Hãy đọc:
Rồi có một ngày, một ngày tôi xuôi tay nhắm mắt
Theo chiếc xe tang hai hàng ngựa trắng đi đầu.
Rồi có một ngày, một ngày hồn tôi tiêu điều
Điệu đàn và lời ca sầu héo giữa nơi nghĩa trang đìu hiu...
Rồi có một ngày, một ngày em không thương không nhớ.
Em sẽ quên đi tháng ngày mình sống mong chờ.
Thời gian còn lại chỉ là một mộ bia hoang tàn
Lạnh lùng, lạnh lùng sương phủ trắng.
Véo von, côn trùng lắng thở dài...
Bạn thân ơi, thôi rồi xa…
Người yêu ơi, thôi rồi quên…
Còn có nhớ, nhớ gọi tên,
Nhớ thuở ân tình…
Nằm dưới đáy, đáy mộ sâu chỉ nghe vang bao niềm đau.
Lạnh buốt giá, rét từng đêm, rét từng đêm….
Rồi có một ngày, một ngày rêu xanh trên bia đá
Tím ngát không gian mây trời gọi gió mưa nhòa
Mộ vắng đường dài chẳng còn ai qua lại
Chẳng còn chẳng còn nhang, còn khói,
Xót xa cũng buồn tháng ngày trôi...
Các bạn cảm nhận được gì lời qua bài hát này?
Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải dừng lại sự sống. Điều đó sẽ khó khăn và đau khổ nhiều. Nhưng đáng buồn hơn là sự hờ hững và quên lãng của những người ở lại - Họ bên ta từng khóc từng cười, nhưng " người ta chỉ nhớ còn ngần thôi"dến một lúc nào đấy, ta với họ chỉ còn thoáng qua như một cơn gió, một cơn gió heo mây, ko để lại dấu tích gì. Chỉ có ta - kẻ bất hạnh nằm dưới hơi ấm đất Mẹ là mãi mãi nhớ về họ và những kí ức cùng họ. Đã qua.
=> Đời - vốn dĩ vô thường, cái gì cũng có một thời mà thôi.... =]]
Giống tâm trạng hiện giờ của mk.
#Liz#