hãy viết 1 bài văn hoặc bài thơ để tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Bài tập hồ Nguyễn Hoài an tập có đủ lên lớp và được nghỉ học cô diễn không

Câu chuyện của bạn thật cảm động! Chi tiết bụi phấn trở thành tóc bạc thể hiện thật sâu sắc sự tận tụy của cô giáo và tình cảm mà bạn dành cho cô. Cô bạn chắc chắn rất yêu nghề và yêu học trò.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện nhé! Mình suýt nữa thì rơi nước mắt luôn đó.

Interstellar là một bộ phim khoa học viễn tưởng sâu sắc, kể về việc loài người phải tìm ngôi nhà mới khi Trái Đất sắp chết. Cooper, một nông dân kiêm phi công, dẫn đầu nhiệm vụ xuyên lỗ sâu để tìm các hành tinh mới.
Điều khiến tôi say mê Interstellar chính là cách nó trình bày những khái niệm khoa học "khủng khiếp" như lỗ sâu (wormhole), lỗ đen (black hole), giãn nở thời gian (time dilation) một cách trực quan và dễ hiểu đến kinh ngạc. Nolan đã làm việc chặt chẽ với nhà vật lý lý thuyết Kip Thorne để đảm bảo tính chính xác khoa học ở mức cao nhất có thể. Nhờ đó, người xem không chỉ được mãn nhãn với những hình ảnh vũ trụ choáng ngợp mà còn được khơi gợi trí tò mò về những bí ẩn chưa được giải đáp. Cảnh tượng du hành qua lỗ sâu, hay hình ảnh lỗ đen Gargantua với ánh sáng xoáy quanh chân trời sự kiện, đều là những kiệt tác hình ảnh và khoa học.
Tuy nhiên, sức mạnh thực sự của Interstellar không chỉ nằm ở khía cạnh khoa học. Trọng tâm của bộ phim là tình yêu thương, đặc biệt là tình phụ tử giữa Cooper và con gái Murph. Tình yêu này vượt qua cả không gian và thời gian, trở thành động lực mạnh mẽ nhất thúc đẩy Cooper tiến về phía trước và cuối cùng, cứu rỗi nhân loại. Thông điệp về việc tình yêu có thể là một "thứ" mạnh mẽ, có khả năng xuyên không gian và thời gian, dù mang tính siêu hình, nhưng lại tạo ra chiều sâu cảm xúc hiếm thấy trong một bộ phim khoa học.
Âm nhạc của Hans Zimmer cũng là một yếu tố không thể không nhắc tới. Những bản nhạc hùng tráng, đôi khi đầy ám ảnh, đã nâng tầm cảm xúc của từng phân cảnh, khiến người xem như được hòa mình vào cuộc hành trình đầy thử thách và hy vọng.
Interstellar không chỉ là phim khoa học viễn tưởng, mà là một tác phẩm để chiêm nghiệm, khiến tôi phải suy nghĩ rất lâu sau khi xem. Đây chính là lý do nó luôn là bộ phim khoa học yêu thích nhất của tôi.

Thành cổ Quảng Trị là một di tích lịch sử đặc biệt, nổi bật với trận chiến 81 ngày đêm khốc liệt năm 1972. Nơi đây đã trở thành biểu tượng cho lòng dũng cảm, ý chí kiên cường và sự hy sinh to lớn của bộ đội ta, khi hàng ngàn chiến sĩ đã ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất.
Ngày nay, Thành cổ là "nghĩa trang không nấm mồ" và là điểm hành hương linh thiêng, nơi các thế hệ tri ân những người đã hy sinh vì độc lập, tự do. Đây là bài học lịch sử sống động về giá trị của hòa bình.

Mỗi sáng sớm, khi sương đêm còn đọng trên những tán cây, bác lao công đã lặng lẽ dọn dẹp sân trường để chúng em có một không gian sạch đẹp. Bác là một trong những người thầm lặng góp phần tạo nên vẻ đẹp của ngôi trường thân yêu.
Bác khoảng năm mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Khuôn mặt bác vuông chữ điền, nước da sạm đen vì dãi nắng dầm mưa. Mái tóc bác đã điểm nhiều sợi bạc, lòa xòa dưới chiếc nón lá cũ. Đôi mắt bác hiền từ, luôn ánh lên nụ cười ấm áp mỗi khi chúng em chào hỏi. Bàn tay bác thô ráp, in hằn những vết chai sạn vì công việc vất vả.
Bác mặc bộ đồ xanh công nhân đã bạc màu, đeo đôi ủng cao su cũ kỹ. Trên chiếc xe đẩy rác của bác lúc nào cũng có chổi cọ, bao tay và túi nilon đựng lá khô. Hàng ngày, bác cần mẫn quét từng góc sân, nhặt từng mẩu rác nhỏ. Tiếng chổi tre sột soạt mỗi sáng trở thành âm thanh quen thuộc. Dù trời nắng hay mưa, bác vẫn miệt mài làm việc, đôi lúc dừng lại lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bác không chỉ chăm chỉ mà còn rất tốt bụng. Có lần em làm rơi hộp bút, bác nhặt giúp và còn dặn dò: "Cẩn thận kẻo hỏng đồ cháu ạ!". Giờ ra chơi, bác thường ngồi nghỉ dưới gốc cây bàng, mỉm cười nhìn chúng em nô đùa. Có bạn nào vứt rác, bác nhẹ nhàng nhắc nhở: "Trường mình đẹp thì mình phải giữ gìn chứ nhỉ?".
Em rất quý bác lao công. Bác đã dạy em bài học về sự chăm chỉ và ý thức bảo vệ môi trường. Em tự hứa sẽ luôn vứt rác đúng nơi quy định để giảm bớt phần nào công việc cho bác. Những con người thầm lặng như bác chính là tấm gương sáng về đức tính cần cù đáng trân trọng.
Tham khảo
Ngôi trường của em lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, xanh mát nhờ công sức thầm lặng của một người đặc biệt – đó là bác lao công. Bác chính là người đã góp phần tạo nên một không gian học tập trong lành và tươi đẹp cho chúng em mỗi ngày.
Bác có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đã điểm bạc nhưng luôn được búi gọn gàng sau lớp vành nón giản dị. Làn da bác rám nắng, hằn lên những nếp nhăn của tháng năm cần mẫn. Đôi tay bác gầy guộc nhưng không phút nào ngơi nghỉ, thoăn thoắt cầm chổi, đẩy chiếc xe rác to kềnh.
Bác thường mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh đã bạc màu, giản dị mà thân thương. Mỗi ngày, tiếng chổi tre của bác đều đặn vang lên từ sáng sớm đến chiều muộn. Bác quét dọn từng ngóc ngách sân trường, cẩn thận vun xới, chăm sóc cho những bồn hoa, cây cảnh. Nhờ có bác, sân trường em lúc nào cũng sạch sẽ, tinh tươm, mang lại không gian trong lành cho chúng em học tập và vui chơi. Bác là vậy, cứ thầm lặng làm việc, góp phần tạo nên vẻ đẹp quen thuộc của ngôi trường.
Cuộc sống của bác lao công có thể giản dị, nhưng công việc của bác lại vô cùng ý nghĩa. Bác không chỉ mang lại không gian sạch đẹp mà còn dạy chúng em bài học về sự chăm chỉ và cống hiến thầm lặng. Hình ảnh bác sẽ luôn in đậm trong tâm trí em, như một người hùng bình dị của mái trường.

Bữa cơm tối nay thật thịnh soạn (kiểu câu ai thế nào). Mẹ đang dọn (kiểu câu ai làm gì) món cá kho tộ đậm đà và canh rau má thanh mát lên bàn. Bố là một người đàn ông giản dị (kiểu câu ai là gì) nhưng luôn trân trọng những khoảnh khắc này. Cả nhà quây quần, tiếng nói cười rộn ràng (tính từ). Mỗi món ăn đều chứa đựng tình yêu thương của mẹ. Tôi ăn (động từ) chậm rãi, cảm nhận sự ấm áp của gia đình mình.
- Chiều nay, cả nhà em quây quần bên mâm cơm ấm áp. Mẹ em là người nấu những món ăn ngon nhất (Câu "Ai là gì?" - gạch chân). Bố em bày bát đũa ra bàn (Câu "Ai làm gì?" - gạch chân) rất cẩn thận. Em bé rất háo hức (Câu "Ai thế nào?" - gạch chân) vì được ăn món trứng rán thơm phức. Không khí bữa cơm thật vui vẻ và đầm ấm.
- Chú thích:
- Động từ: bày, nấu, háo hức
- Tính từ: ấm áp, ngon, thơm phức
Tham khảo

Mỗi người đều dành một ngày của mình cho các hoạt động khác nhau, người thì học tập, người làm việc. Và dưới đây là một ngày hoạt động của em.
Đó là hoạt động của ngày hôm qua, ngày thứ Hai đầu tuần sau hai ngày nghỉ là thứ Bảy và Chủ nhật để bước vào một tuần học tập mới. Em học buổi sáng và buổi học bắt đầu từ lúc bảy giờ vì vậy đồng hồ báo thức của em luôn được đặt lúc sáu giờ sáng. Đúng giờ, đồng hồ báo thức reo vang, em thức dậy và vươn vai tập bài thể dục buổi sáng quen thuộc chỉ trong năm phút. Sau đó em đi đánh răng, rửa mặt sạch sẽ và ăn sáng. Tô mì nấu với trứng đã được mẹ chuẩn bị sẵn đặt ngay ngắn trên bàn đang đợi em.
Sau khi bữa sáng đã xong, em liền thay quần áo em chọn cho mình chiếc áo trắng và quần sẫm màu vì hôm nay là thứ hai đầu tuần có buổi chào cờ, khăn quàng đỏ, mũ ca nô và sách vở đã được em chuẩn bị từ tối hôm trước. Em chải tóc gọn gàng và đạp xe đến trường. Hôm nay có năm tiết, một tiết chào cờ và bốn tiết học trên lớp. Những tiết học cứ thế trôi qua cho đến tiết cuối cùng, rồi tiếng trống trường đã điểm báo hiệu kết thúc buổi học. Hôm nào cũng vậy cứ đến trưa là cái bụng lại đói meo, nhưng vẫn phải cố gắng đạp xe về nhà. Vì năm tiết nên chúng em về đến nhà cũng khá muộn, về nhà bố mẹ em đã ăn cơm rồi để riêng hai phần ra phần em và chị gái em cũng học cấp ba nên về muộn hơn em. Mẹ giục em đi ăn cơm kẻo đói, em vội vã đi thay quần áo, rửa mặt và ăn cơm trưa.
Sau khi đã ăn no em lên giường đi ngủ khoảng một tiếng và thức dậy tiếp tục ngày hoạt động của mình. Em thức dậy lúc hai giờ chiều, vì chiều nay được nghỉ nên em sẽ ở nhà học bài và giúp mẹ một số công việc nhà. Trời khá là nắng nên tranh thủ khi trời chưa mát, em ngồi vào bàn học xem qua một số bài tập thầy cô giao để giảm bớt gánh nặng bài tập vào buổi tối. Mày mò với đống bài tập nhưng mãi không ra em liền gọi Hương – đứa bạn học cùng lớp ở ngay cạnh nhà em qua chơi và hai đứa cùng giải bài tập. Khi số bài tập đã được giải quyết gần hết, Hương về nhà còn em đi nhổ cỏ vườn rau và tưới rau giúp mẹ.
Thấy trời cũng bắt đầu tối, em quét sân quét nhà sạch sẽ và lấy rau chuẩn bị bữa tối. Chị gái em chuẩn bị ôn thi đại học nên khá bận với việc học tập nên không có nhiều thời gian giúp đỡ bố mẹ. Còn em, chương trình học cũng không phải quá vất vả nên có nhiều thời gian rảnh hơn chị. Bữa tối đã được chuẩn bị xong, em đợi bố mẹ đi làm và chị gái đi học về ăn cơm. Tranh thủ lúc đợi em đi tắm và thu quần áo, gấp xếp gọn gàng vào tủ. Khi mọi người đã về đầy đủ, cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, mẹ khen em nhỏ mà đã giúp đỡ được mẹ rất nhiều việc. Chị em thấy vậy tỏ vẻ ganh tỵ với em và bảo: “chẳng qua chị bận học thôi nhé!”, em mỉm cười sung sướng, ăn cơm xong chị gái em nhận việc rửa bát, còn em thì ngồi vào bàn học giải quyết số bài tập còn lại và chuẩn bị sách vở cho ngày mai.
Xong xuôi, em xem ti vi với bố mẹ một lúc rồi đi ngủ sớm để ngày mai thức dậy cho đúng giờ. Đi ngủ em nghĩ về một ngày hoạt động của mình với nhiều việc thật ý nghĩa.
Một ngày hoạt động trôi qua với nhiều việc làm, tuy mệt mỏi nhưng em cảm thấy rất vui vì đã học tập thật hiệu quả và giúp đỡ bố mẹ một số công việc dù rất nhỏ.
Thế thôi ngày bình thường của tôi có thế thôi ạ.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – một ngày lịch sử hào hùng, một bản anh hùng ca bất tử được viết nên bởi máu, nước mắt và lòng quả cảm của hàng triệu người con đất Việt. Khi lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, đó không chỉ là biểu tượng của chiến thắng, mà còn là lời khẳng định thiêng liêng: đất nước đã hoàn toàn thống nhất, non sông liền một dải sau bao năm dài đằng đẵng chìm trong chia cắt và khói lửa chiến tranh.
Nhưng phía sau ánh hào quang ấy là gì? Là những hi sinh không thể đong đếm, là những nấm mồ vô danh nằm im lặng nơi rừng sâu núi thẳm, là những người lính ra đi mãi mãi không trở về. Họ có thể là một người anh, một người con, một người chồng… đã lặng lẽ gác lại ước mơ, thanh xuân, và cả cuộc đời chỉ để đổi lấy một điều duy nhất: tự do cho dân tộc, độc lập cho Tổ quốc.
Chúng ta – những thế hệ sinh ra và lớn lên trong hòa bình – có lẽ không bao giờ cảm nhận hết được sự khốc liệt của chiến tranh, cũng không thể hiểu trọn vẹn cái giá phải trả để có được ngày hôm nay. Nhưng điều tối thiểu ta có thể làm, chính là không quên. Không quên máu xương của cha anh đã đổ xuống. Không quên những người đã ngã xuống mà tên tuổi chưa từng được biết đến. Không quên rằng từng giây phút bình yên mà ta đang sống hôm nay là kết tinh từ hàng triệu trái tim đã ngừng đập vì đất nước.
Lòng biết ơn không chỉ nằm trong những bài diễn văn hay vòng hoa tưởng niệm. Lòng biết ơn phải được khắc sâu trong từng hành động, từng suy nghĩ của mỗi người dân Việt. Đó là khi chúng ta sống có trách nhiệm hơn, học tập và cống hiến hết mình. Đó là khi chúng ta giữ gìn, bảo vệ những giá trị thiêng liêng mà cha ông đã đổ máu để gây dựng. Đó là khi một đứa trẻ được dạy phải biết “uống nước nhớ nguồn”, một người trẻ biết ngẩng cao đầu tự hào là con dân đất Việt.
Tháng Tư về, trong rực rỡ của cờ hoa, giữa bao dòng người hoan ca mừng ngày giải phóng, xin dành một khoảng lặng – để tưởng nhớ. Tưởng nhớ những người đã hiến dâng tất cả, để Tổ quốc được trọn vẹn như hôm nay. Và dù bao nhiêu năm tháng có trôi qua, chúng ta vẫn xin được cúi đầu, kính cẩn trước anh linh các anh hùng liệt sĩ. Các anh ra đi, nhưng Tổ quốc mãi khắc tên các anh trong tim.
(tham khảo)
Khúc Hát Cho Người Nằm Lại
Trăng rơi lặng lẽ giữa đồi, Gió ru tên tuổi một thời hiên ngang. Các anh đi giữa nắng vàng, Mang theo đất nước, ngập tràn hy sinh.
Máu đào nhuộm thắm cánh rừng, Tim yêu Tổ quốc chưa từng ngơi nghỉ. Một đời nằm xuống âm thầm, Cho mai sau hát mãi lời tri kỷ.
Hoa rừng nở giữa xuân xanh, Như câu chuyện kể về anh – vĩnh hằng. Chúng tôi – thế hệ cháu con, Khắc ghi tên tuổi chẳng mòn tháng năm.