K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 6 2022

Trận bão hôm trước thật là to.Những cây cối gãy ngang gãy dọc,chắn hết đường đi.Mọi người đổ ù ù ra khu phố.Khu phố giờ này như khu phố bỏ hoang nhiều năm.

Mọi người thi nhau bàn tán về việc dọn khu phố xanh sạch đẹp.Rồi đúng 7h ngày mai sẽ dọn khu phố.

Ôi ngày giông bão thật kinh khủng mà.Những cái sấm,sét đùng đùng nổi dậy,bão lụt quật ngã hết những cây cổ thụ lâu năm.Thật kinh khủng.

loading...

1 tháng 6 2022

Phải từng nhìn thấy, và từng bị gió quất vào thì mới cảm nhận được sức mạnh của vũ trụ. Mùa hè đi biển Vũng tàu vào ngày thời tiết xấu. Gió bắt đầu vần vũ, mọi người bắt tay vào việc chặn gió quất vào người, nhà ... mình cũng ra phụ. Anh trai và chú dùng các dây thừng cột các tàu vào gốc cây to lúc thả dây thì dây bị quấn vào nhánh ở trên cao, mình cùng anh nắm giựt lại. Ui cha gió quát một cái,  lia mình và anh mình đi không biết là bao nhiêu mét nữa dây bị đứt " bạttt". Mình và anh văng vào và vôi bám vất cứng xung quanh  để khỏi bị bay lên!

Khi bão vừa ngừng, căn nhà của bà hàng xóm di dời sang một chỗ và nát vụn ! tôn kẽm ai đó, khu nhà mình không có ai có tôn cả  quấn ngang cây cột điện nhìn xa như tờ giấy  quấn váy ngón tay. Toàn bộ cây mềm trên núi nhã rạp như bò liếm có non vậy.!

31 tháng 5 2022

                                                              Yêu tinh

Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có một con yêu tinh ăn thịt người hiếm ai lừa được nó.Con yêu tinh là một mụ yêu hóa thành.Mụ ta sống trong khu rừng hoang vu nhưng có dòng suối.

Hôm có cô gái trẻ lên rừng múc nước.Mụ yêu nhìn thấy nhảy bổ ra cười haha và nói''Có bữa ngon rồi''.Vừa dứt lời mụ yêu cô gái nói''Mụ hãy cứ đợi cho đủ 20 tuần trăng mật tôi lừa cả làng tôi không xót 1 ai cho mụ ăn thịt chỉ cần mụ tha cho tôi.

Mụ yêu tưởng thật tha cho cô.Cô về bầy mưu tính kế xong nói với cả làng,cả làng chấp thuận.

Muốn xem tiếp bật tv xem truyện mụ yêu bị lừa nhé

31 tháng 5 2022

câu truyện ba lưỡi rìu là câu chuyện cổ tích thế tục Việt Nam vô cùng ý nghĩa kể về một càng tiều phu mặc dù rất nghèo nhưng có lòng trung thực trong mọi hoàn cảnh và cuối cùng chính sự trung thực ở đời sống đó, chàng tiều phu nhận được những đền đáp xứng đáng.

Ngày xửa xưa kia, ở một ngôi làng nọ, có một anh chàng tiều phu nghèo, cha mẹ anh bệnh nặng nên qua đời sớm, anh phải sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ và của cải/tài sản của anh chỉ có một chiếc rìu. mỗi ngày anh phải xách rìu vào rừng để đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua ngày. Ngay ở cạnh bìa rừng có một con sông nước chảy rất xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì rất khó bơi vào bờ.

Vào một hôm nọ nọ, như thường ngày chàng tiều phu vác rìu vào rừng để đốn củi, trong lúc đang chặt củi cạnh bờ sông thì chẳng may chiếc rìu của chàng bị gãy cán và lưỡi rìu văng xuống sông. Vì dòng sông nước chảy quá xiết nên mặc dù biết bơi nhưng anh chàng vẫn không thể xuống sông để tìm lưỡi rìu. Thất vọng anh chàng tiều phu ngồi khóc, vừa khóc anh chàng vừa than thở cho số phận hẩm hiu của mình. 

Bỗng từ đâu đó có một ông cụ tóc trắng bạc phơ, râu dài, đôi mắt rất hiền từ xuất hiện trước mặt chàng, ông cụ nhìn chàng tiêu phu và hỏi:

– Chào con, con đang có chuyện gì mà ta thấy con khóc và buồn bã như vậy?

Anh chàng tiều phu trả lời ông cụ râu tóc bạc phơ đó:

– Thưa cụ, bố mẹ con mất sớm, con phải sống mồ côi từ nhỏ, gia cảnh nhà cháu rất nghèo, của cải/tài sản duy nhất của con là chiếc rìu sắt mà bố mẹ cháu trước lúc qua đời để lại. Có chiếc rìu đó cháu còn vào rừng đốn củi kiếm sống qua ngày, giờ đây nó đã bị rơi xuống sông, con không biết lấy gì để kiếm sống qua ngày nữa. vì thế, con buồn lắm cụ ạ!

Ông cụ liền đáp lời chàng tiều phu

– Ta tưởng chuyện gì lớn, cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông lấy hộ cháu chiếc rìu lên.

Dứt lời, ông cụ lao mình xuống dòng sông đang chảy rất xiết. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm một chiếc rìu bằng bạc sáng loáng và hỏi anh chàng tiều phu nghèo:
 

– Đây có phải lưỡi rìu mà con đã làm rơi xuống không ?

Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng bạc thấy không phải của mình nên anh lắc đầu và bảo ông cụ:

– Không phải lưỡi rìu của con cụ ạ, lưỡi rìu của con bằng sắt cơ.

Lần thứ hai, ông cụ lại lao mình xuống dòng sông chảy xiết để tìm chiếc rìu cho chàng tiều phu. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm chiếc rìu bằng vàng và hỏi chàng tiều phu:

– Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý làm rơi xuống sông không?

Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng vàng sáng chói, anh lại lắc đầu và bảo:

– Không phải là lưỡi rìu của con cụ ạ!

Lần thứ ba, ông cụ lại lao mình xuống sông và lần này khi lên ông cụ cầm trên tay là chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu đánh rơi. Ông cụ lại hỏi:

– Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con không!

Thấy đúng là lưỡi rìu của mình rồi, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:

– Vâng cụ, đây đúng là lưỡi rìu của con, con cảm ơn cụ đã tìm hộ con lưỡi rìu để con có cái đốn củi kiếm sống qua ngày
 

Ông cụ đưa cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bằng sắt của anh và khen:

– Con quả là người thật thà và trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc. Nay ta tặng thêm cho con hai lưỡi rìu bằng vàng và bạc này. Đây là quà ta tặng con, con cứ vui vẻ nhận.

Anh chàng tiều phu vui vẻ đỡ lấy hai lưỡi rìu mà ông cụ tặng và cảm tạ. Ông cụ hóa phép và biến mất. Lúc đó anh chàng tiều phu mới biết rằng mình vừa được bụt giúp đỡ.

 

Ngoài những kiến thức được học trên lớp, chúng em rất cần những bài học thực tế từ cuộc sống để tăng thêm kĩ năng và kinh nghiệm. Vì lí do đó mà nhà trường em thường tổ chức cho chúng em đi thăm hỏi, gặp gỡ những người có công, những hoàn cảnh đáng thương. Cuộc gặp gỡ mà em nhớ mãi là lần cô chủ nhiệm tổ chức cho lớp em đi thăm các em nhỏ trong trại mồ côi. Lần ấy, nhân dịp tết trung thu, trường chúng em tổ chức cho đại diện học sinh các lớp đi thăm và tặng quà trung thu cho những em bé thuộc nhiều trại trẻ mồ côi khác nhau trong và ngoài thành phố. Lớp em được phân công gặp gỡ các em trong trại trẻ Hoa Hồng ở cách trường hơn 20 cây số. Vì đường khá xa nên nhóm chúng em chỉ đi được 20 bạn cùng cô chủ nhiệm và đại diện hội phụ huynh lớp. Em rất hào hứng vì nhận nhiệm vụ tổ chức trò chơi phát thưởng cho các bé. Chúng em còn tự tay làm những chiếc lồng đèn trung thu để tặng cho các em thiếu nhi. 6h30 sáng, chúng em cùng nhau trên một chiếc xe lớn của trường, xe đi khỏi trung tâm thành phố khoảng 5 cây số thì rẽ sang một con đường khá vắng, hai bên đường là những hàng cây xanh chạy dài. Xe chúng em dừng lại ở một ngôi trường nhỏ, trường đã cũ kĩ nhưng có khoảng sân khá rộng. Cô giáo hướng dẫn chúng em từng hàng đi vào. Sau khi gặp gỡ cô hiệu trưởng của trường Hoa Hồng, cô chủ nhiệm cho chúng em ra sân sau để gặp các bạn nhỏ đang chơi ở đấy. NHìn thấy chúng em, các em nhỏ rất vui mừng. Chúng chẳng ngại người lạ và ùa đến bắt tay, ôm lấy chúng em như người thân lâu ngày gặp gỡ. Em xúc động bàng hoàng khi nhận ra hơn 50 đứa trẻ ở đấy thì có nửa số em bị dị tật. Cô bảo mẫu phụ trách dạy các bé đã trò chuyện với chúng em rất nhiều. Cô tâm sự các bé ở đây đa phần bị cha mẹ bỏ rơi vì chúng bệnh tật bẩm sinh. Cũng có những đứa trẻ bình thường khác thì cha mẹ chúng là những cô cậu trẻ tuổi chưa có trách nhiệm nuôi con. Cô chỉ vào cô bé bị mất cả hai tay và nói “Bé đó tên là Hân, mẹ bé mất sớm, ba bé không có khả năng nuôi con khi bé bị dị tật nên đã gửi vào đây từ khi bé còn chưa biết bò”. Nhìn đôi mắt cô buồn rười rượi khi nhắc đến cậu bé đang ôm cổ cô “thằng bé này tội hơn nữa, người ta thấy nó trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng lúc nó mới có mấy ngày. Không ai nhận nó nên mấy chú công an gửi vào đây, nó còn không có cái tên nữa. Mấy cô trong đây đặt cho nó tên Phúc, mong cho cuộc đời nó hạnh phúc hơn”. Nghe cô ấy kể, em nghe tim mình nhoi nhói, sống mũi cay sè. Nhìn xung quanh có nhiều bạn đã thút thít khóc. Cô chủ nhiệm em thì nước mắt ròng ròng. Cô bảo mẫu và cô chủ nhiệm lớp em cùng phát sữa và lồng đèn cho các bé. Các bé được dạy bảo rất ngoan nên em nào cũng lễ phép cúi đầu chờ lượt mình. Có một bé gái đứng nép bên gốc cây không thể uống được sữa vì em không biết dùng ống hút. Em chạy đến giúp bé nhưng bé òa lên khóc và bỏ chạy. Cô bảo mẫu chạy thei ôm bé vào lòng. Cô an ủi bé và giải thích cho bé hiểu. Ban đầu bé nhìn em ngại ngùng lo sợ nhưng dần dần đã quen nên chạy đến nắm tay em. Gương mặt bé rất khác so với những đứa trẻ bình thường. Cô bảo mẫu nói do em bị bệnh down nên rất nhút nhát với mọi người. Mọi hoạt động của em đều chậm chạp hơn các bạn nhưng em cũng rất ngoan và sống tình cảm. Trước cảnh xúc động của các bé, chúng em không thể nào thực hiện được kế hoạc là ca hát và đố vui. Thay vào đó, chúng em cùng chơi đùa với các bé. Chúng em chia nhau từng nhóm nhỏ để kể chuyện cho bé nghe. Giờ ăn trưa, chúng em phụ các cô bảo mẫu ở đấy đút cho những bé nhỏ ăn và thay quần áo cho các bé. Mặc dù vẫn còn háo hức được vui chơi nhưng các bé rất ngoan và vâng lời. Đến giờ ngủ trưa, các bé vào phòng ngủ, ở đấy có sẵn nệm nhỏ và gối cho mỗi giường. Chúng em đứng nhìn các bé ngủ say rồi chuẩn bị ra về mà lòng lưu luyến. Trên đường về trường, cô giáo đã nói với chúng em “các em đã may mắn hơn các bạn nhỏ trường Hoa Hồng, các em hãy cảm ơn ba mẹ mình đã thương yêu và chăm sóc các em. Các em phải học hành chăm ngoan để không phụ công ơn của ba mẹ mình nhé!”Chúng em đều đồng thanh đáp vâng lời cô giáo. Cho đến bây giờ, em còn nhớ mãi nụ cười, từng khuôn mặt của các bé trường Hoa Hồng. Nhờ vào cuộc gặp gỡ ấy em đã hiểu hơn về cuộc sống. Đâu đó còn rất nhiều người kém may mắn hơn mình, vì thế mà mình nên trân trọng những gì đang có và góp sức nhỏ chia sẻ những gì mình có cho những người bất hạnh.

~ Thiên Bình gửi bạn ạ ~

#Học tốt

31 tháng 5 2022

hi

31 tháng 5 2022

Trong gia đình em

Ai cũng thân lắm

Em yêu thương họ

Vì họ thương em

Ba mẹ yêu rồi

Ông bà yêu nữa

Cả anh cả chị

Cả  nhà cùng yêu

30 tháng 5 2022

Sân trường vắng lặng là thế bỗng ồn ào, náo nhiệt hẳn lên. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng dép guốc hòa với tiếng lá cây xào xạc. Từ trên cao nhìn xuống, sân trường nổi bật màu trắng của những chiếc áo đồng phục và màu đỏ của những chiếc khăn đỏ đang phấp phới bay trên vai các bạn Đội viên. Trên sân trường, các bạn tổ chức nhiều trò chơi rất vui, nào là kéo co, bắn bi,mèo đuổi chuột... Giữa sân trường, Hùng và Thắng chơi đá cầu thật hay. Hùng tâng cầu lên. Quả cầu xanh xoay tròn, bay vun vút, hạ xuống chân Thắng. Thắng đưa cầu lên rồi đá ngược trở lại phía Hùng. Quả cầu bay lên, hạ xuống như nhảy múa trên đôi chân khéo léo của hai bạn. Bỗng nhanh thoăn thoắt, Hùng đá mạnh quả cầu qua người Thắng làm Thắng không đỡ kịp. Hùng reo lên "Ha ha, thắng rồi". Nhóm của Lan thật nhanh trí khi chọn chỗ bóng mát dưới cây đa để chơi nhảy dây. Qua từng vòng thi, dĩ nhiên đội trưởng Lan giành chiến thắng rồi. Lan nhảy thật nhanh và nhịp nhàng, đến nỗi chỉ thấy loáng thoáng sợi dây và tiếng vun vút. Bạn nào cũng nhìn Lan bằng con mắt thán phục. Dưới gốc cây phượng, mấy em lớp một kia xem mẩu chuyện gì vui lắm nên cùng cười rúc rích. ở một góc sân ttrường, trò mèo đuổi chuột thật sôi nổi. Chú chuột luồn qua cây cọ rồi lại nhảy qua đám bắn bi thật lành nghề, làm chú mèo khổ sở cứ chạy theo mãi mệt bở hơi tai. Mấy em xung quanh reo hò cổ vũ rồi lại nhảy cẫng cả lên. chưa phân được thắng bại thì bỗng "tùng, tùng, tùng", trống báo hết giờ chơi đã điểm. Chúng em nhanh chóng xếp hàng tập thể dục rồi vào lớp. Khuôn mặt ai cũng vui vẻ,rạng rỡ, nhưng nhiều bạn tỏ vẻ luyến tiếc. Các bạn còn hẹn nhau: "Mai chơi tiếp nhé!"

đúng chưa ạ

30 tháng 5 2022

Sau năm phút tập thể dục giữa giờ, các trò chơi cũng nhanh chóng bắt đầu dưới bóng mát của hàng cây xanh. Chỗ này, mấy bạn nam đá cầu, những quả cầu xanh đỏ bay lên hạ xuống không chạm đất xem rất vui mắt. Chỗ kia mấy em học sinh lớp Một ngồi thành vòng tròn chơi chuyền nẻ, đôi bàn tay bé nhỏ rải những que nẻ xuống nền xi măng kêu lách tách. Bên cạnh đó, vài nhóm bạn lớp Bốn tụm năm, tụm ba bắn bi, bịt mắt bắt dê hoặc chơi mèo đuổi chuột trên sân cỏ phía sau các phòng học. Trên sân trước phòng học, các bạn nữ chơi nhảy dây rất nhịp nhàng. Dây quay vun vút , tiếng dây chạm đất đen đét rất vui tai. Người nhảy, tóc bay loà xoà, miệng cười chúm chím, chiếc khăn quàng đỏ phấp phới tung bay trên vai. Phía xa xa, dưới gốc cây phượng già, mấy bạn học sinh lớp Năm đang đọc truyện tranh cho nhau nghe rồi cùng nhau cười nắc nẻ. Giờ ra chơi thật là náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng nói vang lên thành một bản hoà âm sôi động.

28 tháng 5 2022

Gia đình của em có ba người: bố em, mẹ em và em. Bố em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Bố em là chủ một xưởng gỗ có tiếng trong tỉnh. Mẹ em năm nay đã ở tuổi ba mươi chín. Mẹ em là một bà nội trợ vô cùng đảm đang. Ngày ngày mẹ ở nhà lo cơm nước, chăm sóc gia đình. Còn em là cô học sinh lớp Ba, là con một trong nhà nên luôn được bố mẹ cưng chiều. Bố mẹ rất quan tâm, lo lắng cho em. Em rất yêu quý gia đình em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ vui lòng.

 

 

28 tháng 5 2022

Gia đình em gồm có bốn người đó là bố mẹ , mẹ em và người em trai của em. Bố em năm nay đã hơn 30 tuổi rồi. Hiện bố em đang làm một giáo viên dạy Toán ở trường cấp 3. Mẹ của em hiện đang ở tuổi 34 , mẹ em có một nước da trắng hồng và thân hình cao ráo. Mẹ em là một người bác sĩ đa tài làm ở bệnh viện. Em là học sinh lớp 3 đang học tại trường tiểu học. Em trai của em tên là ....., năm nay bé chỉ mới 4 tuổi và đang học tại trường mẫu giáo. Em rất yêu gia đình  của em

28 tháng 5 2022

sáng chói >< tối tăm

yếu ớt >< khỏe mạnh

28 tháng 5 2022

sáng chói >< tối mù

yếu ớt >< mạnh mẽ

của bạn đây nha

 

27 tháng 5 2022

Trường học là ngôi nhà thứ hai của em

27 tháng 5 2022

Trường học là ngôi nhà thứ hai của em

26 tháng 5 2022

 

Lôi thôi lếch thếch

 
26 tháng 5 2022

 lếch thếch

22 tháng 5 2022

không có tính từ

động từ: chạy nhảy, tính nhẩm

danh từ: quả táo, đề thi

26 tháng 5 2022

Nguyễn Thị Thùy DươngNguyễn Thị Thùy Dương

22 tháng 5 lúc 19:29

chạy nhảy,tính nhẩm,quả táo,đề thi

cái nào là tính từ,cái nào là động từ ?

Trả lời:

Không có tính từ bạn ơi!

Động từ:chạy nhảy.tính nhẩm

Và kèm theo danh từ:quả táo,đề thi