Ngày chúng ta gặp nhau .Chap 2 :Tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ mê mệt. Cả cơ thể đau nhức mệt mỏi, những tiếng rên từ các múi cơ đã không được hoạt động từ lâu, lại phải chịu một áp lực đau đớn nào đó. Định lồm cồm bò dậy, tôi hốt hoảng nhận ra một cánh tay trắng muốt đặt trên eo mình. Vội vàng ngoảnh sang,...
Đọc tiếp
Ngày chúng ta gặp nhau .
Chap 2 :
Tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ mê mệt. Cả cơ thể đau nhức mệt mỏi, những tiếng rên từ các múi cơ đã không được hoạt động từ lâu, lại phải chịu một áp lực đau đớn nào đó. Định lồm cồm bò dậy, tôi hốt hoảng nhận ra một cánh tay trắng muốt đặt trên eo mình. Vội vàng ngoảnh sang, một gương mặt lạ áp sát mặt tôi, như thể chỉ cần một cử động nhẹ trán tôi cũng đập vào trán anh ta vậy.
Khuôn mặt đẹp đến bất ngờ đang chìm trong giấc ngủ. Tôi vừa phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc ghế sa lông chứ không phải giường, còn chưa kịp mừng rỡ thì cánh tay ấy lại siết chặt đến nỗi tôi như nghẹt thở. Thảng thốt kêu lên, tôi nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt:
- Này anh
- Ừm.....
- Này anh, anh là ai vậy?
Đôi mắt dài mở to nhìn tôi. Bất ngờ không thể giấu, tôi chỉ biết nhìn chòng chọc vào kẻ nằm cạnh. Một ca sĩ thần tượng nổi tiếng từ khi tôi còn học trung học, sao giờ bỗng đồi bại đến nỗi vác tôi vào nhà và ôm chặt cứng đến như vậy. Còn chưa kịp nói được điều gì, anh nhảy phóc ra khỏi chăn, miệng liên tục xin lỗi rồi chạy vào trong phòng ngủ.
- Xin lỗi cô.... Tôi không để ý, có lẽ do buồn ngủ quá. Tôi sẽ lấy áo cho cô. Cô đã đỡ hơn chưa? – Giọng nói ấm vang ra từ phòng ngủ.
Tôi im lặng không trả lời. Cố nhớ lại việc xảy ra ngày hôm qua, tôi rùng mình, rụt cổ vào trong chiếc chăn. Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng vậy, thật kinh khủng. Nhận lấy chiếc áo hoodies từ tay anh, tôi lí nhí cám ơn. Thấy anh ngồi thụp xuống trước chiếc lò sưởi ngay phòng khách, tay thoăn thoắt xếp củi vào lò, châm lửa, tôi buột miệng hỏi:
- Trong nhà đã có máy sưởi rồi, anh còn dùng đến lò sưởi nữa sao?
- À....Tôi thích thế. Sống một mình rất cô đơn nên tôi duy trì việc nhóm lò như thế này lâu rồi. Có ánh lửa, đôi khi sẽ bớt cô đơn hơn. – Anh cười, trả lời rất tự nhiên.
Tôi mặc áo, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh anh. Tay anh đưa củi vào nhịp nhàng, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã bùng lên mạnh mẽ. Mái tóc nâu hơi xoăn, vài sợi tóc tinh nghịch quấn lấy cái trán trắng mịn. Nhận ra sự quan sát của tôi, anh bật cười:
- Tất cả những việc nhà tôi chỉ giỏi mỗi việc này thôi. Nhà có hơi bừa bộn chút, cô thông cảm nhé! Cô có muốn uống cacao nóng không?
Tôi khe khẽ gật đầu. Rất nhanh, anh đi vào bếp. Tấm lưng rộng khuất sau cánh cửa kéo, chỉ để lại những tiếng va chạm lạch cạch của đồ dùng bếp. Tôi im lặng nhìn quanh phòng khách. Chiếc đồng hồ độc đáo treo trên tường chỉ ba giờ sáng, bộ kệ đựng tivi đơn giản, bộ bàn ghế tiếp khách đặt sát bức tường kính, từ trong nhà vẫn nhìn thấy những chậu cẩm tú cầu, thân to sụ của cây tử đinh hương. Chiếc áo khoác quắc trên tay ghế bành, khắp căn phòng không có dấu hiệu của phụ nữ. Một bức ảnh đặt trên kệ tivi, trong ảnh có bảy người mặc đồ hiphop, thời gian chụp bức ảnh đã cách đây ba năm. BTS – nhóm nhạc hiphop của BIGHIT Ent, một trong những đối tác quan trọng của ba tôi. A, ba, tôi thật sự không muốn nghĩ đến ba nữa. Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng nói ấm áp vang lên sau lưng, kéo tôi trở về với thực tại:
- Cacao nóng đây. Đây là cốc của cô.
Anh nói rồi đưa cho tôi cốc cacao nóng hổi. Họa tiết trên cốc khá độc đáo, hình chiếc áo chống đạn in chữ BTS, dòng chữ Ambigram SUGA màu đen nổi trên nền sứ trắng.
- Tôi vẫn thích uống cacao trên những cái cốc như thế này. Rất thú vị.
- Anh là SUGA của BTS ? – Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
Mặc dù đèn phòng khách đã được tắt bớt nhưng ánh lửa hắt lên vẫn đủ để tôi nhìn thấy mắt anh. Đôi mắt khẽ chao động, như rơi vào một vùng kí ức xa xôi nào đó, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ ban đầu, anh trả lời thẳng thắn:
- Không. Tôi không còn là SUGA nữa. Bây giờ tôi là Min Yoongi.
Câu trả lời của anh như mang cả một nỗi chua xót dồn nén bấy lâu nay. Anh ngồi xuống ghế, nhìn mãi vào những ngọn lửa nhảy múa nơi lò sưởi. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, mở lời, kéo anh khỏi nỗi buồn chực ập đến trên khuôn mặt:
- Ừm...Tôi là Jung Sun Ah. Tôi là người gốc Việt. Ừm...Cám ơn anh!
Anh quay lại, bất ngờ nhìn tôi. Anh lại cười, mỗi lần anh cười, con tim tôi cứ như nhảy múa theo nụ cười anh. Đôi mắt cười hình trăng lưỡi liềm đặc biệt, nụ cười đẹp đến nỗi tôi không biết dùng từ ngữ nào miêu tả cho chính xác.
- Hóa ra cô là người gốc Việt. Thật đặc biệt đấy.
Rồi anh kể cho tôi nghe về chuyện tôi ngất trước cổng nhà anh, rồi những việc sau đó. Anh kể chậm, nhẹ nhàng. Cốc cacao trên tay anh cũng đã vơi quá nửa. Anh đứng dậy, đón lấy chiếc cốc rỗng từ tay tôi. Trước khi quay lưng đi, anh vẫn không quên hỏi:
- Tại sao cô lại đứng trước cửa nhà tôi mà không có chút đồ đạc gì mang theo vậy?
Ủng hộ nhé ! BYE !
1) He is not rick enough to buy the house
2)The house is not big enough for us to live in
3)The weather is not nice enough for them to go on a picnic
4)The film is not interesting enough to want to see to the end
5)The box is not light enough for us to carry
6)The girl doesn't run fast enough to follow us
7)The best wasn't short enough for me to finish in one hour
8)She doesn't speak english lowly enough for me to understand
9)He doesn't drive carefully enough to have accidents
10)The car is not cheap enough for him to buy
1. He isn't rick enough to buy the house.
2. The house isn't large enough for all of us to live in.
3. The weather isn't good enough for them to go on a picnic.
4. The film isn't interesting enough for us to want to see to the end.
5. The box isn't light enough for us to carry.
6. The girl isn't fast enough to follow us.
7. The test wasn't short enough for me to finish in one hour.
8. She don't speak english slow enough for me to understand.
10. The car isn't cheap enough for him to buy.