi đến nơi không la cà dọc đường. Đặc biệt không nên tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào để đảm bảo an toàn cho chính mình. Việc cô bé trong truyện gặp phải chó sói và để chó sói ăn thịt của bà là một ví dụ điển hình cho những em nhỏ không biết vâng lời bố mẹ. Trường hợp không may các em gặp phải kẻ xấu cần phải tìm những người lớn xung quanh để giúp đỡ.
HỌC TỐT
a.
– Khổ thơ trích trong bài thơ “Lượm”
– Tác giả của bài thơ là: Tố Hữu
b. Đây là một câu thơ rất độc đáo trong bài. Câu thơ bốn chữ bị ngắt làm đôi. Câu thơ tự nó vỡ ra thành hai nhịp, tự nó cắt rời với những khoảng trống xót xa. “Ra thế” thuộc về câu chuyện chú bé hi sinh, còn “Lượm ơi!” là tiếng khóc thầm thì bật lên thành nức nở.Câu thơ ngắt đôi như tiếng nấc nghẹn ngào, thương xót. Thể hiện sự ngỡ ngàng, tình cảm tiếc thương đau đớn của tác giả khi nghe tin Lượm hi sinh.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” là truyền thống đạo lý tốt đẹp từ ngàn đời của nhân dân Việt Nam. Đạo lý này muốn nói về lòng biết ơn, kính trọng của chúng ta đối với những người đã có ơn giúp đỡ, cưu mang, cống hiến,… Đạo lý này đã được răn dạy, giáo dục trong xã hội từ thế hệ này sang thế hệ khác thông qua các hành động, biểu hiện cụ thể. Đó là lòng biết ơn, kính trọng của con cháu đối với các bậc cha mẹ, ông bà, tổ tiên đã nuôi dưỡng, dạy bảo ta nên người. Đó còn là lòng biết ơn, tưởng nhớ muôn đời đối với thế hệ cha anh đã có công bảo vệ và dựng xây đất nước, cho chúng ta có được cuộc sống ấm no, hạnh phúc, hòa bình. Điều này được thể hiện không chỉ qua những hành động nhỏ của các cá nhân, tập thể, mà còn được thể hiện ở việc Đảng, Nhà nước, nhân dân chủ trương xác lập những ngày lễ, ngày hội để bày tỏ lòng tri ân, biết ơn, và nhắc nhở chúng ta nhớ về những mốc lịch sử vàng son của dân tộc, ví dụ như: Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2, ngày Thương binh liệt sĩ 27/7, ngày Quốc khánh 2/9, ngày giỗ Tổ 10/3,… Có thể khẳng định rằng, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” là truyền thống đạo lý về lòng biết ơn của dân tộc Việt Nam từ bao đời nay. Vì vậy, mỗi chúng ta cần có trách nhiệm giữ gìn và phát huy tích cực truyền thống này để xây dựng một xã hội văn minh, giàu đẹp .
#hien#
Trong cơn khủng hoảng hiện tại, chúng ta có thể nhìn rõ hai loại hành vi. Đầu tiên, chúng ta có những người không có trách nhiệm xã hội, những người với thái độ "Tôi chẳng quan tâm" hay "Bị thì bị thôi, tôi sẽ chẳng để thứ đó ngăn cản việc mình vui chơi tiệc tùng".
Nếu người ta cứ hành xử như vậy, rõ ràng họ chẳng nghĩ đến hậu quả như chẳng may lây cho những người họ yêu thương, bạn bè, đồng nghiệp, hay nghĩ đến gánh nặng mà họ mang đến cho hệ thống y tế.
Thứ hai, chúng ta có những người lo sợ, nghĩ rằng đây là tận thế. Chúng ta có thể thấy cảnh người ta hoảng loạn đi mua hàng hóa, tích trữ đồ ở khắp nơi. Từ khóa mà chúng ta nên tự hỏi bản thân mình là điều đó "có lý" hay không.
Cá nhân tôi nghĩ chỉ cần mua đủ thực phẩm cho 2-4 tuần trong trường hợp phải ở nhà hay tự cách ly. Chúng ta luôn hi vọng cho những điều tốt nhất, nhưng cũng nên chuẩn bị cho những điều xấu nhất.
Nói đến chuyện ở nhà và tự cách ly, tôi tin rằng mọi người nên nghiêm túc làm như vậy nếu mình có thể. Tôi biết rằng việc đó thật khó chấp nhận đối với những người hướng ngoại và những người thích giao tiếp xã hội, nhưng cần phải hiểu rằng chúng ta đang ở giữa một trận đại dịch.
Tôi cũng là người hướng ngoại, nhưng tôi đã làm việc ở nhà và hủy bỏ hết các hoạt động bên ngoài không cần thiết suốt 10 ngày nay. Tôi làm vậy vì không muốn mình mắc COVID-19 và trở thành gánh nặng cho hệ thống y tế vốn đang rất căng thẳng.
Thật ra việc ở nhà cũng có cái lợi, ngoài việc có nhiều thời gian hơn để tập thể dục, kỹ năng nấu nướng của tôi cũng cải thiện nhiều và tôi dành thời gian suy nghĩ về mặt tích cực của cơn đại dịch này.
Loài người vẫn tự xưng là "tối cao" trong các sinh vật sống trên hành tinh này, nhưng chúng ta lại bị những sinh vật nhỏ nhất như virus làm tê liệt.
Điều này nhắc nhở chúng ta về cách mà loài người đã và đang sống như thế nào? Có lẽ đây là thời gian mà chúng ta nên suy ngẫm về cuộc sống của mình. Liệu đây có phải là một hình phạt do chúng ta đối xử tệ với thiên nhiên?
Sau các biện pháp sức khỏe cộng đồng mạnh mẽ như yêu cầu mọi người ở nhà và giữ khoảng cách xã hội được hầu hết các chính phủ áp dụng, môi trường tự nhiên lại trở nên tươi đẹp hơn trên toàn thế giới.
Sinh vật biển trở về vùng biển của Ý, bầu trời Bắc Kinh xanh lại nhờ giảm sản xuất và phát thải công nghiệp. Trong khi COVID-19 cướp đi nhiều mạng sống, có lẽ cũng nhiều người sẽ được cứu nhờ giảm ô nhiễm không khí và ô nhiễm công nghiệp.
Đại dịch này cho chúng ta thấy rằng cách mà các nền kinh tế đã và đang vận hành tiềm ẩn nguy cơ sức khỏe rất lớn.
Chúng ta hãy can đảm lên! Trung Quốc đã cho thế giới thấy rằng chúng ta có thể thắng cuộc chiến chống lại COVID-19. Đây là lúc chúng ta phải đoàn kết, hợp sức với chính phủ để ngăn chặn virus, để vượt qua thách thức.
Thật kỳ lạ khi một con virus nhỏ bé lại khiến tôi và các bạn suy ngẫm về gần như mọi thứ trong cuộc sống của mình. Khi Chính phủ Canada cảnh báo công dân ở nước ngoài nên nhanh chóng trở về nước trước khi vận tải hàng không quốc tế đảo lộn do các lệnh hạn chế, tôi quyết định ở lại Việt Nam vì cảm thấy an toàn hơn.
Khi đọc trên báo chí về nỗ lực chờ đợi để có tấm vé giờ chót trong căng thẳng, hồi hộp, bay lòng vòng gần 4 ngày của những đồng hương khác để về quê, tôi bỗng nhận ra khi thế giới thay đổi, nơi tôi gọi là nhà, hòn đảo ở bờ đông Canada lại xa xôi trên đường về thế nào.
Tôi luôn cho rằng mình có thể về nhà bất cứ lúc nào (trong tình huống bình thường) khi cần. Tuy nhiên, trong tình huống đặc biệt như dịch bệnh COVID-19, khoảng cách địa lý của hành trình khiến việc về quê gần như không thể.
Tôi phải quá cảnh ở hai sân bay nước ngoài và đợi ở một sân bay khác tại Canada trước khi về đến thành phố của mình. Các chuyến bay ấy đều đã gửi thông báo hủy chuyến.
Thậm chí nếu chuyến bay không bị hủy, khi về lại Canada tôi chắc chắn phải cách ly với gia đình mình trong ít nhất 2 tuần. Nếu so sánh số lượng ca bệnh giữa Việt Nam và Canada, tôi thấy rằng nguy cơ nhiễm virus từ quê nhà là cao hơn, Canada nguy hiểm hơn. Tuy nhiên, quy định là quy định, tôi chắc chắn sẽ tự cách ly vì sự an toàn của tất cả mọi người.
Thật trớ trêu, sau tất cả những nỗ lực vượt trùng dương để về nhà, chúng tôi vẫn phải cách ly 2 tuần với người thân, bạn bè mình, gần đấy mà lại xa. Nhưng xa cũng hóa gần khi chúng ta đang sống trong thời đại mà việc nói chuyện với nhau rất dễ dàng qua Internet bằng một cuộc điện thoại.
Điều này cũng giúp chúng tôi thông tin cho gia đình, bạn bè, người thân về tình hình dịch bệnh ở nơi mình đang sống dễ dàng, giảm bớt những âu lo không cần thiết.
Gần hay xa, xa hay gần, điều đó tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận. Hi vọng sau các biện pháp mạnh mẽ để đẩy lùi dịch bệnh, chúng ta nhanh chóng về gần với cuộc sống bình thường trước đây của mình. Mọi thứ rồi sẽ ổn. Hoa vẫn nở. Nắng sẽ lên và cuộc sống lại bình thường như chưa bao giờ có sự cách ly.
Thời gian ở nhà quý giá
Hiện nay mỗi khi đi ra ngoài, tôi cố gắng mua tất cả nhu yếu phẩm mình cần trong một thời gian dài để tránh phải ra ngoài đường nhiều hơn một lần một tuần.
Tôi trân trọng thời gian này vì có nhiều thời gian cho bản thân, không cần phải vội vàng và gấp gáp như thường ngày. Cụ thể, tôi cố gắng dành thời gian đọc sách truyện, học ngoại ngữ, sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, dọn dẹp nhà cửa...
Ngoài ra, tôi cố gắng học những công thức mới để tránh lãng phí thực phẩm, cũng như một số cách sắp xếp thực phẩm hợp lý trong tủ lạnh, cách thức giữ thực phẩm lâu hơn. Tôi theo đạo Chúa nên cũng dành thời gian cầu nguyện và tham dự lễ của nhà thờ online.
Thường ngày tôi vô cùng bận rộn, nên đối với tôi đây lại là một cơ hội tốt để dành thời gian cho gia đình và bạn bè.
Cụ thể, mỗi ngày tôi có thể nói chuyện với gia đình tôi lâu hơn cũng như "buôn dưa" với bạn bè. Ở nhà, tôi không những có thời gian cho bản thân mà còn hoàn thành được trách nhiệm của mình với gia đình và xã hội.Để có thể giữ cho mình có suy nghĩ tích cực, tôi cũng hạn chế dành thời gian trên mạng xã hội vì hiện nay có không ít người lan truyền thái độ sống tiêu cực cũng như tin giả, tin thiếu chính thống khiến mình dễ "nản lòng" và ảnh hưởng đến tâm lý.
Chính vì vậy, giờ đây tôi chỉ lên mạng để hỏi thăm và liên hệ người thân, gia đình, bạn bè, truy cập những trang báo chính thống cũng như giải trí.
Một vấn đề đi ngược với các giá trị sẻ chia và gắn kết là việc mua sắm quá mức cần thiết trong cơn hoảng loạn. Thay vì chỉ mua những nhu yếu phẩm đủ dùng trong một đến hai tuần, nhiều người biện minh rằng họ mua dư để đảm bảo đủ nhu yếu phẩm trong thời gian khó khăn này.
Tuy nhiên, mua sắm hoảng loạn dễ dẫn đến việc mua những thứ mình không cần và không sử dụng đến, vì hiện tượng này hoàn toàn dựa trên cảm xúc của người mua và khi mua họ không suy nghĩ liệu họ có cần món đồ này hay không. Như vậy, rất nhiều đồ sẽ trở thành rác thải không cần đến, làm hại môi trường.
COVID-19 chắc chắn sẽ qua đi. Chính vì vậy chúng ta cần phải nghĩ đến nhau, và nghĩ đến cả những người trong hoàn cảnh khó khăn hơn chúng ta.
Trong một số trường hợp, tôi mua dư một chút và phát cho những người khó khăn, đặc biệt là người già trong khu vực. Nhưng theo tôi, trách nhiệm cơ bản là chỉ mua vừa đủ dùng để giá thực phẩm và nhu yếu phẩm không bị đẩy lên cao, gây khó khăn cho người già và người nghèo.Nên chính vì vậy ta hãy cố gắng chung tay đẩy lùi dịch bệnh này
điện thoại nhà em là iphone 11 hãng chính hiệu , lớp ốp điện thoại có hình luffy , seo phi quá chuẩn quá đẹp , lại còn có nhiều sker thú vị
Đối với em, nơi bình yên và hạnh phúc nhất chính là gia đình của mình, gia đình chính là mái ấm che chở, bao bọc và nuôi dưỡng em khôn lớn, là chỗ dựa tinh thần cho tất cả mọi người, được sống trong một gia đình đủ đầy, hòa thuận là điều tuyệt vời nhất.
Gia đình em gồm bốn thành viên, bố mẹ, chị gái và em. Bố em năm nay 36 tuổi là một kĩ sư xây dựng, công việc của bố rất bận rộn và vất vả, còn cả nguy hiểm khi thường xuyên phải khảo sát công trường. Mẹ em năm nay 32 tuổi là một giáo viên dạy ở trường cấp hai gần nhà, chị gái của em năm nay 14 tuổi và đang theo học tại chính trường cấp hai mà mẹ em công tác. Cuối cùng là em, năm nay em vừa tròn 7 tuổi, học tại trường Tiểu học Hòa Thạch A, là thành viên nhỏ nhất nhà nên em được bố mẹ và chị gái luôn quan tâm, yêu thương hết mực.
Trong gia đình, bố em là người vui tính nhất, bố vừa hiền lại nói chuyện rất hóm hỉnh nên gia đình em luôn ngập tràn trong tiếng cười, cũng rất ít khi bố mẹ to tiếng với nhau. Gia đình em thường đông đủ nhất vào bữa cơm tối, chính vì thế bữa tối khi nào cũng vui vẻ nhất, mọi người cùng kể cho nhau nghe về một ngày làm việc và học tập của mình. Khoảnh khắc đó làm xua tan đi những mệt mỏi, lo toan sau một ngày dài, khiến em cảm thấy thật ấm áp và bình yên. Tuy bố mẹ em đều là người có công việc bận rộn nhưng luôn sắp xếp thời gian để quan tâm đến việc học tập của hai chị em, nhất là mẹ, mẹ là một giáo viên nên luôn sát sao và tạo cho chị em chúng em một nếp sinh hoạt, học tập rất khoa học. Chị gái của em học rất giỏi lại rất chăm chỉ làm việc nhà, chị rất thương yêu và chiều chuộng em, có của ngon gì cũng phần nhường em ăn trước, hai chị em cũng chẳng bao giờ tranh giành hay giận dỗi nhau. Gia đình em thường xuyên tổ chức những chuyến đi tham quan, vui chơi vào những ngày cuối tuần, những dịp lễ được nghỉ dài ngày cả nhà lại cùng nhau về quê hoặc đi chơi xa, em rất thích những chuyến đi như thế bởi nó giúp gắn kết tình cảm gia đình, cũng cho em được hiểu biết về thế giới xung quanh nhiều hơn.
Mỗi khi nhìn lên khung giấy chứng nhận gia đình văn hóa và những bức ảnh gia đình, em cảm thấy rất tự hào về gia đình của mình, hơn nữa còn cảm thấy may mắn khi mình được sinh ra và lớn lên trong một mái ấm tràn đầy tình thương và hạnh phúc như vậy. Gia đình mãi là điều quan trọng, thiêng liêng và tuyệt vời nhất đối với em.
Ai ai cũng rất yêu quý gia đình của mình, mình cũng vậy, mình cũng rất yêu gia đình của mình vì gia đình chính là nơi mà mình luôn luôn được che chở và được yêu thương từ bố mẹ.
Gia đình của mình rất hạnh phúc và có 4 người đó là bố, mẹ, mình và cả cậu em trai. Bố của mình tên là Nam và năm nay bố đã 36 tuổi. Bố mình nhìn rất rất hiền nhưng đôi lúc cũng rất nghiêm khắc mỗi khi chị em mình làm điều gì sau trái hay không nghe lời. Bố mình luôn luôn là người bảo vệ và che chở cho gia đình và chị em mình. Và mình thường nghe mẹ nói ‘bố chính là người trụ cột cho cả gia đình mình”. Còn mẹ mình thì kém bố 2 tuổi, mẹ vẫn còn trẻ lắm ai cũng khen mẹ mình trẻ và mình cũng luôn luôn hãnh diện về điều đó. Mẹ có mái tóc dài đen óng ả, mình rất thích vuốt tóc mẹ mình và nghe mẹ kể những câu truyện tuổi thơ của mẹ hay là những câu truyện cổ tích mà mẹ đọc được. Thông qua những câu truyện mẹ như muốn nhắn nhủ, muốn dạy cho em rất nhiều bài học làm người. Còm em trai của mình tên là Quang, em cũng rất ngoan và đang học lớp mầm non. Bé thế thôi nhưng em cũng đã giúp mẹ nhiều việc nhỏ rồi đó nhé. Cả nhà mình ai cũng yêu thương nhau. Hai chị em mình cũng hay tranh giành nhưng được sự giảng giải của bố hay mẹ “chị phải nhường nhịn em” nên mình cũng nghe theo. Bé Quang biết thế cũng thương mình lắm, đi đâu ai cho gì cũng mang về cho mình.