K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đề thi đánh giá năng lực

30 tháng 11
1. "Học mà không chơi, đánh rơi tuổi trẻ" hay "trẻ không chơi, già hối tiếc"

Quan điểm này cho rằng, tuổi trẻ là thời gian để tận hưởng, khám phá và trải nghiệm. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào việc học mà bỏ qua những hoạt động vui chơi, giải trí, thì sẽ bỏ lỡ những kỷ niệm đẹp và ý nghĩa của tuổi thanh xuân. Những trải nghiệm này không chỉ giúp chúng ta thư giãn, mà còn giúp phát triển kỹ năng xã hội, giao tiếp và sự sáng tạo. Việc tận hưởng cuộc sống cũng giúp chúng ta có tâm lý thoải mái, cân bằng giữa học tập và vui chơi, tạo động lực để học tập hiệu quả hơn.

2. "Chơi mà không học, bán rẻ tương lai"

Quan điểm này nhấn mạnh vào tầm quan trọng của học tập và chuẩn bị cho tương lai. Nếu chúng ta chỉ chú trọng vào việc vui chơi mà lơ là việc học, thì tương lai sẽ gặp nhiều khó khăn, cơ hội nghề nghiệp và phát triển bản thân sẽ bị hạn chế. Học tập không chỉ mang lại kiến thức, mà còn giúp chúng ta rèn luyện kỷ luật, tự giác và trách nhiệm. Việc đầu tư vào học tập là cách để chúng ta chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng, ổn định và thành công.

24 tháng 11

bang 45444

Đọc văn bản sau: Hãy chăm sóc mẹ           Ngay sau khi được tin mẹ bị lạc, cô bực tức hỏi mọi người trong gia đình sao không có ai ra ga tàu điện ngầm Seoul đón bố mẹ. “Còn cô đã ở đâu?” “Tôi ư?” Cô mím chặt môi. Tận bốn ngày sau khi mẹ bị lạc cô mới biết tin. Mọi người trong gia đình cô đổ lỗi cho nhau về chuyện mẹ bị lạc nhưng ai cũng cảm thấy day dứt trong lòng. Rời khỏi nhà anh cả, cô...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau:

Hãy chăm sóc mẹ

          Ngay sau khi được tin mẹ bị lạc, cô bực tức hỏi mọi người trong gia đình sao không có ai ra ga tàu điện ngầm Seoul đón bố mẹ.

“Còn cô đã ở đâu?”

“Tôi ư?” Cô mím chặt môi. Tận bốn ngày sau khi mẹ bị lạc cô mới biết tin. Mọi người trong gia đình cô đổ lỗi cho nhau về chuyện mẹ bị lạc nhưng ai cũng cảm thấy day dứt trong lòng.

Rời khỏi nhà anh cả, cô bắt tàu điện ngầm về nhà nhưng rồi lại xuống ở ga Seoul, nơi mẹ biến mất. Trong nhà ga người đông như nêm, họ chen lấn va quệt vào cô khi cô tìm đường đi tới chỗ mẹ bị lạc. Chắc mẹ cô cũng bị lạc trong tình trạng hỗn loạn như thế này. Mọi người xô đẩy cô khi cô đứng tại nơi mẹ đã tuột mất bàn tay bố. Không ai nói một lời xin lỗi. Có lẽ mọi người đã ào ạt đi qua như thế trong khi mẹ cô đứng đấy, không biết phải làm gì.

Người ta có thể lật lại hồi ức được bao xa? Hồi ức về mẹ thì sao?

Từ khi nghe tin mẹ bị lạc đến tận bây giờ, cô không thể tập trung suy nghĩ được gì. Những ký ức cô đã quên lãng từ lâu bỗng nhiên trỗi dậy. Nỗi ân hận cứ bám theo từng ký ức. Cô nhớ lại nhiều năm về trước, mấy ngày trước khi cô rời thị trấn quê nhà lên thành phố, mẹ dẫn cô ra cửa hàng quần áo ngoài chợ. Cô muốn chọn một chiếc váy trơn nhưng mẹ lại chọn cho cô một chiếc váy xếp nếp có đai và đường diềm.

“Cái này thế nào?” mẹ cô hỏi.

“Không,” cô nói rồi gạt đi.

“Tại sao? Con cứ mặc thử đi.”

Mẹ lúc đó còn trẻ, mở to mắt ngạc nhiên không hiểu. Chiếc váy xếp nếp ấy tương phản hoàn toàn với chiếc khăn cũ kỹ lem nhem mẹ đội trên đầu như hai thế giới tách biệt không ăn nhập gì với nhau.

“Trông trẻ con quá.”

“Thật sao?” Mẹ cô nói nhưng vẫn cầm chiếc váy ngắm nghía mãi không nỡ rời. “Nếu là con thì mẹ đã thử cái váy này,” mẹ cô lẩm bẩm.

Thấy mẹ có vẻ hơi buồn khi cô cho rằng kiểu váy đó trẻ con, cô nói, “Cái này có phải kiểu mẹ hay mặc đâu.”

Mẹ nói, “Không, mẹ thích kiểu này, chỉ có điều mẹ thì không mặc được.”

“Mình lẽ ra nên mặc thử cái váy đó”, cô thầm nghĩ. Cô khuỵu chân ngồi xuống có lẽ đúng chỗ mẹ cô đã từng ngồi. Vài ngày sau khi nhất quyết đòi mua váy trơn, cô đã đến chính sân ga tàu điện ngầm Seoul này cùng mẹ. Mẹ nắm chặt tay cô, bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang từ trên cao nhìn thẳng xuống, rồi băng qua quảng trường và đợi anh cả dưới chân tháp đồng hồ. Sao một con người như vậy có thể bị lạc? Khi ánh đèn từ con tàu đang vào ga vừa rọi tới, mọi người đổ xô lại, liếc xéo qua chỗ cô ngồi cứ như thể họ đang bực bội vì cô cứ ngồi trên lối đi.

Lúc mẹ bị xô tuột khỏi tay bố, cô đang cùng đồng nghiệp tham dự triển lãm sách tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Lúc mẹ cô bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul, cô đang cầm trên tay bản dịch tiếng Trung cuốn sách của cô tại một quầy sách ở triển lãm. Cô tự hỏi tại sao bố không đi taxi mà lại đi tàu điện ngầm chứ? Chỉ cần bố không đi tàu điện ngầm thì chắc đã không xảy ra chuyện này.

Bố cô nói ông đã nghĩ tại sao phải đi taxi khi ga tàu hỏa cũng nối liền với ga tàu điện ngầm? Có những khoảnh khắc mà người ta thường suy ngẫm lại sau khi có việc gì đó xảy ra, nhất là sau khi chuyện không may xảy ra. Khoảnh khắc mà người đó nghĩ, “Lẽ ra mình không nên làm vậy”. Khi bố cô nói với cả nhà rằng bố mẹ có thể tự tìm đến nhà anh Hyong-chol, tại sao khác với những lần trước anh chị em cô lại để bố mẹ làm thế? Bình thường mỗi lần bố mẹ lên thành phố thăm các con, trong số anh em cô vẫn có người ra ga xe lửa hay ga tàu điện ngầm Seoul đón họ. Điều gì khiến bố cô, vốn luôn dùng xe của nhà hoặc đi taxi mỗi lần lên thành phố, quyết định đi tàu điện ngầm vào cái ngày định mệnh ấy? Khi tàu điện đến, bố mẹ vội vã chạy lại. Nhưng lúc bố lên tàu, nhìn lại phía sau thì đã không thấy mẹ đâu. Đó là một buổi chiều thứ Bảy đông đúc. Mẹ lạc bố giữa đám đông, đoàn tàu lăn bánh khi mẹ hoàn toàn mất phương hướng. (...)

Bố cô xuống ở bến kế tiếp và quay lại ga tàu điện ngầm Seoul nhưng mẹ cô đã không còn ở đó.

“Dù không bắt được tàu nhưng sao có thể quên được đường cơ chứ? Bảng hướng dẫn ở đâu cũng có. Mẹ biết dùng điện thoại công cộng, chỉ cần đến bốt điện thoại là có thể gọi được mà.” Chị dâu cô một mực cho rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ, rằng thật khó hiểu khi mẹ không thể tìm thấy nhà anh cả chỉ vì không lên đúng chuyến tàu điện ngầm như bố. Có điều gì đã xảy ra với mẹ ư? Đó là suy nghĩ của những người muốn nghĩ mẹ là một bà già quê mùa.

Khi cô nói, “Có thể mẹ đã bị lạc đường chứ chị,” thì chị dâu cô tròn mắt ngạc nhiên. “Chị biết dạo này mẹ thế nào rồi đấy,” cô giải thích nhưng chị dâu làm ra vẻ không hiểu cô đang nói gì. Nhưng thực ra cả gia đình đều biết tình trạng của mẹ dạo này. Có thể cô sẽ không tìm được mẹ.

(Shin Kyung Sook (2022), Hãy chăm sóc mẹ, Lý Hiệp Lâm – Lê Nguyễn Lê dịch, NXB Hà Nội, trang 13, 14.)

Chú thích: Câu chuyện kể về hành trình những đứa con của bà Park So Nyo tìm lại mẹ khi bà bị lạc. Trong quá trình đó, gia đình bà dần nhận ra những đau đớn, tổn thương, những bí mật khuất lấp của bà, và hiểu được tình yêu và sự hi sinh mà người mẹ này đã dành cho gia đình. Từ đó, tác phẩm mang đến thông điệp về tình yêu thương.

          Nhân vật “tôi” xuất hiện trong đoạn trích này là con gái thứ ba – Chi-hon.

Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản trên.

Câu 2: Xác định điểm nhìn trong đoạn trích.

Câu 3: Đọc đoạn văn sau:

“Lúc mẹ bị xô tuột khỏi tay bố, cô đang cùng đồng nghiệp tham dự triển lãm sách tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Lúc mẹ cô bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul, cô đang cầm trên tay bản dịch tiếng Trung cuốn sách của cô tại một quầy sách ở triển lãm.”

          Biện pháp nghệ thuật nào đã được sử dụng trong đoạn văn trên? Nêu tác dụng.

Câu 4: Những phẩm chất nào của người mẹ đã được thể hiện qua lời kể của người con gái trong tác phẩm? Chỉ ra câu văn thể hiện phẩm chất của người mẹ.

Câu 5: Chi-hon đã hối tiếc điều gì khi nhớ về mẹ? Viết đoạn văn 4-5 câu nêu suy nghĩ về những hành động vô tâm có thể khiến những người thân tổn thương.

1

Câu 1: Truyện ở ngôi kể thứ nhất, người kể chuyện xưng “tôi”.
Câu 2: Đoạn trích sử dụng điểm nhìn bên trong, các tình huống truyện và sự kiện đều được đánh giá dưới góc nhìn của người con gái Chi-hon.
Câu 3: Biện pháp nghệ thuật trong đoạn văn là biện pháp lặp cấu trúc “Lúc mẹ...”. Giúp tăng tính liên kết và tạo nhịp điệu cho đoạn văn. Đồng thời nhấn mạnh khoảnh khắc mẹ bị lạc, Chi-hon đang bận rộn sống cuộc đời riêng. Từ đó, cho ta thấy được sự tự trách của nhân vật Chi-hon khi nhớ lại khoảnh khắc mẹ bị lạc
Câu 4: Người mẹ của Chi-hon có phẩm chất mạnh mẽ, kiên quyết kiên cường để bảo vệ cho con của mình, ngay cả khi bà phải đối mặt với một môi trường lạ lẫm; bà cũng vô cùng yêu thương con, muốn con được thử và mặc những món đồ bà thấy thật đẹp. Câu văn cho thấy phẩm chất của mẹ Chi-hon: "Mẹ nắm chặt tay cô, bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang từ trên cao nhìn thẳng xuống, rồi băng qua quảng trường và đợi anh cả dưới chân tháp đồng hồ.

Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì đã không thử mặc chiếc váy mẹ chọn, khiến mẹ buồn phiền.
Những hành động vô tâm, dù nhỏ nhặt, đôi khi lại có thể gây tổn thương sâu sắc cho những người thân yêu. Khi chúng ta không chú ý đến cảm xúc của họ, hay thậm chí là bỏ qua những nỗ lực của họ, đó là lúc sự vô tâm làm xói mòn tình cảm gia đình. Đôi khi, những lời nói vô tình, hay sự thờ ơ trong những khoảnh khắc quan trọng cũng đủ để khiến người thân cảm thấy bị bỏ rơi, thiếu thốn tình cảm. Do đó, mỗi chúng ta cần nhận thức rõ rằng sự quan tâm, chăm sóc và chia sẻ yêu thương là điều cần thiết để giữ gìn mối quan hệ bền chặt và đầy ấm áp.

27 tháng 11

tham khảo

Trong thời đại hiện nay, khi mà công nghệ phát triển mạnh mẽ, thông tin dồi dào và cuộc sống trở nên bận rộn, một trong những yếu tố quyết định thành công của mỗi cá nhân chính là khả năng quản lý thời gian. Đặc biệt, đối với giới trẻ – những người đang trong quá trình phát triển bản thân và xây dựng sự nghiệp, kỹ năng này càng trở nên quan trọng. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể quản lý thời gian hiệu quả, và điều này gây ra nhiều hệ lụy đối với học tập, công việc và cả sức khỏe tinh thần.

Trước hết, việc quản lý thời gian tốt giúp giới trẻ tận dụng tối đa tiềm năng của mình. Trong bối cảnh học tập và công việc ngày càng đòi hỏi sự nỗ lực và sáng tạo, nếu không biết cách phân bổ thời gian hợp lý, họ dễ rơi vào trạng thái quá tải. Một sinh viên nếu biết cách lập kế hoạch học tập hợp lý sẽ có thể học tốt mà vẫn có thời gian tham gia các hoạt động ngoại khóa, rèn luyện thể chất và thư giãn. Việc này không chỉ giúp họ đạt thành tích cao mà còn giúp phát triển toàn diện. Ngược lại, nếu không quản lý tốt thời gian, họ sẽ dễ dàng bị cuốn vào các hoạt động không cần thiết, bỏ bê việc học và dẫn đến tình trạng căng thẳng, mệt mỏi.

Tuy nhiên, trong thực tế, rất nhiều bạn trẻ gặp khó khăn trong việc quản lý thời gian. Một trong những lý do chính là sự thiếu tập trung và thói quen trì hoãn. Việc sử dụng điện thoại thông minh, lướt mạng xã hội hay chơi game vô độ là những thói quen khiến thời gian bị lãng phí một cách đáng tiếc. Thêm vào đó, áp lực từ việc phải hoàn thành nhiều công việc cùng lúc, cùng với việc thiếu kỹ năng ưu tiên công việc quan trọng, khiến nhiều bạn trẻ cảm thấy choáng ngợp và không biết bắt đầu từ đâu. Tình trạng này không chỉ gây ảnh hưởng đến chất lượng công việc mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần, dễ dẫn đến stress, lo âu.

Vậy làm thế nào để giới trẻ có thể cải thiện kỹ năng quản lý thời gian của mình? Trước tiên, họ cần phải xây dựng một kế hoạch cụ thể, phân chia công việc theo mức độ quan trọng và cấp bách. Việc lập kế hoạch hàng ngày hoặc hàng tuần giúp họ luôn có định hướng rõ ràng và dễ dàng theo dõi tiến độ công việc. Thứ hai, cần có sự tự giác trong việc tuân thủ các quy tắc thời gian, hạn chế tối đa việc bị phân tâm bởi các yếu tố bên ngoài. Một bí quyết đơn giản nhưng hiệu quả là "kỹ thuật Pomodoro", tức là làm việc trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó nghỉ giải lao và tiếp tục làm việc. Điều này giúp tăng cường sự tập trung và duy trì năng lượng làm việc.

Ngoài ra, giới trẻ cũng cần học cách nói "không" khi cảm thấy mình không thể đảm nhận thêm công việc. Việc học cách từ chối một cách lịch sự và hợp lý sẽ giúp họ tập trung vào những việc quan trọng nhất mà không bị phân tâm bởi các yếu tố không cần thiết.

Kết luận, kỹ năng quản lý thời gian là một yếu tố quan trọng trong việc xây dựng sự nghiệp và phát triển bản thân của giới trẻ. Dù trong học tập hay công việc, việc biết cách phân bổ thời gian hợp lý sẽ giúp các bạn trẻ đạt được hiệu quả tối ưu. Mặc dù việc này không hề đơn giản, nhưng nếu rèn luyện và duy trì thói quen tốt, các bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được thời gian và phát huy tối đa khả năng của mình.