Ai có bài văn trải nghiệm với bạn thân ko cho mik xin với mik cần gấp ạ!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hạ Vàng
Hạ vàng nhè nhẹ nắng tuôn,
Nghe trong lưu bút nỗi buồn xa xăm.
Những dòng lưu niệm cuối năm,
Bao nhiêu yêu mến còn nằm trong tim.
Ve kêu lòng vẫn lặng im,
Nỗi buồn xa bạn nhấn chìm tiếng ve.
Ngoài kia phượng báo sang hè,
Ra trường cách biệt lòng nghe rưng sầu.
Bạn bè đôi ngả về đâu,
Vô thường cõi tạm dãi dầu gió sương.
Hạ về lòng cứ vấn vương,
Xuân thu còn lắm đoạn trường hỡi anh!
Tác giả: Thương Hoài olm (0385 168 017)
Quê hương tôi không đẹp nên thơ những cũng đủ để tự hào mà nói rằng được thả diều mỗi chiều trên đê quả là tuyệt. Những tia nắng cuối cùng trong ngày còn xót lại cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi kéo nhau ra bãi cát chân đê chơi. Từng làn gió mát phả trong không khí đưa những chiếc diều bay xa và bay cao. Nó gửi gắm ước mơ về 1 tương lai tươi đẹp của bọn trẻ thôn quê. Thêm vào đó con sông Hồng quang năm mải miết chảy bồi đắp phù xa cho 2 hàng cây tỏa bóng soi mình xuống mặt nước khiến cảnh vật trở nên hữu tình. Đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt , ánh hồng đang dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ kì.Chao ôi! Một ngày sôi động, ồn ã đã kết thúc.
Tích tôi đi làm ơn!
Có
Thường thì kể chuyện phổ biến nhất là ngôi thứ 1 và 3, hiếm lắm mới có ngôi thứ 2
Mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống mỗi con người chúng ta. Mẹ là người sinh ra ta, nuôi lớn ta và là chỗ dựa vững chắc cho ta. Mẹ luôn sưởi ấm trái tim của đứa con, giúp người con trưởng thành hơn, vững chắc hơn trong cuộc đời này. Mẹ chính là ngọn đước soi sáng, chỉ bảo cho từng bước chân con đi. Bersot đã từng nói: “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất là trái tim của người mẹ”. Thật vậy, tình yêu thương mà mẹ dành cho con chính là thứ ánh sáng kì diệu nhất trên đời nay, nó có thể sưởi ấm và xua tan đi băng giá của cuộc đời. Có lẽ mẹ chính là người mà mỗi con người chúng ta trân trọng. Vì vậy, hãy yêu thương, hiếu thảo với mẹ vì họ chính là vì kì quan vĩ đại nhất trong cuộc đời mỗi người.
Câu hỏi: Bài ca dao 3 đã sử dụng những từ ngữ, hình ảnh nào để miêu tả thiên nhiên xứ Huế? Những từ ngữ, hình ảnh đó giúp em hình dung như thế nào về cảnh sông nước nơi đây?
Trả lời:
Huế là một miền đất có một cảnh quan thơ mộng, xinh đẹp. Mỗi địa danh ( Chợ Đông Ba, Đập Đá, Vĩ Dạ, ngã ba Sình), tất cả đều có một giòng chảy của ca dao. Cách miêu tả đã làm cho khung ảnh Huế trở nên sinh động, nên thơ, đậm đà hơn bao giờ hết (Lờ đờ bóng ngả chăng nghênh), và nó đi vào trong tâm thức của con người.
Tích đi, PLS!
Câu văn "núi mẹ giả vờ chết nhắn tin không động đậy" sử dụng một số biện pháp tu từ để tạo hiệu ứng mạnh mẽ:
-
Nhân hóa: Hình ảnh "núi mẹ" được nhân hóa, tạo cảm giác như núi có sự sống, có cảm xúc và có thể "giả vờ chết." Điều này khiến cho núi trở thành một nhân vật, làm tăng tính liên tưởng và cảm xúc cho người đọc.
-
Ẩn dụ: "Giả vờ chết" không chỉ đơn thuần là việc núi không hoạt động, mà còn biểu hiện cho sự tĩnh lặng, lặng lẽ của thiên nhiên trong một khoảnh khắc. Cách dùng này gợi lên cảm giác buồn bã, cô đơn.
-
Phép đối lập: Câu văn có sự tương phản giữa hình ảnh "nhắn tin" và "không động đậy." Việc "nhắn tin" thể hiện sự giao tiếp, hoạt động, trong khi "không động đậy" lại mang lại cảm giác tĩnh lặng, vắng lặng. Sự đối lập này làm nổi bật ý nghĩa và cảm xúc mà tác giả muốn truyền tải.
Hiệu quả: Những biện pháp tu từ này giúp tạo ra một hình ảnh sống động, gợi cảm xúc và liên tưởng sâu sắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, đồng thời thể hiện một thông điệp về sự tĩnh lặng, trầm tư trong cuộc sống. Câu văn không chỉ mô tả mà còn khơi gợi suy ngẫm cho người đọc.
Tình bạn là một trong những điều quý giá nhất của đời người. Nó đi theo ta suốt nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã lớn hơn em mới hiểu được hết những giá trị của tình bạn đã mang đến cho tất cả chúng ta. Với em thì tình bạn quan trọng nhất vẫn là tình bạn của thời học sinh vì khi đó mỗi chúng ta đều là những đứa trẻ vô tư, không một chút tạp niệm và không có bất kỳ điều gì tác động tới tình bạn. Khi đó, chúng ta thân thiết với nhau bằng tình cảm chân thành xuất phát từ tận trái tim của mình mà không hề tính toán. Và em cũng có khá nhiều những kỷ niệm không thể quên với Linh người bạn thân xuyên suốt những năm đi học của mình. Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. cả hai đứa cùng đi bên nhau trên khắp các con phố như cùng tan học, cùng đi mua đồ hay đơn giản là rủ nhau trốn bố mẹ để đi du lịch. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã rủ nhau đi ăn rồi tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người lại mang một thứ đồ đi kèm: em thì mang khoai lang còn Linh mang bánh mỳ. Tới nơi hai người bạn ấy đã ở đó từ lâu, chúng em cùng nhau mở đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo các nhóm nhảy trên mạng rồi thu âm một số bài mà chúng em đã học theo. Có thể nói là hạnh phúc thật, vì có đôi khi bản thân chúng ta cũng có nhiều điều mà chúng ta muốn thực hiện nhưng lực bất tòng tâm, chỉ khi có những người bạn luôn bên cạnh mình và có cùng chung ý tưởng với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được bộc lộ hết ra. Hát hò xong, tất cả rủ nhau làm bếp. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả đều nấu những món rất giản dị như: khoai lang tẩm bột và miến trộn tương ớt. những món ăn ấy đã giúp các bạn trẻ gần gũi nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên suy nghĩ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói được với bố mẹ nên chỉ có thể chia sẻ chung với một vài người bạn. và cho tới tận hôm nay, có người đã sống theo đúng suy nghĩ của mình lúc ban đầu cũng có nhiều người không theo con đường đó nhưng mỗi lần nhắc đến em vẫn còn cảm giác hạnh phúc. Tình bạn đẹp nhất là khi mỗi chúng ta đều có xuất phát điểm từ cả trái tim và tấm lòng của mình. Theo năm tháng, con người sẽ ngày càng lớn hơn nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn luôn nguyên vẹn cho tới tận hôm nay. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách trân trọng từng khoảnh khắc mới có thể không hối tiếc khi đã để thời gian trôi đi quá nhanh chóng mà không giữ lại được bất kì một điều gì.