K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Hình hài của con người khi sinh ra là được thừa hưởng từ cha mẹ, cho nên chẳng ai có thể định đoạt được mặt mũi, dáng vẻ, chiều cao của bản thân mình sẽ như thế nào ngay từ đầu. Trên đời này, không có ai muốn mình xấu, cũng chẳng có ai thích bị chê cả. Vậy thử hỏi, khi bạn chế bai ngoại hình của một ai đó, bạn có bao giờ đặt cảm xúc của mình vào họ không? Bạn nghĩ họ có...
Đọc tiếp

Hình hài của con người khi sinh ra là được thừa hưởng từ cha mẹ, cho nên chẳng ai có thể định đoạt được mặt mũi, dáng vẻ, chiều cao của bản thân mình sẽ như thế nào ngay từ đầu. Trên đời này, không có ai muốn mình xấu, cũng chẳng có ai thích bị chê cả. Vậy thử hỏi, khi bạn chế bai ngoại hình của một ai đó, bạn có bao giờ đặt cảm xúc của mình vào họ không? Bạn nghĩ họ có vui không? Bạn nghĩ họ muốn mình xấu sao? Hay là bạn nghĩ họ thích bị chê bai?Con người chứ đâu phải khúc gỗ mà không biết đau lòng. Từng lời chê cộng dồn lại như những vết dao cứa sâu vào trong lòng họ vậy. Và sự tổn thương đó sẽ lớn dần lên theo từng năm tháng. Bạn chỉ có quyền chê bai người khác khi người đó làm gì đó sai trái, còn ngoại hình không được hoàn mỹ không phải lỗi lầm hay gây hại cho ai cả. Chính vì vậy, trước khi buông lời phán xét hay chê bai ngoại hình của người khác, bạn hãy tự nhìn lại chính bản thân mình xem liệu có tốt đẹp hơn người ta không?

1.Xác định ptbđ chính

1
2 tháng 3

1.Xác định ptbđ chính 2.Tìm từ lâu trong vế câu:"chính bn cx trở nên xấu xí 3.Giải thích Hán Việt"hoàn mỹ"

Cứu

2 tháng 3

Khi đọc bài thơ "Những cánh buồm" của Hoàng Trung Thông, cảm xúc trong tôi như được khơi dậy bởi những hình ảnh sống động và ý nghĩa sâu sắc mà tác giả gửi gắm. Bài thơ gợi lên trong tôi niềm khát vọng tự do, sự vươn lên và tình yêu quê hương, đất nước. Nhịp điệu nhẹ nhàng và ngôn từ tinh tế đã mang đến cho tôi cảm giác yên bình và lạc quan về tương lai. Những cánh buồm trắng căng tràn gió, bay cao trên nền trời xanh thẳm, như biểu tượng cho ước mơ và hy vọng của con người.

Trong bài thơ "Nói với con" của Y Phương, bên cạnh việc thể hiện tình cảm yêu thương, dặn dò của người cha dành cho con, nhà thơ còn hướng tới một đối tượng quan trọng khác: đồng bào, quê hương và thế hệ trẻ người dân tộc.

  1. Hướng tới quê hương, bản làng:
    • Bài thơ không chỉ là lời cha nói với con mà còn là lời nhắc nhở về cội nguồn, truyền thống tốt đẹp của quê hương.
    • Những hình ảnh thiên nhiên gần gũi ("chân phải bước tới cha, chân trái bước tới mẹ", "người đồng mình thương lắm con ơi"...) không chỉ gợi lên không gian gia đình mà còn thể hiện tình yêu quê hương sâu đậm.
  2. Hướng tới đồng bào, thế hệ trẻ người dân tộc:
    • Nhà thơ ca ngợi đức tính kiên cường, bền bỉ, tự lực tự cường của “người đồng mình” ("cao đo nỗi buồn, xa nuôi chí lớn").
    • Đây không chỉ là bài học cho riêng đứa con, mà còn là thông điệp dành cho thế hệ trẻ dân tộc: hãy tự hào về quê hương, giữ gìn và phát huy truyền thống tốt đẹp của cha ông.

Như vậy, "Nói với con" không chỉ là lời dặn dò của cha với con mà còn là tiếng nói chung của nhà thơ gửi đến tất cả những người con dân tộc, khơi dậy niềm tự hào, ý chí vươn lên và lòng yêu quê hương sâu sắc.

Giúp mình phân tích đặc điểm nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích này với. Mai mình nộp bài rồi. Help!!!!!!!!Tôi sống độc lập từ thuở bé. ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng: “Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời...
Đọc tiếp

Giúp mình phân tích đặc điểm nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích này với. Mai mình nộp bài rồi. Help!!!!!!!!

Tôi sống độc lập từ thuở bé. ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng:

 

“Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời không làm nên trò trống gì đâu”.

 

Bởi thế, lứa sinh nào cũng vậy, đẻ xong là bố mẹ thu xếp cho con cái ra ở riêng. Lứa sinh ấy, chúng tôi có cả thảy ba anh em. Ba anh em chúng tôi chỉ ở với mẹ ba hôm. Tới hôm thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa tôi tấp tểnh, khấp khởi, nửa lo nửa vui theo sau. Mẹ dẫn chúng tôi đi và mẹ đem đặt mỗi đứa vào một cái hang đất ở bờ ruộng phía bên kia, chỗ trông ra đầm nước mà không biết mẹ đã chịu khó đào bới, be đắp tinh tươm thành hang, thành nhà cho chúng tôi từ bao giờ. Tôi là em út, bé nhất nên được mẹ tôi sau khi dắt vào hang, lại bỏ theo một ít ngọn cỏ non trước cửa, để tôi nếu có bỡ ngỡ, thì đã có ít thức ăn sẵn trong vài ngày.

 

Rồi mẹ tôi trở về.

 

Tôi cũng không buồn. Trái lại, còn thấy làm khoan khoái vì được ở một mình nơi thoáng đãng, mát mẻ. Tôi vừa thầm cảm ơn mẹ, vừa sạo sục thăm tất cả các hang mẹ đưa đến ở. Khi đã xem xét cẩn thận rồi, tôi ra đứng ở ngoài cửa và ngửng mặt lên trời. Qua những ngọn cỏ ấu nhọn và sắc, tôi thấy màu trời trong xanh. Tôi dọn giọng, vỗ đôi cánh nhỏ tới nách, rồi cao hứng gáy lên mấy tiếng rõ to.

 

Từ đây, tôi bắt đầu vào cuộc đời của tôi. Cho dù tôi sẽ sung sướng hay khổ sở, cái đó tùy ở tính tình tôi khôn ngoan hay đần độn. Song tôi chưa cần biết đến thế, tính đến thế. Mà hãy lấy sự được ung dung độc lập một mình là điều thích lắm rồi…

 

Ngày nào cũng vậy, suốt buổi, tôi chui vào trong cùng hang, hì hục đào đất để khoét một cái ổ lớn, làm thành cái giường ngủ sang trọng. Rồi cũng biết lo xa như các cụ già trong họ dế, tôi đào hang sâu sang hai ngả làm những con đường tắt, những cửa sau, những ngách thượng, phòng khi gặp nguy hiểm, có thể thoát thân ra lối khác được. Chập tối, tôi tạm nghỉ tay và ra đứng ngoài cửa, họp cùng anh chị em hàng xóm quanh bờ ruộng, vừa gảy đàn vừa hát một bài hát hoàng hôn chào tạm biệt ông mặt trời. Khi đêm đã xuống hẳn, cả xóm chúng tôi, các bô lão dế lụ khụ già cốc đế cũng bỗng nhiên vui tính, ai nấy ra khỏi hang, đến tụ hội thật đông tận giữa bãi trong đêm tối mát lạnh, cùng uống sương đọng, ăn cỏ ướt và những gã tài hoa thì gảy đàn thổi sáo, cùng nhau ca hát, nhảy múa linh đình đến tận sáng bạch, lúc ông mặt trời quen thuộc lại nghiêm trang ló lên đằng đông mới tan cuộc ai về nhà nấy.

1

Trong đoạn trích trên, nhân vật Dế Mèn được khắc họa với nhiều đặc điểm tính cách nổi bật, thể hiện qua hành động, suy nghĩ và lời kể của chính nhân vật.

Dế Mèn là một nhân vật có tính cẩn thận và biết lo xa. Ngay khi bắt đầu cuộc sống tự lập, cậu đã chăm chỉ đào hang, không chỉ để ở mà còn tạo ra những đường ngách để phòng khi gặp nguy hiểm có thể thoát thân. Điều này thể hiện sự khôn ngoan và ý thức tự bảo vệ mình của Dế Mèn.

Ngoài ra, Dế Mèn cũng là một nhân vật yêu đời, tràn đầy sức sống. Cậu thích ca hát, vui chơi cùng bạn bè vào buổi tối và hòa mình vào thiên nhiên. Những cảnh tượng như “họp cùng anh chị em hàng xóm quanh bờ ruộng”, “gảy đàn, hát chào hoàng hôn” hay “tụ hội trong đêm tối mát lạnh” đã cho thấy Dế Mèn có một cuộc sống phong phú, vui vẻ và hòa đồng với cộng đồng của mình.

Qua đoạn trích, nhân vật Dế Mèn hiện lên là một chàng dế trẻ trung, đầy tự tin, yêu thích cuộc sống tự do, có ý thức lo xa nhưng cũng rất yêu đời. Đây là hình ảnh tiêu biểu của một tuổi trẻ hăng hái, tràn đầy năng lượng và khát vọng khám phá cuộc sống.

Chiều nay, tôi đi dạo trên con đường quen thuộc. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Bỗng... một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình. Tôi chợt nhớ đến ngày xưa... những buổi chiều cùng bà ra đồng, tiếng cười nói vang vọng giữa cánh đồng lúa chín. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn ký ức vẫn vẹn nguyên trong tôi...

Tác dụng của dấu 3 chấm trong đoạn văn:

  • Thể hiện sự ngập ngừng, suy tư (Ví dụ: Bỗng... một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình.)
  • Gợi sự hồi tưởng, những ký ức chưa nói hết (Ví dụ: Tôi chợt nhớ đến ngày xưa...)
  • Tạo khoảng lặng, cảm xúc lắng đọng trong câu chuyện (Ví dụ: Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn ký ức vẫn vẹn nguyên trong tôi...)
2 tháng 3

Tham Khảo

Một trong những vị anh hùng của dân tộc Việt Nam là Võ Thị Sáu. Chị chính là một trong những biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự gan dạ của người phụ nữ Việt Nam.

Võ Thị Sáu sinh năm 1933, mất năm 1952. Về nguyên quán, trên bia mộ chỉ ghi tại huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Chị tham gia hoạt động cách mạng từ khi còn rất trẻ, đã hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ quan trọng.

Chị đã tham gia nhiều trận chiến đấu để bảo vệ quê hương, dùng lựu đạn tiêu diệt hai tên ác ôn và làm bị thương nhiều lính Pháp. Chị còn nhiều lần phát hiện gian tế, tay sai Pháp, giúp đội công an thoát khỏi nguy hiểm, chủ động trong việc tấn công địch…

Vào tháng 7 năm 1948, Công an Đất Đỏ được giao nhiệm vụ phá cuộc mít tinh kỷ niệm Quốc khánh Pháp. Dù nguy hiểm, nhưng chị Sáu vẫn chủ động xin được trực tiếp đánh trận này. Chị đã nhận lựu đạn, giấu vào góc chợ gần khán đài từ nửa đêm. Sáng hôm đó, địch lùa người dân vào sân. Khi xe của tỉnh trưởng tới, chị tung lựu đạn về phía khán đài, uy hiếp giải tán mít tinh.

Hai tổ công an xung phong ở gần đấy đồng loạt nổ súng yểm trợ tạo áp lực giải tán cuộc mít tinh, đồng thời hỗ trợ cho chị Sáu rút an toàn. Người của Việt Minh được bố trí trong đám đông hô to “Việt Minh tiến công” và hướng dẫn người dân giải tán. Sau chiến công này, chị Sáu được tổ chức tuyên dương khen ngợi và được giao nhiệm nhiều nhiệm vụ quan trọng khác. Khi bị giặc bắt giam tại nhà tù Côn Đảo, chuẩn bị xử tử hình, chị vẫn giữ được tinh thần của người chiến sĩ cách mạng.

Năm 1993, Nhà nước đã trân trọng truy tặng chị Huân chương chiến công hạng Nhất và danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang.

Có thể khẳng định rằng, chị Võ Thị Sáu là một tấm gương về lòng dũng cảm, sự gan dạ, đáng để chúng ta học tập và noi theo.

2 tháng 3

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

27 tháng 2

Cho A=1/3^2 + 1/4^2 + 1/5^2 +...+ 1/100^2. Chứng Minh 32/101<A<9/16


27 tháng 2

Nguyễn Ngọc Tư – một cây bút tài hoa của văn học Việt Nam – luôn khiến người đọc xúc động bởi những câu chuyện bình dị nhưng thấm đẫm tình người. Truyện ngắn "Áo Tết" là một tác phẩm như thế, và nhân vật Bé Em đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả bởi hình ảnh một cô bé ngây thơ, hồn nhiên nhưng cũng đầy khao khát và giàu tình cảm.

1. Bé Em – một đứa trẻ hồn nhiên nhưng đầy khao khát

Bé Em xuất hiện trong truyện với hình ảnh một cô bé nhà nghèo, luôn mơ ước có một chiếc áo mới để diện vào ngày Tết. Khát khao của em đơn giản, nhỏ bé nhưng lại vô cùng tha thiết. Cô bé luôn háo hức, tràn đầy hy vọng khi nghe những lời hứa hẹn của cha về chiếc áo. Ở độ tuổi thơ dại, em tin tưởng tuyệt đối vào lời hứa của người lớn, và trong tâm trí non nớt ấy, một chiếc áo Tết không chỉ là món quà vật chất mà còn là biểu tượng của niềm vui, của sự trân trọng và yêu thương.

Tuy nhiên, càng chờ đợi, em càng hụt hẫng khi nhận ra cha mẹ không thể thực hiện lời hứa ấy. Dẫu vậy, Bé Em không hề trách móc, không giận hờn, mà chỉ lặng lẽ ôm giấc mơ về một chiếc áo mà em biết có lẽ mãi chẳng thuộc về mình.

2. Bé Em – nhân vật tượng trưng cho sự nghèo khó và những ước mơ bé nhỏ

Bé Em đại diện cho những đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó, nơi mà ngay cả một chiếc áo mới ngày Tết cũng trở thành điều xa xỉ. Em không có nhiều đòi hỏi, không mưu cầu vật chất lớn lao, chỉ cần một chiếc áo mới – một niềm vui giản dị nhưng vẫn quá sức với gia đình. Qua nhân vật này, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể về câu chuyện của riêng Bé Em mà còn nói thay cho bao nhiêu đứa trẻ nghèo khác, những đứa trẻ lớn lên trong thiếu thốn nhưng vẫn giữ trong lòng mình những ước mơ đẹp đẽ.

3. Bé Em – đứa trẻ giàu tình cảm và sự bao dung

Dù là một cô bé nhỏ tuổi, nhưng Bé Em lại có trái tim bao dung và yêu thương vô bờ bến. Khi biết mình không có áo mới, em có thể buồn bã, có thể hụt hẫng, nhưng em không oán trách cha mẹ. Em hiểu hoàn cảnh gia đình, hiểu sự vất vả mà cha mẹ đang phải gánh chịu. Trong sự thất vọng, em vẫn giữ trong lòng tình yêu thương dành cho người thân, vẫn tin vào những điều tốt đẹp của cuộc đời.

Bé Em không chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, mà còn là biểu tượng của sự chịu đựng, của tình cảm gia đình và của sự hy sinh thầm lặng. Tấm lòng của em khiến người đọc vừa xót xa, vừa cảm phục.

4. Ý nghĩa của nhân vật Bé Em trong truyện ngắn "Áo Tết"

Nhân vật Bé Em đã giúp Nguyễn Ngọc Tư khắc họa rõ nét hiện thực cuộc sống của những người nghèo – nơi mà ngay cả niềm vui nhỏ bé như một chiếc áo mới cũng trở thành điều xa vời. Đồng thời, Bé Em cũng là hiện thân của tình yêu thương, của sự bao dung và của những giấc mơ tuy mong manh nhưng không bao giờ tắt.

Qua hình ảnh Bé Em, tác giả muốn gửi gắm đến người đọc một thông điệp sâu sắc: hãy biết trân trọng những gì mình đang có, hãy yêu thương và quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ kém may mắn. Bởi lẽ, đôi khi niềm vui không đến từ những điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là một chiếc áo mới ngày Tết – một giấc mơ rất nhỏ nhưng lại chứa đựng biết bao hy vọng và khát khao.

Kết luận

Nhân vật Bé Em trong "Áo Tết" đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm. Em là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng đầy nghị lực, là biểu tượng của sự hồn nhiên, của những giấc mơ tuổi thơ giản dị mà đầy cảm động. Qua nhân vật này, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể một câu chuyện buồn mà còn truyền tải một thông điệp về tình yêu thương, về sự trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Bé Em – một cô bé nhỏ bé nhưng đã làm nên một câu chuyện lớn, chạm đến trái tim của bao người đọc.

27 tháng 2

Bầu ơi thương lấy bí cùng bí lấy thương ơi bầu đảm bảo 10đ ko lo