đề thi giữa kì 1 ngữ văn 6
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ngày đó nước ta có tên là Văn Lang, đang dưới quyền trị vì của Hùng Vương thứ sáu. Ở làng Phù Đổng, tức làng Gióng, có hai ông bà đã già mà chưa có con nối dõi. Một hôm bà vợ ra đồng sớm, thấy trên mặt đất có nhiều vết chân lớn, bèn ướm thử bàn chân mình lên. về nhà, bà thụ thai.
Bà lão mừng lắm, nhưng mong đợi mãi đến mười hai tháng bà mới sinh ra một đứa con trai. Đứa bé mặt mũi rất khôi ngô, có điều là cho đến ba tuổi vẫn chưa biết nói biết cười, cũng chẳng biết đi, đặt đâu thì nằm đó.
Năm ấy, giặc Ân xâm phạm bờ cõi nước ta, chúng cướp bóc, chém giết, làm cho dân ta rất điêu đứng. Vua Hùng cử sứ giả đi khắp nơi trong nước, rao truyền tin tìm người giúp vua đánh giặc. Khi sứ giả của vua đến làng Phù Đổng, đứa bé đang nằm bỗng dưng lên tiếng:“Mẹ cà, mẹ ra mời sứ giả vào đây”. Người mẹ kinh ngạc quá, liền làm theo. Đứa bế nói với sứ giả: “Ngài về tâu với vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt, một tấm áo giáp sắt. Ta sẽ đánh tan giặc”. Sứ giả mừng rỡ, tức thì trở về triều. Nhà vua nghe tâu, truyền ngay thợ rèn ngày, đêm làm gấp các thứ chú bé đã dặn.
Sau lúc gặp sứ giả, chú bé làng Phù Đổng bắt đầu lớn nhanh vùn vụt. Cơm mấy cũng không no, áo may xong mặc vào đã chật. Thóc gạo của cha mẹ không đủ nuôi chú bé ăn. Dân làng rủ nhau góp thêm thóc gạo để nuôi chú bé.
Lúc ấy, quân giặc đã tiến vào tận chân núi Trâu gần kinh thành, tình thế rất nguy hiểm. Ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt vừa rèn xong, vua cho đưa ngay đến làng Phù Đổng. Vừa nhìn thấy các thứ đó, chú bé liền vươn vai một cái, biến ngay thành một tráng sĩ khổng lồ trông lẫm liệt như người nhà trời. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi nhảy lên mình ngựa. Ngựa tung vó lao như bay về phía quân giặc. Tráng sĩ vung roi quật tới tấp, giặc chết như rạ. Ngựa sắt vừa phi vừa phun lửa, thiêu cháy từng lớp quân giặc. Giặc đông quá, tráng sĩ vung roi không ngừng. Bỗng roi sắt gãy. Tráng sĩ bèn giơ tay nhổ lấy những bụi tre bên đường, cứ nguyên cả bụi mà quật vào giặc. Giặc tan vỡ, rút chạy tán loạn.
Tráng sĩ đuổi giặc đến chân núi Sóc. Đến đây thấy giặc đã tan, tráng sĩ dừng lại, cho ngựa chậm rãi đi lên núi. Tráng sĩ cởi áo giáp, bỏ lại trên đỉnh núi rồi cưỡi ngựa bay lên trời.
Nhà vua nhớ ơn người có công lớn đánh giặc cứu nước, bèn phong là Phù Đổng Thiên Vương, nghĩa là vua trời làng Phù Đổng, và lập đền thờ tại quê mẹ của người. Dân chúng thì gọi tráng sĩ theo cách giản dị là Thánh Gióng.
Con đường Thánh Gióng ngày xưa đi đánh giặc ngang qua huyện Gia Bình này, mỗi cái ao bây giờ là một dấu chân ngựa của Thánh Gióng ngày đó. Tre đằng ngà ở đây bây giờ có màu vàng óng là vì xưa kia đã bị lửa của ngựa sắt đốt cháy. Làng này vẫn giữ lại tên cũ là làng Cháy.
k nha
Tôi là 1 trong những nguôi vinh hạnh khi là người hàng xóm của người anh hùng Thánh Gióng hôm nay tôi sẽ kể về ngài
thửa ấy đất nước thái bình có hai vợ chồng nghèo nhưng rát tốt bụng . Một hôm người vọ ra đồng thấy đấu chân to liền ướm thử không ngờ về nhà bà thụ thai . Hai vợ chổng rát vui mừng nhưng đến 9 tháng 10 ngày vấn chưa có con họ rất lo
Rồi 1 năm sau ông bà sinh được 1 đứa con khôi ngô tuần tú . Nhưng sau 3 năm cậu vẫn không nói không đi cứ đặt đâu ngồi đó .
Rồi 1 hôm vua Hùng ra lệnh tìm người đánh giác Ân . Khi sứ giả đến cậu bỗng vừng dậy nhờ mẹ ra gọi sứ giả vào ,ông này noi cậu không thể chống giác nhung cau nói
- Nếu ông tâu vua ban cho tôi ngựa sát ,roi sắt , áo giáp sắt thì cháu có thể đẹp tan bọn giác này
Lúc này sứ giả nhu mở cờ trong bụng , ông chạy 1 mạch về tâu vua . Vua ra lệnh làm gấp cho chú thật nhanh . Lúc này giặc đã đến núi Trâu thể nước rất nguy cũng là lúc sứ giả đua cho chú bé đủ vạt yêu cầu . Cậu vươn vai 1 cái trở thành tráng sĩ người cao hơn trượng cậu vun roi sắt lên ngựa ngựa hí vang xông vào đón đường giặc quật chúng túi bụi roi gãy ngài nhổ cả bụi tre đanh chúng , chúng chết như ngả rạ ngài đuổi cả đám tàn quân vê nước giác
Xong ngài về trời , vua nhớ công ơn phong ngài là Phù Đổng Thiên Vương . Cũng từ đó ở Gia Bình co tre ngả màu vàng óng còn dấu chân ngựa trở thành nhưởng ao hồ liên tiếp còn lang mà bi ngựa đốt đả trở thành lang Cháy
k cho to nha
đây là bài thi cấp trường môn văn mk thi rồi cũng học rồi
Đêm mùa xuân, tháng ba ở đất Tổ sâu thẳm và thiêng liêng, càng khiến em nhớ lại một ngày ròng rã hành hương về Đền Hùng giỗ Tổ. Không gian im ắng, nhưng khói hương ngào ngạt, say nồng và hình ảnh những đoàn người từ khắp nơi về dâng hương tổ tiên vẫn hiện lên, khi mờ khi tỏ, bồng bềnh, lâng lâng, đưa em vào giấc ngủ...
... Em thấy mình đang bay trên mây về một nơi nào xa lắm của ngày xưa. Nơi ấy có cung điện Long Trang giữa vùng đất Lạc nhiều hoa thơm, cỏ lạ. Lạc Long Quân và Âu Cơ đã gặp nhau, đem lòng yêu thương rồi trở thành vợ chồng và sống chung ở đây. Một người “nòi Rồng” ở miền nước thẳm, sức khỏe vô địch, có nhiều phép lạ; một người “dòng Tiên” ở chốn non cao, xinh đẹp tuyệt trần, tính tình phóng khoáng. ít lâu sau, Âu Cơ có mang, sinh ra một “cái bọc trăm trứng”, trăm trứng nở ra một trăm người con trai hồng hào, đẹp đẽ lạ thường. Đàn con không cần bú mớm mà tự lớn lên như thổi, mặt mũi khôi ngô, khỏe mạnh như thần.
Lạc Long Quân và Âu Cơ là hai vị tổ tiên của dân tộc mà nhân dân ta thường gọi một cách trìu mến và tự hào là Bố Rồng và Mẹ Tiên. Một trăm người con chia nhau theo bố, mẹ đi cai quản các phương, và người con trưởng được tôn lên làm vua, đóng đô ở đất Phong Châu, lập nên nước Văn Lang và thời đại Hùng Vương, cha truyền con nối đến mười tám đời.
Đám mây lại đưa em từ Việt Trì - Bạch Hạc về đến Phù Đổng - Gia Lâm- Hà Nội. Thế là đã qua năm đời vua Hùng. Bấy giờ là đời Hùng Vương thứ sáu. Nơi đây có hai vợ chồng ông lão phúc đức, chăm chỉ làm ăn, chỉ ao ước có một đứa con. Một hôm ra đồng, bà giẫm vào một vết chân lạ, về nhà thụ thai và mười hai tháng sau sinh ra một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô. Chỉ có điều, đứa trẻ đã lên ba mà vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, đặt đâu nằm đấy. Nhưng lạ thay, khi giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta , sứ giả nhà vua đi rao tìm người tài giỏi cứu nước thì đứa bé bỗng nói với sứ giả: “Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”.
Sau hôm gặp sứ giả, chú bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã căng đứt chĩ. Cả làng đều vui lòng góp gạo nuôi chú bé, vì ai cũng mong chú giết giặc, cứu nước. Khi giặc đến chân núi Trâu, chú bé vùng dậy, vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi, nhảy lên mình ngựa. Tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, vung gươm loang loáng, ngựa sắt phun lửa, giặc chết như rạ. Roi sắt gãy, tráng sĩ nhổ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc và đuổi chúng đến chân núi Sóc. Đến đấy, tráng sĩ cởi giáp sắt bỏ lại, rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay lên trời. Vua nhớ công ơn phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay ở quê nhà.
Đó là Thánh Gióng, người anh hùng chống giặc ngoại xâm trong buổi đầu dựng nước của dân tộc.
Rời quê hương Phù Đổng, mây lại đưa em ngược dòng sông Hồng về đất Phong Châu. Lúc ấy là đời Hùng Vương thứ bảy. Vua cha đã già, muốn truyền ngôi, bèn mở cuộc thi làm cỗ lễ Tiên vương để chọn người “Nối được chí ta, không nhất thiết phải là con trưởng”. Nhưng không ai đoán được ý vua cha như thế nào, nên các Lang chỉ biết đua nhau làm cỗ thật hậu, thật ngon đem về lễ Tiên vương. Người buồn nhất là Lang Liêu. Vì chàng chỉ chăm lo việc đồng áng, trong nhà chỉ có lúa khoai, mà khoai lúa thì tầm thường quá, biết lấy gì làm cỗ lễ Tiên vương? Một đêm chàng được thần báo mộng bày cách “lấy gạo làm bánh mà lễ Tiên vươngvì trong trời đất, không có gì bằng hạt gạo, chỉ có gạo mới nuôisống con người và ăn không bao giờ chán”. Tỉnh dậy, Lang Liêu mừng lắm, càng ngẫm nghĩ càng thấy lời thần nói đúng. Hiểu rõ hạt gạo do mình làm ra, chàng đã làm ra hai loại bánh hình vuông và hình tròn đem về lễ Tiên vương. Giữa bao nhiêu sơn hào hải vị, nem công chả phượng của các Lang khác, vua cha chỉ xem qua một lượt rồi dừng lại trước chồng bánh của Lang Liêu, vẻ hài lòng. Khi nghe chàng kể giấc mộng gặp thần, vua ngẫm nghĩ rất lâu rồi chọn hai thứ bánh ấy đem tế Trời, Đất cùng Tiên vương. Lễ xong, vua cho quần thần cùng thưởng thức bánh. Ai cũng tấm tắc khen ngon. Vua đặt tên bánh là bánh chưng, bánh dầy, giải thích ý nghĩa sâu xa của hai loại bánh và truyền ngôi cho Lang Liêu.
Đó là người anh hùng văn hóa đã sáng tạo ra vật phẩm hợp với ý vua, ý thần và lòng dân lúc bấy giờ.
Em cứ say sưa mãi trong hương vị đậm đà, bùi ngậy của bánh chưng, bánh dầy ngày Tết mà không hay thời gian trôi nhanh quá, đã đến đời HùngVương thứ mười tám. Bỗng gió' thổi mạnh, đám mây vàng chao đảo, bồng bềnh chuyển thành đen kịt. Dông bão nổi lên rung chuyển cả đất trời. Nước sông Hồng cuồn cuộn dâng lên tràn đê. Thì ra Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo đòi cướp Mị Nương - con gái Hùng Vương - lúc ấy đang cùng Sơn Tinh trở về núi Tản Viên. Cuộc giao tranh giữa hai thần quyết liệt và dữ dội chưa từng thấy. Thủy Tinh dâng nước đánh Sơn Tinh: Nước ngập ruộng đồng, nhà cửa, dâng lên lưng đồi, sườn núi. Thành Phong Châu như nổi lềnh bềnh trên một biển nước. Sơn Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, ngăn chặn dòng lũ ngông cuồng. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu. Hài bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, sức Thủy Tinh đã kiệt, thần Nước dành rút quần. Nhưng oán nặng, thù sâu, hằng năm Thủy Tinh dâng nước đánh Sơn Tinh , nhưng vẫn không thắng nổi thần Núi, đành rút quân về:
Núi cao, sông hãy còn dài,
Năm năm báo oán, đời đời đánh ghen...!
Người anh hùng trị thủy thời dựng nước ấy đã trở thành Đức Thánh Tản Viên, vị “phúc thần” của nhân dân ta.
đề cử : giới thiệu ra để bỏ phiếu chọn bầu
đề bạt : cử để giữ chức vụ to lớn hơn
đề đạt : cấp dưới trình bày ý kiến , nguyện vọng của mình lên cấp có thẩm quyền giải quyết
đề nghị : đưa ra ý kiến về một việc nào đó để thảo luận , xem xét
độc đáo : đặc biệt , riêng mình đạt tới
độc đoán : quyết định mọi việc theo ý riêng , không dân chủ bàn bạc
độc nhất : chỉ có một mà thôi
độc thân : sống một mình , không lập gia đình
độc quyền : nắm quyền một mình
đây là nghĩa của các từ cần giải đáp , mình xin chúc bạn học giỏi
Bài 1:
a)Chia hết cho 12:
3+32+33+......+32016
= (3+32)+(33+34)+.......+(32015+32016)
= 1(3+32)+32(3+32)+......32014(3+32)
= 1 . 12 + 32 . 12 +........ + 32014 .12
= 12(1+32+......+32014)
Vì 12 chia hết cho 12 => 12(1+32+......+32014) chia hết cho 12 hay C chia hết cho 12
Chia hết cho 39.
3+32+33+......+32016
= ( 3+32+33) + .......+ ( 32014+32015+32016)
= 1(3+32+33) +.........+ 32013( 3+32+33)
= 1.39 +.........+32013.39
= 39.( 1+.....+32013)
Vì 39 chia hết cho 39 => 39(1+......32013) chia hết cho 39 hay C chia hết cho 39
Mk làm bài 1 thôi, bài 2 cũng tương tự như bài này nhé!
CHÚC BN HOK GIỎI!
a ) phương thức biểu đạt : miêu tả
b) biện pháp nghệ thuật : nhân hóa và so sánh ( nếu cần liệt kê ra thì bảo mk )
c) .chủ ngữ: giọt sương
vị ngữ : còn lại
mk ko chắc đâu nhé !
chúc các bn học tốt !
câu là một tập hợp từ ngữ kết hợp với nhau theo một quy tắc nhất định , diễn đạt 1 ý tương đối chọn vẹn , dùng để thực hiện 1 mục đích nói năng nào đó .
dâu hiệu nhận biết câu : Khi nói , câu phải có ngữ điệu kết thúc ; khi viết , cuối câu phải đặt 1 trong các dấu câu : dấu chấm , dấu chấm hỏi , dấu chấm than.
chúc các bn học tốt !
Câu là một tập hợp từ ngữ kết hợp với nhau theo một quy tắc nhất định, diễn đạt một ý tương đối trọn vẹn, dùng để thực hiện một mục đích nói năng nào đó.
Đường dài đường dài không ngại hiếp dâm.
Ta hiếp dâm à à rộn ràng ở trong hotel
Vui chịch nhau phê crim
Muôn người chung một lời chịch nhau
Vai kề vai một lời hiếp dâm
thạch sanh là 1 truyện cổ tích kì diệu trong kho tàng truyện dân gian Việt Nam.hình ảnh của chàng dũng sĩ chém chết trằn tinh,bắt chết đại bàng tinh và bằng cây đàn thần và niêu cơm thần,chàng dũng sĩ đó đã đem lại cho thế giới của trẻ thơ bao điều kì thú,bao giấc mơ đẹp.
Thạch Sanh là con của Ngọc Hoàng. vợ chồng ông lão hiền lành,tốt bụng được mọi người gần ,xa ai ai cũng quý mến.Ngọc hoàng đã thương tình cho Thái Tử xuống đầu thai. khác với những người phàm trần,Thạch Sanh nằm trong bụng mẹ nhiều năm mới cất tiếng chào đời.yếu tố hoang đường ấy tạo nên chất kì diệu trong câu truyện ,ca ngợi tính phi phàm của Thạch Sanh.
con đường của Thạch Sanh đầy gian nan,trắc trở.Phải chang là ngọc hoàng muốn thử thách Thái Tử.mồ côi cả cha lẫn mẹ.nhà nghèo 1 túp lều nhỏ ở gốc đa.chỉ với 1 chiếc búa cùn để làm nghề kiếm củi nuôi thân.tuổi thơ thật bơ vơ,tội nghiệp biết bao!Nhưng thiên thần đã đến và dạy cho Thạch Sanh võ nghệ,các phép thần thông.qua chi tiết tưởng tượng này,nhân dân Việt Nam ta đã gửi gắm ước mơ:phải có sức khỏe thì mới sống,mới tồn tại được trong cái thế giới đầy người xấu.
Thạch Sanh đến miếu thờ là để thế mạng cho lí thông.Nhưng chàng đâu có biết? chằn tinh là loài vật to lớn,nguy hiểm như thế nào.nhưng Thạch Sanh đã cực kì dũng cảm,tài trí của Thạch Sanh đã giúp cho chàng chém chết chằn tinh.1 bộ cung tên hiện ra .thạch sanh đã diệt trừ yêu quái cho dân và cũng đã lấy được loại vũ khí mới.
khi đó,con vua thủy tề bị 1 con đại bàng tinh bắt đi.ít lâu sau,công chúa con vua cũng bị nó quắp đi mất ngay trong lễ hội kén rể .đại bàng đi ngang qua,thạch sanh bắn 1 mũi tên vào đại bàng làm cho nó bị trọng thương.chàng lần đến chỗ của đại bàng.dù bị thương nhưng nó vẫn hung hăng lao đến đánh thạch sanh.Chàng dũng sĩ đó 1 lần nữa anh hùng đánh trả.thạch sanh dùng cung tên bắn mù mắt đại bàng rồi dùng búa chém .đại bàng đã bị thạch sanh tiêu diệt.thạch sanh cứu được công chúa và con vua thủy tề.từ phủ thủy tề trở về,chàng không chỉ cầm 1 cây đàn thần và 1 niêu cơm thần để làm kỉ niệm.với chàng, vàng bạc châu báu gì thì cũng là thứ xa lạ.thạch sanh lại trở về gốc đa.
với thạch sanh,cây đàn không phải là thứ để mua vui mà là 1 thứ vũ khí vô cùng linh nghiệm.nơi chàng đánh đàn là ở trong ngục.tiếng đàn để giải oan cho thạch sanh.tiếng đàn đã làm cho công chúa nói lại đượcnhờ tiếng đàn mà chàng đã minh oan được cho mình và vành mặt được lí thông,tên bán rượu xấu xa,kẻ cướp công,vong ân, bội nghĩa.
trong trận giao tranh với các hoàng tử 18 nước chư hầu, mà chàng chỉ dùng cây đàn để đánh đuổi giặc.đó chẳng khác gì là tiếng đàn hòa bình.niêu cơm thần là thứ thạch sanh tiễn quân của 18 nước. hàng vạn người ăn mãi,ăn mãi mà vẫn không hết.niêu cơm tượng chưng cho sự ấm no,hạnh phúc.
thạch sanh đã tha tội cho 2 mẹ con lí thông.hành động ấy thể hiện đức độ lượng,lòng nhân ái bao dung cao đẹp.
nhân vật thạch sanh thật đẹp,đúng không mọi người.với chiếc búa ,cung tên thần,đàn thần và niêu cơm thần đã đem lại hòa bình,diệt trừ cái ác.đẩy lùi nguy cơ chiến tranh chiến công và hạnh phúc của thạch sanh đã thể hiện ước mơ của nhân dân,những ước mơ hồn nhiên, trong sáng và đẹp đẽ:"cái tiện sẽ thắng cái ác".
thạch sanh là một dũng sĩ xuất thân từ gia đình nghèo có cuộc sống và số phận đời gần gũi vói nhân dân lao động . chàng có tài năng xuất chúng và phẩm chất tốt đẹp được tiên trời phú để chiến đấu với lũ quái vật bảo vệ dân lành với lòng dũng cảm . sự khoan dung trước tội ác của lý thông , nhân đạo và thể hiện sự hòa bình dân tộc trước tiếng vó ngựa của quân xâm lăng . thạch sanh là một con người tưởng tượng của quân xâm lăng . thạch sanh là một con người thể hiện niềm tin , mơ ước về đạo đức , công lí xã hội , yêu hòa bình của con người việt nam
?????/////
co ai co đề thi giữa kì 1 ngữ văn 6