Dưới đây là bài văn tả mẹ đang nấu cơm nhưng còn thiếu một số phần quan trọng. Em hãy bổ sung thêm để có bài viết hoàn chỉnh:
Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ còn trẻ lắm. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng hợp với dáng người cân đối của mẹ. Mẹ thường mặc những bộ quần áo hợp thời trang và lịch sự khi đi làm. Ở nhà, mẹ mặc những bộ đồ thun thoải mái để dễ làm việc nhà. Và dù khi đi làm hay ở nhà, mẹ đều chọn những chiếc áo màu nóng tôn lên làn da trắng hồng, nõn nà.
Hôm nay, sau khi đi chợ về, khuôn mặt trái xoan của mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi trông thật đẹp. Nó càng rực rỡ hơn nhờ đôi mắt đen hai mí chớp chớp của mẹ. Đôi mắt ấy không còn đẹp như trước nữa, nó đã xuất hiện những vết chân chim và vết quầng thâm đen. Nhưng đôi mắt ấy vẫn biết khóc, biết cười, biết yêu thương và nghiêm khắc dạy bảo con cái, đôi mắt ấy vẫn toát lên nghị lực, mạnh mẽ vì chồng vì con, vì gia đình của mẹ. Tuy khá mệt nhưng mẹ vẫn tươi cười với chúng em bằng đôi môi hồng ấm áp. Đôi môi ấy dạy em cái tốt, cái xấu ở đời, đôi môi ấy đã đưa em vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích thần kỳ hay bài hát ru ấm áp, hiền dịu.
Mẹ xách giỏ vào nhà, chia thức ăn vào từng rổ rồi rửa sạch sẽ. Mẹ nhờ em vo gạo thật kỹ rồi đặt vào nồi cắm điện. Trong khi đó, mẹ cẩn thận cắt từng lát thịt. Rồi mẹ rửa rau, em phụ mẹ nhặt rau, nhặt lá úa, cọng sâu. Từng cọng rau được bàn tay gầy gầy, xương xương của mẹ nhặt một cách nhanh nhẹn, khéo léo. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc, từ khó khăn cực nhọc đến việc nhỏ nhặt trong nhà. Bây giờ, cơm cũng đã chín, mẹ dùng đũa khuấy lên cho tơi, dễ ăn. Khuôn mặt của mẹ lúc này đỏ bừng vì nóng. Tuy vậy, nó vẫn xuất hiện nụ cười thật tươi. Mẹ bắc bếp lên chiên thịt, xào rau, nấu canh. Mẹ nấu thế nào mà mùi thơm lan khắp mọi nơi. Đĩa thịt chiên vàng bốc khói nóng sốt, bát canh rau xanh mát trông thật hấp dẫn.
đừng bảo là "ôi, đây là lớp 1 thật à, tui khum giải đc cơ đó"
chứ nghe điều đó chán lắm