K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 2

Việc nhìn nhận một vấn đề từ nhiều góc độ sẽ mang đến cho chúng ta sự hiểu biết, cái nhìn bao quát và đi đến những hành động đúng đắn trong cuộc sống. Con người có đôi mắt để nhìn đời phân biệt đục-trong, phải-trái, đúng-sai… Tuy nhiên, nếu chỉ đánh giá mọi việc bằng đôi mắt của mình, có khi chúng ta sẽ mắc phải những sai lầm. Suy nghĩ khác, góc nhìn khác giúp ta có cái nhìn toàn diện về sự vật, hiện tượng. Nó còn giúp ta tránh được lối suy nghĩ thiển cậnphiến diện và bồi dưỡng cho ta tri thức mới mẻ. Biết suy nghĩ khác biệt tạo nên tính năng động trong tư duy. Đó chính là cơ sở và động lực để con người sáng tạo và thành công. Steve Jobs đã không ngần ngại suy nghĩ về một sản phẩm khác biệt trong nhiều năm. Cuối cùng ông đã tạo ra được chiếc Iphone huyền thoại. Harland Sanders đến gần cuối cuộc đời mới nhận ra sự khác biệt của món gà rán do ông sáng tạo và gặt hái thành công lớn sau bao năm tháng vất vả. Tất cả là nhờ có điểm nhìn khác biệt, suy nghĩ khác biệt. Như vậy, để nhận định vấn đề một cách đúng đắn, chúng ta phải thay đổi góc nhìn, phải đặt mình vào vị trí của mọi người đến tìm hiểu mọi việc một cách toàn diện hơn. “Không có gì tầm thường trên thế giới. Tất cả đều phụ thuộc vào góc nhìn”.

4 tháng 2

Tuyệt vời! Mình sẽ giúp bạn tìm hiểu thông điệp của văn bản "Chiếc lá cuối cùng" một cách ngắn gọn và súc tích để bạn có thể hoàn thành bài tập trong tối nay. Thông điệp chính của văn bản "Chiếc lá cuối cùng" Truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henry mang một thông điệp sâu sắc về sức mạnh của niềm tin, hy vọng và tình yêu thương. Qua câu chuyện về cô họa sĩ trẻ Giôn-xi, người đang tuyệt vọng vì căn bệnh hiểm nghèo, và ông cụ Bơ-men, người hàng xóm già, tác giả muốn gửi gắm đến người đọc những thông điệp sau: Sức mạnh của niềm tin: Niềm tin vào cuộc sống, vào tương lai tươi sáng có thể giúp con người vượt qua những khó khăn, bệnh tật. Giôn-xi đã hồi sinh nhờ vào niềm tin vào chiếc lá cuối cùng và vào tình yêu thương của mọi người. Giá trị của tình yêu thương: Tình yêu thương của con người dành cho nhau có sức mạnh kỳ diệu, có thể chữa lành những vết thương trong tâm hồn và giúp con người vượt qua mọi khó khăn. Tình yêu thương của ông cụ Bơ-men dành cho Giôn-xi đã cứu sống cô. Sự hy sinh cao cả: Để cứu sống người khác, con người có thể sẵn sàng hy sinh bản thân mình. Ông cụ Bơ-men đã hy sinh mạng sống của mình để vẽ chiếc lá cuối cùng, giúp Giôn-xi lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Thông điệp tổng hợp: "Chiếc lá cuối cùng" khẳng định rằng niềm tin, hy vọng và tình yêu thương là những giá trị cao quý của cuộc sống. Chúng có thể giúp con người vượt qua mọi khó khăn, bệnh tật và mang lại những điều kỳ diệu. Lưu ý khi trình bày: Liên hệ với nội dung câu chuyện: Bạn nên đưa ra những dẫn chứng cụ thể từ văn bản để làm rõ hơn các thông điệp trên. Sử dụng ngôn ngữ mạch lạc, rõ ràng: Trình bày ý tưởng một cách mạch lạc, tránh sử dụng những câu văn dài dòng, khó hiểu. Biểu đạt cảm xúc của bản thân: Bạn có thể chia sẻ cảm xúc của mình về câu chuyện, về nhân vật và về những thông điệp mà tác giả gửi gắm. Ví dụ: "Thông qua câu chuyện về Giôn-xi và ông cụ Bơ-men, O. Henry đã khẳng định sức mạnh kỳ diệu của niềm tin. Nhờ vào niềm tin vào chiếc lá cuối cùng, Giôn-xi đã tìm lại ý chí sống. Hành động vẽ chiếc lá cuối cùng của ông cụ Bơ-men đã cho thấy tình yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho Giôn-xi. Câu chuyện đã khiến tôi cảm động sâu sắc và nhận ra rằng, trong cuộc sống, tình yêu thương và niềm tin có thể giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn." Chúc bạn hoàn thành bài tập thật tốt! Nếu bạn cần thêm bất kỳ thông tin nào khác, đừng ngần ngại hỏi nhé! Lưu ý: Đây chỉ là một gợi ý, bạn nên kết hợp với những hiểu biết của mình để có một bài viết hoàn chỉnh và hay hơn nhé! Khác biệt giữa Ngữ văn 6 và Ngữ văn 8: Mặc dù cả Ngữ văn 6 và Ngữ văn 8 đều học văn bản "Chiếc lá cuối cùng", nhưng cách tiếp cận và yêu cầu về bài viết sẽ khác nhau. Ở lớp 6, bạn sẽ tập trung vào việc hiểu nội dung câu chuyện, cảm nhận về nhân vật và những tình huống trong truyện. Còn ở lớp 8, bạn sẽ đi sâu hơn vào việc phân tích tác phẩm, tìm hiểu các biện pháp nghệ thuật, và rút ra những bài học sâu sắc từ câu chuyện. Tuy nhiên, thông điệp chính của văn bản vẫn không thay đổi. Chúc bạn học tốt!

4 tháng 2

nói giảm nói tránh

4 tháng 2

Dân gian ta có câu tục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Tôi thấy câu tục ngữ này rất đúng với thực tế cuộc sống. Tuy nhiên, trong lớp tôi lại có một vài ý kiến cho rằng: “Gần mực chưa chắc đã đen, gần đèn chưa chắc đã rạng” nên tôi thấy cần phải viết bài này để tranh luận cùng các bạn đó.Trước hết tôi xin làm sáng tỏ ý kiến của câu tục ngữ này. Câu này có hai nghĩa. Nghĩa đen là nếu ta tiếp xúc với loại mực có màu đen dùng để viết chữ Hán ngày xưa, thì tay ta, quần áo của ta rất dễ bị giây vết mực đen; còn nếu ta gần một ngọn đèn đã được thắp sáng lên thì ta sẽ nhận được một phần ánh sáng của đèn. Nghĩa bóng của câu là: Trong cuộc sống, nêu ta luôn gần gũi, tiếp xúc với người xấu, ta luôn sống trong một môi trường xấu thì ta cũng rất dễ bị lây nhiễm những cái xấu; ngược lại nếu ta luôn gần gũi, quan hệ với người tốt, ta luôn được sống trong một môi trường tốt đẹp, lành mạnh thì ta cũng dễ dàng học tập được những điều tốt đẹp. Như vậy là ý nghĩa của câu tục ngữ đã được giải thích rõ ràng. Tôi cho rằng mấy bạn còn nghi ngờ tính chân thực của câu đó là các bạn chưa suy xét vấn đề thật thấu đáo. Chắc các bạn đã nghĩ: mình cứ gần gũi kẻ xấu nhưng mình nhất quyết không làm theo chúng thì làm sao mà “đen” được; mình tiếp xúc với người tốt nhưng chẳng thích học theo anh ta thì sao “rạng” lên đây?Tôi thấy đó là một cách nghi hết sức chủ quan. Trong thực tế hiện nay, một số thanh niên chơi bời giao du với bọn trộm cắp, bọn xì ke ma túy và chỉ một thời gian ngắn sau đó họ cũng trở thành dân trộm cắp, họ cũng thành “tù binh” của ma túy xì ke. Một số cô gái ở quê ra thành phố thích giao lưu với những kẻ ăn chơi đàng điếm có vẻ như rất giàu sang, lắm tiền nhiều bạc thì cũng dễ trở thành gái nhảy, gái “bán hoa”, một cái nghề bị gia đình và xã hội phản đối, lên án. Đọc truyện Chí Phèo của Nam Cao, tôi thấy anh Chí vốn là một nông dân rất hiền lành nhưng rồi anh bị ném vào tù; luôn tiếp xúc với bọn lưu manh trong một môi trường thù hận và kết quả là anh trở thành con quỹ dữ của làng Vũ Đại, làm hại cả những gia đình lương thiện trong làng khiến bao cơ nghiệp tan nát, bao nhiêu nước mắt và máu phải đổ xuống. Đọc báo chí ngày nay ta cũng biết có bao nhiêu thanh niên nghiện ngập đi cai nghiện đã cai thành công trở về nhưng rồi lại lân la đến chỗ bạn bè nghiện cũ thế là “ngựa quen đường cũ”, lại trở về con đường hút hít.Các bạn nói khi gần kẻ xấu nhưng quyết không học theo cái xấu của bọn chúng. Xin hỏi rằng các bạn có thật sự có được bản lĩnh vững vàng ấy chưa? Nhiều người gần bọn xấu, cũng thấy điều xấu là không nên làm nhưng rồi bị bọn họ ép buộc, đe dọa, lừa vào bẫy và cuối cùng trở thành một phần tử xấu. Còn gần “đèn” mà không trực tiếp nhận một chút ánh sáng nào ư? Đó là do các bạn hoặc do kiêu căng, tự ái, hoặc do thiếu ý thức, thiếu nghị lực nên đã không học theo cái tốt.Tóm lại, tôi thấy câu tục ngữ “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" là hoàn toàn đúng, chỉ có mấy bạn phản bác lại nó là sai thôi.Câu tục ngữ này đúng là một lời răn dạy hết sức đúng đắn và hay. Chúng ta cần suy nghĩ về nó để tìm một môi trường tốt đẹp mà sống và quyết xa lánh môi trường xấu

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
5 tháng 2

Câu tục ngữ "Nói người, chẳng nghĩ đến ta/ Thử sờ lên gáy, xem xa hay gần" chứa đựng một bài học sâu sắc về cách ứng xử và tự nhận thức. Nó khuyên nhủ chúng ta rằng, trước khi vội vàng phán xét, chê bai người khác, hãy dành thời gian nhìn nhận lại bản thân mình. Việc "nói người" - tức là nhận xét, đánh giá người khác - rất dễ dàng, nhưng đôi khi chúng ta lại quên mất việc "nghĩ đến ta" - tức là xem xét lại chính mình. Câu tục ngữ sử dụng hình ảnh "sờ lên gáy" - một hành động tượng trưng cho việc tự kiểm điểm, bởi gáy là phần khuất, khó nhìn thấy trực tiếp, giống như những lỗi lầm, thiếu sót mà bản thân ta khó nhận ra. "Xem xa hay gần" ý chỉ việc so sánh, đối chiếu những lỗi lầm của người khác (xa) với những lỗi lầm của chính mình (gần). Câu tục ngữ nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi người đều có những điểm mạnh, điểm yếu, không ai là hoàn hảo. Thay vì chỉ chăm chăm vào việc "nói người", hãy dành thời gian "sờ lên gáy", tự nhìn nhận, đánh giá bản thân một cách khách quan, công bằng. Từ đó, ta sẽ có cái nhìn bao dung hơn đối với người khác, đồng thời có động lực để không ngừng hoàn thiện bản thân mình.

4 tháng 2

Câu khẳng định,câu phủ định,câu hỏi tu từ,câu cảm thán,câu liệt kê,câu so sánh, câu giả định

6 tháng 2

sorry bạn ko hiểu câu hỏi của mik

4 tháng 2

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

2 tháng 4

Hay thế nhỉ em ₫ú tim của mình và cho rằng đây là một loài bọ cạp trong họ đậu là một xã thuộc huyện văn lãng quên trong xe không kính thưa quý vị trí số điện thoại cho tôi nhé☠☯☢

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự...
Đọc tiếp

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự yên tĩnh của căn nhà, lòng cô lại cuộn lên một cơn sóng không thể gọi tên. Cô biết mình không thực sự ổn. Từ lúc trở về đây, cô vẫn giữ nguyên nhịp sống cũ. Mỗi sáng thức dậy, cô mở cửa sổ để gió biển tràn vào. Cô quét dọn từng ngóc ngách trong căn nhà, lau chùi những món đồ cũ của bố, nhưng lại không dám động vào những thứ có thể khơi lại ký ức. Cô đọc những cuốn sách còn sót lại trên giá, dù không thực sự tập trung vào từng trang giấy. Cô bước dọc theo bờ biển vào mỗi buổi chiều, để cát ấm dưới chân và sóng nước chạm vào da thịt. Mọi thứ trông có vẻ bình thường. Nhưng cô biết rõ, đằng sau lớp vỏ ấy, có những thứ không thể chạm vào mà không khiến cô đau đớn. Chiều hôm ấy, khi đang sắp xếp lại tủ sách, Haryko vô tình tìm thấy một quyển sổ bọc da cũ. Cô nhận ra nó ngay từ lần đầu tiên chạm vào—đây là sổ tay của bố. Cô mở nó ra, những trang giấy đã ngả vàng, những dòng chữ ngay ngắn, đều đặn, mang theo hơi thở của một thời đã xa. "Haryko rất thích vẽ biển. Nó nói rằng sóng giống như những dải lụa bạc và muốn một ngày nào đó sẽ vẽ lại tất cả. Tôi nghĩ bức tranh ấy sẽ rất đẹp." Haryko dừng lại. Cô không nhớ lần cuối mình cầm bút vẽ là khi nào. Cô tiếp tục lật giở. Những trang giấy vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc rất nhỏ mà cô chưa từng nghĩ rằng bố lại nhớ đến. "Hôm nay con bé hỏi tôi rằng, nếu mất đi một ai đó, thì người ta sẽ cảm thấy thế nào. Tôi đã không biết phải trả lời sao. Bởi vì khi ấy, tôi chưa từng mất ai cả." Bố đã từng viết những dòng này từ khi nào? Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Đôi tay run run khép lại quyển sổ, như thể nếu đọc thêm nữa, cô sẽ lạc vào một vùng ký ức không có lối ra. Cô nhớ đến những ngày thơ bé, khi cô ngồi trên bãi cát cùng bố, nhìn những cánh chim lượn trên nền trời cam sẫm. Khi ấy, biển không phải là nơi khiến cô thấy cô đơn như bây giờ. Khi ấy, cô chưa hiểu mất mát là gì. Có một lần, cô hỏi bố: "Bố ơi, nếu một ngày nào đó con không còn ở đây, bố có nhớ con không?" Bố bật cười, xoa đầu cô, đáp lại bằng một giọng chắc nịch: "Sao con lại hỏi vậy? Dù con có đi đâu, bố vẫn sẽ nhớ con mà." Lúc đó, cô chỉ cười, không suy nghĩ quá nhiều về câu trả lời. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, nhớ một người không đồng nghĩa với việc có thể gặp lại họ. Nước mắt rơi xuống trang giấy cũ. Cô vội lau đi, như thể sợ mình sẽ làm mờ đi những nét chữ của bố. Cô đứng dậy, bước ra ngoài hiên nhà. Bầu trời đã sẫm màu, những vì sao nhỏ xíu lấp lánh như thể đang thì thầm với nhau bằng ánh sáng mong manh. Gió biển thổi qua, mang theo mùi mặn của muối và chút hơi lạnh phảng phất. Haryko siết chặt tay, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Cô từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm dịu đi tất cả, rằng nỗi đau sẽ như cát bị sóng biển cuốn đi, chỉ để lại những đường vân mờ nhạt trên bãi cát. Nhưng không. Thời gian chỉ khiến cô quen với sự vắng mặt của bố, chứ không làm mất đi sự trống trải trong lòng. Cô ngồi xuống bậc thềm, nhìn xa xăm vào bóng đêm phía trước. Một con mèo hoang lặng lẽ lướt qua sân, đôi mắt nó sáng lên trong màn đêm rồi biến mất vào khoảng tối. Cô chậm rãi nhắm mắt. Tiếng sóng vẫn vỗ, đều đặn như nhịp tim của một thực thể khổng lồ nào đó, không hề bị ảnh hưởng bởi những mất mát nhỏ bé của con người. Bên trong căn nhà, chiếc đồng hồ cũ vẫn tích tắc từng nhịp một, như thể đếm từng khoảnh khắc cô đang sống. Haryko không mong đợi một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, sự trống trải trong lòng sẽ nhẹ bớt đi. Dù chỉ một chút thôi cũng được.

0