tả quang cảnh vào mùa nhãn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Là câu hỏi:
Mày chết rồi à?bạn bị khùng à?bạn là con thú à?......
học tốt
chắc ai đó sẽ về thôi
(bổ sung:đi chơi mãi cũng về thôi)
Thưa mẹ con mới về
trích:shin cậu bé bút chì
1. Chia nội dung cần học thành nhiều phần và học phần quan trọng nhất đầu tiên
Việc chia nội dung cần học thành nhiều phần nhỏ không chỉ tạo điều kiện dễ dàng cho việc kiểm soát mà còn giúp bạn xác định rõ những điều quan trọng nhất cần ghi nhớ.
Theo Kaufman thì hầu hết những thứ chúng ta nghĩ là quan trọng thì nó lại bao gồm nhiều thứ nhỏ khác mà mỗi thứ đó lại chứa đựng các vấn đề riêng biệt. "Bạn càng chia nhỏ nội dung thành nhiều phần thì bạn càng có khả năng quyết định được phần quan trọng nhất thực sự sẽ giúp bạn đạt được điều bạn muốn?".
Sau đó, hãy học những thứ quan trọng đầu tiên và bạn sẽ thấy, khả năng của mình được cải thiện chỉ trong thời gian rất ngắn.
Chẳng hạn, bạn muốn chơi guitar, bạn có thể chia kỹ năng thành nhiều phần như đọc nhạc, các cử chỉ với ngón tay, đặt ngón tay đúng vị trí, học các quãng, hợp âm.... Vậy phần nào là quan trọng nhất? Chắc chắn là học các hợp âm phổ biến và cách đặt ngón tay vào đúng hợp âm là hai kỹ năng quan trọng nhất vì chỉ cần biết một vài hợp âm là bạn đã có thể chơi khá nhiều bài hát.
2. Học từ một chuyên gia thật sự
Bất kể kỹ năng bạn đang muốn chinh phục là gì thì vẫn luôn có những người xuất sắc về nó. Do vậy, cách nhanh nhất để học thứ bạn muốn là tìm kiếm một người đã thành công, tìm hiểu làm thế nào họ đạt được điều đó từ con số 0 và biến họ thành "hình mẫu" để nỗ lực phấn đấu.
Theo Tony Robbins - một trong những diễn giả truyền động lực và huấn luyện các kỹ năng phát triển bản thân hàng đầu hiện nay thì "Không quan trọng bạn bao nhiêu tuổi, giới tính của bạn là gì và bạn xuất phát từ đâu, việc sử dụng một hình mẫu nào đó đều giúp bạn có khả năng thực hiện ước mơ nhanh hơn và đạt được nhiều hơn trong thời gian rất ngắn".
Vậy thì bạn có thể bắt đầu tham gia một khóa học, mời bạn bè/đồng nghiệp (những người đã chinh phục được thứ bạn đang theo đuổi) cafe, xem một bộ phim, đọc sách về thần tượng của bạn hoặc một cách nào khác có thể giúp bạn khám phá con đường thành công của những người bạn đang sử dụng làm "hình mẫu".
3. Học từ nhiều nguồn
Các nghiên cứu chỉ ra rằng việc sử dụng nhiều cách khác nhau để thu nhận thông tin thì bạn càng có khả năng lĩnh hội chúng sâu hơn. Tại sao? Bởi vì mỗi cách này sẽ tác động tới các phần khác nhau trong não và khi nhiều khu vực trong não làm việc cùng lúc thì chúng ta càng thu nhận kiến thức tốt hơn và ghi nhớ mọi thứ nhanh hơn.
Do vậy, đừng chỉ đọc sách và đọc báo liên quan đến thứ bạn đang muốn học. Hãy thử nghe podcast, xem video, sử dụng các ứng dụng điện thoại để luyện tập, ghi ra những gì bạn học được, tham dự sự kiện, lớp học...
4. Dành 1/3 thời gian để nghiên cứu và 2/3 thời gian để luyện tập
Bạn chỉ có thể nắm bắt được nhiều hơn về cách rèn luyện một kỹ năng từ việc nghiên cứu nó. Bạn có thể dành tất cả thời gian bạn muốn để đọc về cách sút một quả bóng vào gôn nhưng khi bạn đi ra ngoài sân thì đừng hy vọng rằng bạn sẽ thành công trong lần sút đầu. Chắc chắn là bạn biết điều mà sách vở nói: "Prace makes perfect (Luyện tập tạo nên sự hoàn hảo)".
Vậy thì tỷ lệ thời gian giữa luyện tập và nghiên cứu là bao nhiêu?
Dan Coyle - tác giả của hai đầu sách The Talent Code (Mật mã tài năng) và The Little Book of Talent: 52 Tips for Improving Your Skills (Tạm dịch: Cuốn sách nhỏ về tài năng – 52 mẹo giúp cải thiện kỹ năng của bạn) đã đưa ra quy tắc mà ông gọi là "Rule of Two-thirds" (Quy tắc 2/3). Điều này có nghĩa, bạn chỉ nên dành 1/3 thời gian để nghiên cứu, 2/3 còn lại hãy thực sự làm nó.
Trong một chia sẻ với Tạp chí Time, Coyle nói rằng: "Bộ não của chúng ta tiến hóa để học bằng cách làm mọi thứ chứ không phải chỉ để nghe về chúng". Đây là một trong những lý do khiến việc (đối với nhiều kỹ năng) dành 2/3 thời gian để tự bạn thử nghiệm tốt hơn rất nhiều so với việc chỉ lĩnh hội chúng qua sách vở.... Chẳng hạn, chỉ dành 30% đọc một cuốn sách self-help và dành 30% áp dụng các nguyên tắc bạn học được từ cuốn sách để kiểm nghiệm.
Kaufman cũng đề nghị rằng "nắm bắt lý thuyết vừa đủ" sao cho bạn có thể phát hiện ra các vấn đề và cách tự sửa chữa. Một khi đã làm được như vậy, hãy chuyển sang tập trung toàn bộ thời gian còn lại để luyện tập.
5. Cam kết sẽ luyện tập ít nhất 20 giờ
Theo Kaufman, bạn cần bỏ ra 20 giờ thực hành một cách tập trung và có chủ ý. Do vậy, khi đã bắt đầu bước vào giai đoạn luyện tập thì hãy cam kết luyện tập ít nhất 20 giờ trước khi nghĩ tới việc từ bỏ.
10 giờ rõ ràng ít hơn rất nhiều so với 10.000 giờ nhưng vẫn là một cam kết thời gian rất lớn trong thời đại "ai cũng bận rộn" như hiện nay. Nó tương đương với việc dành 40 phút/ngày trong khoảng 1 tháng để luyện tập.
Cam kết thời gian chính là điểm mà chúng ta cảm thấy rắc rối nhất nhưng đây cũng chính là chìa khóa để thành công. Bạn không cần thiết phải làm cùng một thứ liên tục từ ngày này sang ngày khác để rồi rơi vào một tình trạng mà Kaufman gọi là "The frustration Barrier" (Tạm dịch: Rào cản thất vọng), nghĩa là khi cảm thấy không thể đạt được điều mình muốn thật nhanh mặc dù đã cam kết thời gian và nỗ lực rất nhiều thì đó là lúc chúng ta mất đi sự tự tin và có xu hướng bỏ cuộc.
Sự thất vọng chính là rào cản để tiến bộ. Tuy nhiên, nếu cam kết trước sẽ dành ít nhất 20 giờ để luyện tập kỹ năng thì bạn sẽ giữ được sự kiên trì hơn trong những khoảnh khắc thất vọng.
6. Thu thập nhanh các phản hồi về hiệu quả tập luyện
Một khi đã quyết định bước vào giai đoạn tập luyện, hãy chắc là bạn sẽ tìm kiếm các phản hồi đánh giá kết quả thực hành của mình và kịp thời sửa chữa các vấn đề trước khi không thể cứu vãn.
Theo Gladwell trong cuốn Những kẻ xuất chúng thì điều thực sự khiến The Beatles khác biệt so với những ban nhạc khác ở thời điểm đó không phải chỉ ở sự tập luyện, mà đó chính là họ đã biểu diễn trực tiếp trước khán giả nhiều nhất có thể để có được thông tin phản hồi ngay lập tức từ phía người nghe về buổi biểu diễn của họ.
Phản hồi có thể từ người cố vấn, huấn luyện viên, bạn bè, gia đình hoặc các nguồn khác tùy thuộc vào kỹ năng bạn đang rèn luyện. Tuy nhiên, điểm cốt yếu vẫn là từ các phản hồi đó, bạn có thể biết được sai lầm mà bản thân không tự nhận ra được và nắm bắt được các chiến thuật phù hợp hơn. Càng nhận được phản hồi và sửa chữa vấn đề càng sớm thì kỹ năng của bạn càng được cải thiện.
7. Thiết lập deadline cho bản thân
Theo định luật Parkinson thì "Công việc luôn tự mở rộng ra để chiếm đủ thời gian được ấn định cho nó (Work expands so as to fill the time available for its completion).
Hãy nhớ lại các bài luận khi còn học đại học, bạn có cả một kỳ học để viết nhưng bạn cũng chỉ có thể hoàn thành mọi thứ ngay trước khi hết hạn? Đây chính là một minh họa điển hình của định luật trên.
Mẹo để biến định luật Parkinson trở thành lợi thế đó chính là tự thiết lập dealine cho bạn. Khi bạn dành cho mình ít thời gian để hoàn thành một thứ gì đó thì bạn sẽ làm nó hiệu quả hơn. Hay nói cách khác, bạn cần hối thúc bản thân mình ở một mức nào đó.
Chẳng hạn, khi muốn trở thành một diễn giả đầy kinh nghiệm, hãy lên kế hoạch cho các sự kiện với thời gian cụ thể bạn cần phải thuyết trình trước mọi người. Thay vì trì hoãn, hãy tạo ra những nhiệm vụ thực sự, đánh dấu chúng trên lịch và mỗi khi nhìn lên danh sách việc cần làm, bạn sẽ chẳng thể nào bỏ cuộc được nữa.
8. Tập trung, tập trung, tập trung!
Để học một cách nhanh nhất, điều quan trọng vẫn là cam kết dành toàn bộ sự tập trung và chú ý hoàn toàn vào kỹ năng mà bạn đang cố gắng rèn luyện.
"Đa nhiệm" hay làm nhiều việc cùng lúc là một thói quen xấu rất nhiều người mắc phải. Nhiều nghiên cứu cũng chỉ ra rằng chúng ta sẽ làm việc kém hiệu quả và tăng lỗi sai nhiều hơn. Nếu bạn nghĩ mình là một ngoại lệ thì hãy cân nhắc điều này: chỉ có 2% dân số thế giới thực sự có khả năng làm nhiều việc cùng lúc một cách hiệu quả, 98% còn lại sẽ giảm 40% năng suất và tăng 50% số lỗi khi làm việc đa nhiệm so với những người chỉ làm một việc tại một thời điểm.
9. Ngủ đủ
Giấc ngủ đóng vai trò rất quan trọng trong việc tăng khả năng tiếp nhận thông tin và kỹ năng mới. Khi chúng ta tỉnh táo, các tình huống mới và kích thích có thể ngăn chặn những thông tin mới được gắn chặt trong tâm trí chúng ta. Trong khi đó, theo một nghiên cứu từ một phòng thí nghiệm ở Đức thì nếu cần thu nạp lượng thông tin mới thì có một giấc ngủ trước đó sẽ giúp bạn ghi nhớ sâu hơn.
Thực tế, một vài nhà khoa học tin rằng bộ não thực sự thay đổi cấu trúc và tổ chức của nó để đáp ứng với những thay đổi trong cơ thể và môi trường, giống như lúc chúng ta học thêm một kỹ năng mới.
Nếu thiếu ngủ, chúng ta sẽ rất khó khăn trong việc thu nạp thông tin bởi vì bộ não không có cơ hội để xem xét và "hấp thụ" chúng.
10. Đừng vội vàng từ bỏ khi vừa kết thúc "tuần trăng mật"
Như đã đề cập ở trên, mọi người thường từ bỏ khi hết thời gian, hết tiền, cảm thấy sợ hãi, mất tập trung, mất hứng thú...
Khi bắt đầu học một thứ gì đó mới, chúng ta sẽ bước vào một giai đoạn mà nhiều người thường gọi là "tuần trăng mật". Đó là lúc não sản sinh nhiều dopamine nhất. Chúng ta muốn nhận được sự đánh giá cao từ phía người khác và mong muốn tìm kiếm sự mới lạ bởi vì nó khiến mỗi người cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, khi "tuần trăng mật" qua đi, đó là lúc chúng ta cảm thấy thất vọng, không muốn tiếp tục và sẵn sàng từ bó.
Nếu như vậy, hãy áp dụng quy tắc cam kết luyện tập ít nhất 20 giờ ở trên và bạn sẽ thấy khi đã vượt qua được những thời điểm khó khăn nhất thì các tín hiệu tốt sẽ xuất hiện.
Ngoài những kỹ năng này thì bạn còn có các bí quyết gì để học và ghi nhớ thông tin nhanh hơn? Hãy chia sẻ ngay trong phần bình luận dưới đây nhé
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Làm thế nào để viết số 4 vào giữa số 5 ?
Trả lời
Đó là FIVE
~ Hok Tốt ~
thì 5 là five mà five là có iv thì iv là 4 vì đó là số la mã
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Người mình nghét là một cô gái khác. Cả hai lớn lên cùng nhau ở một thị trấn nhỏ xíu, biết nhauu từ lớp mẫu giáo, học cùng lớp cấp 1 và cấp 2. Cũng đã nhiều năm rồi, nhưng mình vẫn ghét người ta, các bạn đọc rồi nói xem mình nghĩ vậy đúng sai ra sao nhé.
Mấy chuyện hồi nhỏ hẳn thì mình cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ chuyện hồi cấp 2 thôi. Mình là một cô gái không xinh, không xấu, cũng không giỏi giang gì, túm lại là bình thường. Bạn đấy có thể gọi là QUEEN BEE của lớp, giai theo ầm ầm và được con gái vây quanh đấy. Mình thì đứng ngoài cái nhóm của bạn ấy, vì cơ bản mình hơi bị tomboy và "đầu to mắt cận", hồi đấy mình chơi thân với mấy thằng bạn nam khác trong lớp hơn. Nói chung là chả liên quan qué gì đến nhau hết. Rồi đùng một cái, bạn ấy quyết định cô lập mình. Nói thật là đến giờ cũng chả hiểu vì sao lại thế cơ.
Nghe lời bạn ấy, con gái trong lớp nghỉ chơi với mình, bọn con trai chơi với bạn ấy thì trêu chọc mình. Mấy thằng bạn của mình thì vô tư, nên chả quan tâm lắm Các bạn có thể nghĩ là chuyện chẳng có gì, nhưng nơi mình sống khi đó là một thi trấn nhỏ, trẻ con mỗi lứa chỉ độ dăm bẩy chục đứa. Các bạn đó mà không chơi với mình thì mình cũng không có ai chơi cùng hết. Khi đó mình đi học cứ lầm lũi một mình, giờ nghĩ lại vẫn thấy không vui. Không phải là mình không cố kết thân với các bạn đó lại, nhưng chỉ được vài hôm, các bạn đó lại quay ra nói xấu, trêu chọc mình. Vài lần như vậy, mình quyết định thôi luôn. Rồi mình kiếm bạn mới, lần nào bạn đó cũng nhảy vào phá đám, khiến không ai dám chơi với mình nữa. Mấy trò như vẽ vào vở, vẩy mực, túm tóc, ném giấy, giấu đồ, xì lốp xe là chuyện thường ngày. Rồi đi nói xấu mình khắp nơi, kiểu như con này nó dở hơi, điên điên chập chập. Đến mức mình nổi tiếng cả khối là một con không bình thường, khiến các bạn lớp bên phải sang xem mặt cơ mà.Nhưng mà nếu chỉ vậy, chắc giờ mình cũng có thể cười cười rồi nói, ôi ngày xưa trẻ con, qua lâu rồi mà.
Bao nhiêu cách để có thể bắt nạt mình đều được đem ra dùng. Mùa táo ta hay mùa nhót, các bạn ấy ăn xong ném hạt vào người mình. Giờ ra chơi không có một ai dám ngồi xung quanh mình hết vì sợ bị ném. Mình bỏ ra khỏi lớp các bạn ấy đi theo chọc mình. Rạch yên xe, đập vỡ giỏ xe, đập vỡ nghế của mình, đốt tóc,..thật đúng là chẳng thiếu gì hết.
Nhưng điều khiến mình ghét bạn ấy đến tận bây giờ là mấy việc này. Thứ nhất, bạn ấy và các bạn của bạn ấy gọi mình là CAVE. Thứ hai, là lần hai bạn nam trong nhóm đó úp xô rác lên đầu mình. Thứ ba, là khi hai bạn nam đó mang một con dao phay ( loại để mổ lợn ấy) đến chém xuống mặt bàn của mình rồi đe dọa mình.
Những điều này dù sao cũng đã xảy ra đã lâu, nhưng trước khi bạn nói mình thù lâu nhớ dai, xin hãy nhớ lại tuổi của mình khi đó. Ví dụ như bạn bị bố mẹ đánh khi nhỏ, nó sẽ khác khi bị đánh lúc lớn chứ, đúng không?
Mình thì không muốn trở thành bạn bè với bạn ấy làm gì, nhưng mình cũng khó mà phẩy tay đơn giản cho nó qua đi được. Khi bọn mình học cấp 3 xa nhà, bạn ấy đi nói xấu mình ở trường mới, tới mức mà sau này, có một cô bạn đã nói với mình : " hồi đầu lớp 10 tao nghe nói mày kinh lắm, hóa ra mày hiền bỏ xừ". Khi đó mình mới hiểu vì sao hồi lớp 10, các bạn cùng lớp có vẻ e đè, không muốn chơi với mình.
Rồi mấy năm sau, mình có nói chuyện lại với một bạn trong nhóm đó, bạn kia bảo ngày xưa là do mình nên các bạn ấy mới bắt nạt mình. Vì mình cư xử không đúng, vì mình thế này thế kia, vì mình không chịu nghe lời các bạn ấy. Và chả bạn nào nghĩ là những việc làm khi đó là không đúng hết. À, vậy là như ý các bạn ấy, mình phải thấy biết ơn chắc, vì đã được đối xử tệ. Giờ mình ko quan tâm nguyên nhân là từ đâu, nhưng mà ít nhất thì hãy nhận việc đã làm, mình đòi hỏi xin lỗi hay đền bù thiệt hại chắc. Đã vậy, khi nghe bạn đó kể lại, các bạn còn tổng công kích mình thêm nhát nữa, kiểu như là mình vu oan giá họa cho mấy bạn đó hay rạch mặt ăn vạ ấy Chuyện khi trước, ừ thì là quá khứ. Nhưng cách bạn ấy xử sự khi đã hai mấy tuổi thì mình thật không chấp nhận được. Chuyện khi trước là nhỏ dại, vậy khi hai mấy tuổi rồi bạn vẫn không biết suy nghĩ đúng sai sao?
Mình ko tha thứ, cũng không quên lãng, chỉ là cho vào một cái hộp rồi đẩy vào một góc rồi sống tiêp thôi.
sao bạn không lên mạng gõ những bài văn hay nhất kể về ba mẹ làm nghề gì
Tả cây nhãn :
Không biết cây nhãn có từ bao giờ. Chỉ biết rằng khi tôi sinh ra thì rặng nhãn đã xanh rì trước cổng, đầu thôn. Và không biết từ bao giờ, hình ảnh cây nhãn, tên gọi cây nhãn đã trở thành tình yêu trong tôi.
Đi khắp quê hương tôi không nơi nào thiếu vắng bóng cây nhãn. Màu xanh của nhãn bao trùm khắp nẻo đường quê. Cây nhãn đã gắn bó với người dân quê tôi từ bao đời nay. Những buổi trưa hè nắng như đổ lửa, nhãn tỏa bóng mát cho người dân đi làm đồng về. Chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ, cây nhãn mang dáng dấp của người dân quê tôi. Và tôi rất thích cái cảm giác khi sờ tay vào cái lớp vỏ sần sùi, nâu nâu, gợn gợn của cây nhãn. Cảm giác ấy giống như sờ vào bàn tay chai sạn của bà, của mẹ. Cũng như người dân quê tôi, từ bao đời nay, nhãn cần mẫn chắt chiu những hạt phù sa mặn mòi từ trong lòng đất, để đơm hoa, kết quả đem lại nguồn thu nhập cho quê hương còn nghèo nàn và đầy gian khó.
Cây nhãn đã gắn bó với tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Mỗi lần tôi đến trường, cây nhãn xòe bóng rợp đường tôi đi. Mùa xuân, hoa nhãn nở khắp trời, tung cái màu vàng ươm mỡ màng phủ kín cả làng quê. Và cứ ngày nào cũng vậy trên đường đi học về, tôi lại đứng lặng dưới rặng nhãn, ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, hít những hơi thật sâu để hương thơm của nhãn tràn cả vào lồng ngực. Một mùi thơm dịu mát khó tả. Tôi gọi đó là mùi của quê hương.
Rồi khi nắng bắt đầu vàng vọt trên mỗi lùm cây, khi những tiếng sấm ầm ù báo hiệu những cơn mưa đầu hạ là lúc nhãn dồn những ngọt ngào từ rễ, từ thân, từ trên quả. Hạt bắt đầu chuyển sang màu đen bóng, cùi dày mọng lên để vỏ dần căng ra, mịn hơn. Để rồi đến tháng sáu, tháng bảy, đặt quả nhãn lên môi, dùng răng cắn nhẹ, vỏ nứt ra và một dòng nước ngọt ngào thấm dần lên miệng, vào tim, lan ra từng đường gân, thớ thịt. Một vị ngọt thơm, đậm đà rất riêng như chứa cả vị mặn mòi của phù sa từ sâu trong lòng đất quê hương.
Mỗi khi đi xa, nhớ về quê hương mình, hình ảnh đầu tiên toàn về trong tâm trí tôi bao giờ cũng là cây nhãn. Và dù đi đến đâu, thấy bóng cây nhãn là tôi thấy bóng dáng quê hương mình ở đó.
Tả mùa hè:
Những cơn mưa cuối cùng của tháng Ba kéo hạ đến vội vã, rạo rực trong mạch biến chuyển của thiên nhiên, đất trời. Hạ đến không một lời báo trước. Mới hôm qua còn se sắt gió, vậy mà hôm nay nắng đã ửng lên tự lúc nào. Nắng ngày càng vàng ươm, rực rỡ như rót mật xuống lòng đường. Bầu trời như rộng hơn, xanh hơn. Những cô mây trắng đang đuổi nhau vội vã. Thỉnh thoảng, các cô lại đứng lại nhìn ngắm cảnh vật đang thay da đổi thịt. Những chú chim nhỏ thức dậy rất sớm, hót ríu rít trên những tán bàng xanh mướt. Hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Những chú ve râm ran suốt cả ngày như một dàn đồng ca ngày hạ. Trong vườn, cây trái đâm quả ngọt trĩu, thỉnh thoảng lại cười rúc rích và khẽ đung đưa mỗi khi chị gió ghé đến. Mùa hè, học sinh được nghỉ học, lại được bố mẹ cho đi nghỉ mát. Ôi! Mùa hè thật là thú vị.