viết bài văn miêu tả con đường từ nhà em đến trường
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.
Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.

Ngọn Núi Và Dòng Suối Nhỏ
Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi cao sừng sững, uy nghi và điềm tĩnh, từ bao đời nay vẫn đứng vững giữa đất trời. Ngọn núi ấy được người dân quanh vùng gọi là Núi Mẹ, vì nó chở che cho muôn loài và không bao giờ thay đổi.
Dưới chân núi, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Dòng suối rất đặc biệt: nó không chịu đứng yên một chỗ mà suốt ngày đêm chảy trôi, đi khắp nơi, len lỏi qua làng mạc, đồng ruộng, rừng núi. Vì đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp, dòng suối dần trở nên kiêu căng. Nó thường khoe khoang rằng mình đã thấy biển lớn, thác cao, đã nghe tiếng chim rừng hót vang và đã từng phản chiếu ánh sáng của trăng rằm giữa rừng già.
Một hôm, dòng suối dừng lại dưới chân Núi Mẹ và cất tiếng nói:
– Này Núi, suốt bao năm nay ông chỉ đứng im một chỗ, có thấy gì ngoài mây mù và gió lạnh đâu. Còn tôi, tôi đã đi khắp nơi, mang theo tin tức của thế giới. Tôi mới thật sự hiểu cuộc sống là gì!
Ngọn núi trầm lặng nhìn dòng suối và mỉm cười:
– Con suối bé nhỏ, ta tuy đứng yên, nhưng trong lòng ta là mạch nguồn đã nuôi dưỡng chính con. Chính nhờ những cơn mưa thấm vào đất đá nơi ta mà con mới được sinh ra. Ta đứng đây không phải vì ta không muốn đi, mà vì ta biết đôi khi, đứng yên cũng là một cách để hiểu đời sâu sắc hơn.
Dòng suối nghe xong, im lặng một lúc rồi tiếp tục chảy đi. Trong lòng nó bắt đầu có gì đó thay đổi. Nó hiểu rằng dù mình có đi xa đến đâu, thì điểm khởi đầu – nơi núi mẹ trầm mặc – vẫn là nguồn cội, là gốc rễ không thể thiếu.
Từ đó, mỗi lần chảy qua chân núi, dòng suối không còn kiêu ngạo nữa. Nó róc rách cất tiếng như một lời tri ân, và ngọn núi vẫn đứng đó, im lặng và điềm tĩnh, như một người mẹ già nhìn con mình khôn lớn.


Khi đọc những câu thơ:
"Rừng mơ ôm lấy núi
Mây trắng đọng thành hoa
Gió chiều đông gờn gợn
Hương bay gần bay xa”
(Trần Lê Văn)
em cảm nhận được vẻ đẹp bình yên, thơ mộng và tràn đầy sức sống của thiên nhiên vùng rừng mơ Hương Sơn. Câu thơ “Rừng mơ ôm lấy núi” gợi lên hình ảnh núi non được phủ đầy hoa mơ trắng tinh khôi như một tấm áo khoác mềm mại, tạo cảm giác ấm áp và gần gũi. Hình ảnh “Mây trắng đọng thành hoa” khiến ta liên tưởng đến sự hòa quyện giữa trời và đất, giữa mây và hoa, làm không gian trở nên huyền ảo và lung linh. “Gió chiều đông gờn gợn” mang đến cảm giác nhẹ nhàng, mơ hồ như những cơn gió se lạnh đầu đông, làm cho cảnh vật thêm phần sống động và sâu lắng. “Hương bay gần bay xa” thể hiện sự lan tỏa của hương hoa, khiến lòng người như được vỗ về, xao xuyến.
Từ những hình ảnh và cảm xúc đó, em thấy được vẻ đẹp tinh khiết, thanh cao và sức sống mãnh liệt của thiên nhiên quê hương, đồng thời cảm nhận được tình yêu sâu sắc của tác giả dành cho vùng đất và con người nơi đây. Đoạn thơ khiến em muốn được một lần đến thăm rừng mơ, hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận sự bình yên và hương sắc ngọt ngào của mùa hoa mơ.
Nếu bạn muốn, mình có thể giúp bạn viết đoạn văn cảm nhận chi tiết hơn hoặc theo phong cách riêng của bạn!

Olm chào em, hiện tại Olm chưa có khóa học tiếng Hán, em nhé. Cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm.

a) Ăn cháo đá bát
- Ví dụ: Anh ta được công ty giúp đỡ rất nhiều, vậy mà quay lưng nói xấu công ty, thật đúng là ăn cháo đá bát.
b) Mười phân vẹn mười
- Ví dụ: Bài thuyết trình của bạn ấy được thầy cô khen là mười phân vẹn mười, không có điểm nào để chê.
c) Thua em kém chị
- Ví dụ: Trong cuộc thi này, kết quả của mình thua em kém chị, chưa thực sự nổi bật.
a) bạn ly ăn cháo đá bát b) bạn thủy mười phần vẹn mười c)bạn thảo thua em kém chị

Tác phẩm "Bài học đường đời đầu tiên" được viết bởi nhà văn Tô Hoài. Tô Hoài (tên thật là Nguyễn Sen, sinh năm 1920 tại Hà Tây, nay thuộc Hà Nội) là một trong những cây bút nổi tiếng của văn học Việt Nam, với nhiều tác phẩm phong phú và đa dạng. Ông được trao Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật năm 1996.
Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.
Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi một khoảng trời nho nhỏ, con con.
Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng, cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng hẹp thêm...
Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.
Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không bao giờ phai.
Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này, dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.
"Quê hương" hai tiếng ấy nghe mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. Tuổi thơ của em gắn bó với cánh đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà, ... nhưng gắn bó với em nhất vẫn là con đường từ nhà tới trường. Với em, con đường này có biết bao kỉ niệm.
Đó là con đường rải đá răm như bao con đường khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm nhưng đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Mỗi khi đặt chân lên con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi. Đầu làng, cây gạo đứng giương dù che nắng. Nơi đây đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Hai bên đường là hàng bạch đàn với những chiếc lá nhỏ như con mắt nhìn xuống đường. Sau hai hàng cây là cánh đồng rộng bát ngát, thẳng cánh cò bay. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược. Ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh nắng ấm áp lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường như những hoa nắng đang nhảy nhót. Mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trẻ em đến trường cùng bà con đi làm, đi chợ.... ồn ã. Trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con đường. Chiều về con đường như thức giấc. Lại ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi làm về. Tiếng nói, tiếng cười gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên cây những chú chim hót véo von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã quen thân từ khi cắp sách tới trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường. Hằng ngày, em đi trên con đường này. Có lẽ vì vậy mà em và nó trở thành đôi bạn thân thiết. Dù đi xa, được đi trên con đường đẹp hơn nhưng hình ảnh con đường làng quê vẫn in đậm mãi mãi trong kí ức của em, bởi vì nó đã nâng từng bước đi lẫm chẫm đầu tiên của đời em.