phân tích đặc điểm nhân vật lucky trong đoạn trích hải âu tập bay ( trích con mèo dạy hải âu bay của nhà văn lun-i-xe-ve-đa ) ( thân bài nêu được lucky là chú chim luôn biết nuôi dưỡng ước mơ , quyết tâm thực hiện được ước mơ , khao khát được bay )
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi.
Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì đã thua Hoàng - cậu bạn cùng lớp mới chơi game chưa được bao lâu nhưng đã đánh thắng mình. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải luyện tập thêm để phục thù. Nghĩ vậy, tôi liền thu dọn sách vở rồi xuống nhà. Thấy mẹ đang ở trong bếp, tôi nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi nhảy lên xe đạp đi luôn. Nhưng tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:
- Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền cho bác chủ quán rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
- Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.
- Con… con…
- Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!
Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những câu mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:
- Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố mong con ý thức được điều đó.
Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố nhìn tôi. Tôi đã nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.
tham khảo
Những người lính chiến trường năm xưa là những người đã vào sinh ra tử, cống hiến xương máu của mình cho đất nước. Thậm chí có những người đã vĩnh viễn tuổi hai mươi để có thể có nền hòa bình và độc lập như hôm nay. Có sự hy sin nào bằng sự mất mát và hy sinh to lớn ấy của người lính xưa. Chúng tôi những người con thế hệ sau này được sống trong hòa bình, ấm no và hạnh phúc. Chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ công ơn to lớn của những vị anh hùng giải phóng dân tộc khỏi ánh thống trị và đô hộ, thoát hẳn khỏi kiếp nô lệ xưa kia.
Những người lính chiến trường năm xưa là những người đã vào sinh ra tử, cống hiến xương máu của mình cho đất nước. Thậm chí có những người đã vĩnh viễn tuổi hai mươi để có thể có nền hòa bình và độc lập như hôm nay. Có sự hy sin nào bằng sự mất mát và hy sinh to lớn ấy của người lính xưa. Chúng tôi những người con thế hệ sau này được sống trong hòa bình, ấm no và hạnh phúc. Chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ công ơn to lớn của những vị anh hùng giải phóng dân tộc khỏi ánh thống trị và đô hộ, thoát hẳn khỏi kiếp nô lệ xưa kia.
Tuổi mộng
Tuổi học trò mộng mơ
Làm sao anh không nhớ
Em thương từng góc phố
Nơi ta ngồi làm thơ.
Tác giả Thương Hoài Olm