Ngày hôm sau, Thi Ca trở lại lớp khi đã được chữa lành cánh tay phải. Nhìn Thi Ca, lòng tôi lại dâng lên thật nhiều cảm xúc. Tôi áy náy và hối hận vô cùng. Tôi đang ngập ngừng muốn xin lỗi Thi Ca nhưng chưa biết phải làm sao. Thi Ca nhìn lên mặt bàn, thấy vệt phấn đã biến mất, bạn mỉm cười, đưa tay ra với tôi: “Chào cậu, tớ được chữa khỏi bệnh rồi. Từ nay tớ sẽ không đụng vào tay của cậu nữa.”. Nghe những lời Thi Ca nói, tôi nghẹn ngào: “Tớ xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã không biết cậu bị đau như vậy. Từ bây giờ chúng ta sẽ làm bạn tốt của nhau nhé!”. Từ đó tôi và Thi Ca trở thành đôi bạn thân của nhau.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Olm chào em, với dang này em nhấn kiểm tra rồi làm tiếp phần bên dưới cho đến khi hết câu là em đã làm xong bài đó nhé.
Olm chào em, tài khoản hiện tại của em là tài khoản thường. Để được sử dụng toàn bộ học liệu của Olm không giới hạn thì em cần kích hoạt tài khoản vip Olm.vn
Những dòng thơ trong bài "Quê Hương" của Đỗ Trung Quân làm cho tôi nhớ về những ngày thơ ấu ở quê, nơi mà mỗi buổi sáng dậy đều được chạm nhẹ bởi hương vị ngọt ngào của chùm khế. Đó là khoảnh khắc mỗi ngày đều được tôi chèo đò trên dòng sông tuổi thơ, hái lượm những niềm vui nhỏ nhặt từ những trái khế chín đỏ. Đường đi học không chỉ là những bước chân trên con đường mòn mà còn là hành trình tìm kiếm tri thức, sự biết bao của tuổi trẻ. Và khi về, con đường quen thuộc lại trở nên sống động hơn bao giờ hết, với bướm vàng bay rợp trời, tượng trưng cho sự tự do và hạnh phúc trong lòng trẻ thơ. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ về quê hương mà tôi mãi mãi ghi trong tim, nơi tôi được sinh ra và lớn lên.
Hay và xúc động quá đi mất ;v;
xin chào tất cả các bạn hihihihihihihi