K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 1 2019

Cuối mùa thu, tôi thường đạp xe quanh xóm để thưởng thức cảm giác lành lạnh của gió heo may. Gió vờn những chiếc lá khô vàng úa, chạy vòng tròn, dọc xóm. Khung cảnh ấy như muốn báo hiệu rằng: mùa đông năm nay đến sớm hơn. Nhắm mắt lại, tôi cảm thấy cái lạnh đang tan dần trong da thịt. Cơn gió mùa đông bắc tràn về nhanh chóng, không kịp vẫy tay chào gió heo may đang lướt đi vội vã.. Có lẽ một cảm giác dễ cảm nhận nhất là mùa đông ở đây buồn, buồn vô tận, buồn lắm! Trong bếp của vài ngôi nhà, dưới ánh lửa bập bùng, chú mèo mướp, chị chó đốm nằm cuộn tròn để sưởi ấm. Những cái cây khẳng khiu bên hè phố thật trơ trụi, già nua như những cụ già gầy gòm, làn da nhăn nheo. Lúc này, có người thì mong chóng về nhà sau một ngày mệt mỏi, mong muốn được ấm áp bên gia đình trong bữa cơm chiều và nhanh chóng thu gọn mình trong chiếc chăn bông. Có người thì lại ghé vào quán nước dọc đường, gọi một chén trà nóng để xua tan cái lạnh giá của mùa đông Còn rất nhiều người khác cứ đi qua, đi lại, vội vã lắm, chẳng còn chào hỏi nhau như mọi khi… Mùa đông năm nay tuy buồn nhưng quang cảnh thật đẹp. Được ngắm nhìn nó,, tôi như yêu hơn quê hương, đất nước mình.

13 tháng 1 2019

làm thơ về chủ đề gì?

13 tháng 1 2019

     Mưa về gieo cái lạnh đông
Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh
        Cỏ cây hoa lá úa cành
Chim không buồn cất cánh bay lên trời...

13 tháng 1 2019

Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng im lặng hồi lâu trước nấm mồ mới đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng!

   Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi khi tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan xuống dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Tệ hơn nữa, thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi. Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm mổ cho đến chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.

   Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu. Khi chị Cốc bực mình lên tiếng, sao không dám ra mặt đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ nằm im thin thít?! Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan?! Chỉ vì muốn thoả mãn cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mình mà tôi đã trở thành kẻ giết người.

   Lúc này, tôi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng than ôi, mọi việc đều đã muộn! Dế Choắt ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất! Dế Choắt ơi, tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời!

   Xin bạn hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thìa cho mình

Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng im lặng hồi lâu trước nấm mồ mới đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng!

   Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi khi tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan xuống dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Tệ hơn nữa, thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi. Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm mổ cho đến chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.

   Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu. Khi chị Cốc bực mình lên tiếng, sao không dám ra mặt đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ nằm im thin thít?! Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan?! Chỉ vì muốn thoả mãn cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mình mà tôi đã trở thành kẻ giết người.

   Lúc này, tôi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng than ôi, mọi việc đều đã muộn! Dế Choắt ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất! Dế Choắt ơi, tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời!

   Xin bạn hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thìa cho mình

13 tháng 1 2019

là sao

13 tháng 1 2019

ngok vậy nhok

13 tháng 1 2019

LÊN MẠNG CHO NHANH

13 tháng 1 2019

Mọi người sẽ ghét mình, trở thành một tật xấu . VD: Chi học giỏi nhất lớp nhưng Chi lại rất kiêu căng, cứ tự nhânj mình học giỏi nhất trường. Thế là bạn bè ai ai cũng ghét Chi. Thế là Chi bị sa sút trong kết quả học tập vì cái tật kiêu căng.

Kiêu ngạo sẽ mang lại những điều không tốt cho chúng ta . Nếu kiêu ngạo quá sẽ dẫn đến hậu quả khó lường

Ví dụ thực tế : Em kiêu ngạo bạn bên cạnh em học dốt . Nhưng đến kỳ thi , chính em lại bị điểm kém hơn cả cái bạn học dốt

=> Nguyên nhân : Kiêu ngạo , coi thường người khác 

Kiêu ngạo xuất phát từ sự so bì và phân biệt. Bắt đầu từ việc họ so sánh bản thân với người khác, rồi từ đó sẽ có những sự cố chấp về danh, lợi và quan niệm…của bản thân sẽ được được hình thành. Chính phương thức mà xã hội giáo dục và cổ vũ việc xây dựng cái tôi đã khiến cho chúng ta hình thành nên cái tư duy bản thân là độc nhất và đặc biệt nhất trên đời. Điều này cũng góp phần tạo nên sự ngạo mạn tồn tại trong nội tâm mỗi người. Việc hình thành lên tính kiêu ngạo nhất định sẽ đi kèm với đố kị, ganh ghét.

Khi trong con người chúng ta có sự xuất hiện của tính cách ngạo mạn thì trên mặt chúng ta rất dễ lộ ra vẻ cứng rắn và cự tuyệt, những hành động và lời nói của chúng ta trở nên kì quặc và khó chịu, vấn đề giao tiếp với người khác cũng không được thoải mái và cởi mở. Những người có tính cách kiêu ngạo cao đi đến đâu cũng muốn được người khác công nhận và tán thưởng bản thân, họ không muốn hợp tác với người khác, họ không muốn chia sẻ cho người khác những lợi ích của họ, họ không muốn tiếp thu ý kiến của người khác và lại càng không thể chấp nhận chuyện người khác mạnh hơn và giỏi hơn bản thân mình. Họ không nhìn thấy khuyết điểm của bản thân mình tuy nhiên những thiếu sót của người khác lại được họ quan sát rất tỉ mỉ và bản thân họ thích tìm hiểu và bàn tán về những người khác.

Ngạo mạn cũng sẽ đồng nghĩa với nhỏ mọn. Những con người này khi đứng trước những lời khen ngợi và tán thưởng của người khác ngoài mặt tỏ ra rất khiêm tốn tuy nhiên trong bụng họ đang vô cùng tự mãn. Khi so sánh bản thân của mình với người khác, người khác mà thất bại trong khi bản thân  mình lại cảm thấy mãn nguyện tức là đã tự mình gieo vào tâm một hạt ác rồi đấy. Từ ngạo mạn sinh ra tính cách đố kị. Bản thân của bạn sẽ luôn tụt lại phía sau.

Tính cách ngạo mạn là một trở ngại vô cùng lớn đối với người tu hành. Đặc biệt là đối với những người tu hành có tính giác ngộ cao và họ có học vấn cho dù có một vị thiền sư uyên thâm Phật pháp ở bên cạnh thì họ cũng sẽ vì sự ngạo mạn của bản thân mình mà bỏ đi cơ hội được lĩnh hội Phật pháp.

Chúng ta cần phải kiềm chế lại mà hãy đặt cái tôi của mình xuống, bởi vì có như vậy thì cảnh giới tu hành của bạn mới có thể cao, trí tuệ và tấm lòng từ bi trong tâm mới có thể được ban phát rộng rãi. Để có thể tiết chế được tính kiêu ngạo thì chúng ta có thể thông qua việc bồi đắp lòng kính cẩn trong tâm của mình; từ việc bạn luôn nhớ tới công đức của chư Phật để có thể tạo ra niềm vui, để có thể loại bỏ được những hổ thẹn trong lòng; bạn sẽ nhìn thấy được những đau khổ của chúng sinh và ngay lập tức đặt suy nghĩ cá nhân xuống sau đó nghĩ đến lợi ích của người khác.

Nếu như những người tu hành có tính ngạo mạn là điều dễ hiểu tuy nhiên nếu người tu hành mà không nhìn thấy sự ngạo mạn của chính bản thân mình thì chính là họ đã làm vấy bẩn Phật pháp. Những người đã qua sự giác ngộ đều xuất phát từ tâm, có bản tính khiêm tốn, ta có thể dựa vào điều gì để mà có thể  ngạo mạn?