GIÚP MINH LÀM BÀI VIẾT MỘT BÀI VĂN NGHỊ LUẬN VỀ MỘT VẤN ĐỀ TRONG ĐỜI SỐNG TRÌNH BÀY Ý KIẾN TÁN THÀNH HAY KO TÁN THÀNH CỦA NGƯỜI VIẾT ĐƯA RA ĐƯỢC LÍ LẼ RỖ RÀNG VÀ BẰNG CHỨNG ĐA DẠNG LÀM VỀ BẠO LỰC HỌC ĐƯƠNG NHA GẤP LẮM R
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trong cuộc sống, tinh thần vượt khó luôn là một phẩm chất đáng trân trọng. Dù hoàn cảnh nghèo khó, nhiều người vẫn không ngừng nỗ lực vươn lên bằng ý chí và nghị lực phi thường. Họ coi khó khăn là thử thách để rèn luyện bản thân, không bao giờ cho phép mình buông xuôi. Chính những con người như vậy đã góp phần làm nên những thành công to lớn và truyền cảm hứng cho cộng đồng. Tinh thần vượt khó không chỉ giúp ta vượt qua trở ngại mà còn hun đúc nên một nhân cách kiên cường, mạnh mẽ.

Nghề làm muối là một trong những nghề truyền thống lâu đời và gắn bó sâu sắc với cuộc sống của người dân ven biển Hà Tĩnh, đặc biệt là ở các vùng như Thạch Hà và Cẩm Xuyên. Từ bao đời nay, nghề muối không chỉ là kế sinh nhai mà còn trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa lao động của người dân nơi đây. Khi những ngày hè nắng gắt bắt đầu, cũng là lúc các cánh đồng muối trắng tinh rực sáng dưới ánh mặt trời, người dân lại tất bật với công việc dẫn nước biển vào các ô kết tinh, dọn dẹp ruộng muối, theo dõi thời tiết để thu hoạch đúng lúc. Để tạo ra được những hạt muối trắng, tinh khiết, người làm muối phải trải qua nhiều công đoạn tỉ mỉ và tốn rất nhiều công sức. Họ phải làm việc dưới cái nắng gay gắt, chân trần đi trên mặt ruộng nóng bỏng, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn luôn giữ nụ cười lạc quan. Dù thu nhập từ nghề này không cao và còn phụ thuộc nhiều vào thời tiết, nhưng người dân nơi đây vẫn kiên trì gìn giữ bởi họ hiểu rằng đây không chỉ là một nghề mà còn là truyền thống, là hồn cốt của quê hương. Ngày nay, dù cuộc sống hiện đại có nhiều thay đổi, nhưng nghề làm muối vẫn được duy trì, bởi mỗi hạt muối trắng không chỉ mặn mà hương vị biển cả mà còn đậm đà tình quê và công sức của biết bao con người lam lũ. Giữ gìn và phát triển nghề làm muối cũng chính là gìn giữ một phần văn hóa truyền thống quý báu của Hà Tĩnh nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung.
➢ Bạn tham khảo !!
Nghề làm muối là một trong những nghề truyền thống lâu đời và tiêu biểu ở vùng ven biển Hà Tĩnh, đặc biệt phổ biến ở các huyện như Cẩm Xuyên, Thạch Hà. Đây là nghề gắn bó mật thiết với cuộc sống của nhiều thế hệ người dân nơi đây, trở thành một phần không thể thiếu trong bức tranh văn hóa của vùng đất đầy nắng gió này. Nghề làm muối tưởng chừng đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự kiên trì, tỉ mỉ và hiểu biết sâu sắc về thời tiết, thủy triều. Vào mùa nắng, người dân phải dậy từ tinh mơ để bắt đầu công việc dẫn nước biển vào ruộng kết tinh, sau đó chờ nắng lên cao để thu được những hạt muối trắng tinh khiết. Từng hạt muối là kết tinh của mồ hôi, công sức và tình yêu quê hương của người dân lam lũ. Dù nghề làm muối ngày nay đối mặt với nhiều khó khăn do tác động của thời tiết thất thường và sự cạnh tranh từ muối công nghiệp, nhưng nhiều gia đình ở Hà Tĩnh vẫn quyết tâm giữ nghề. Họ xem đây không chỉ là một phương tiện mưu sinh, mà còn là cách để bảo tồn nét văn hóa truyền thống, giữ gìn bản sắc dân tộc. Những cánh đồng muối lấp lánh dưới ánh mặt trời không chỉ mang giá trị kinh tế mà còn là biểu tượng của sự bền bỉ, cần cù và lòng yêu lao động của người dân Hà Tĩnh.

SỐNG CHỈ CHO BẢN THÂN – MỘT LỐI SỐNG ÍCH KỶ CẦN PHÊ PHÁN
Cuộc sống hiện đại ngày nay, với nhịp sống nhanh, cạnh tranh cao, đã khiến nhiều người ngày càng đề cao cái tôi cá nhân. Từ đó, xuất hiện một quan điểm: “Chỉ cần sống cho bản thân mình, không cần quan tâm đến người khác.” Đây là một quan điểm mang tính ích kỷ, thiếu trách nhiệm với xã hội, và không phù hợp với các giá trị đạo đức, nhân văn của con người. Chúng ta cần thẳng thắn phê phán và phản đối quan điểm này để hướng đến một xã hội giàu tình thương và đoàn kết.
Trước hết, cần hiểu rằng con người không phải là một thực thể tách biệt. Ngay từ khi sinh ra, mỗi chúng ta đã sống trong mối quan hệ ràng buộc chặt chẽ với gia đình, nhà trường và xã hội. Không ai có thể tự tồn tại nếu thiếu đi sự nâng đỡ, hỗ trợ từ những người xung quanh. Cha mẹ nuôi nấng, thầy cô dạy dỗ, bạn bè chia sẻ, bác sĩ chữa bệnh, người nông dân sản xuất ra lương thực,... Tất cả cho thấy rằng sống là để cùng tồn tại với người khác, chứ không thể sống một cách cô lập, chỉ vì chính mình.
Nếu ai cũng mang tư tưởng “chỉ cần sống cho bản thân”, xã hội sẽ ra sao? Sự thờ ơ, lạnh nhạt, và vô cảm sẽ ngày một lan rộng. Khi ai đó gặp tai nạn, người khác thản nhiên bước qua. Khi có kẻ yếu thế bị bắt nạt, những người xung quanh chỉ quay lưng bỏ đi. Một xã hội như vậy không thể bền vững. Nó sẽ trở thành nơi con người sống như những cái máy vô hồn, không tình cảm, không gắn bó, không tình người.
Hơn nữa, lối sống ích kỷ chỉ nghĩ đến mình sẽ làm nghèo nàn tâm hồn của chính người đó. Khi chỉ biết nhận mà không biết cho đi, họ sẽ dần đánh mất sự đồng cảm, lòng biết ơn và khả năng gắn kết với người khác. Một người chỉ sống cho bản thân thì dù có đạt được vật chất đủ đầy, họ cũng khó tìm được sự bình yên, hạnh phúc thật sự. Bởi lẽ, niềm vui lớn nhất của con người không chỉ nằm ở việc mình có gì, mà còn ở việc mình đã cho đi được gì.
Ngược lại, người biết sống vì người khác sẽ là người có trái tim ấm áp, giàu lòng nhân ái. Họ không cần làm những điều quá to lớn – chỉ cần một lời hỏi thăm khi bạn buồn, một cái nắm tay lúc ai đó cần động viên, một hành động tử tế dành cho người xa lạ – cũng đủ để làm ấm cả một trái tim. Họ không chỉ đem lại giá trị cho người khác, mà còn giúp bản thân cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Câu nói “sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” chính là lời nhắc nhở về bản chất cao đẹp của con người sống trong cộng đồng.
Tuy nhiên, phản đối lối sống ích kỷ không có nghĩa là phủ nhận giá trị cá nhân. Mỗi người đều có quyền sống đúng với chính mình, có quyền yêu thương, chăm sóc bản thân. Nhưng điều quan trọng là phải biết cân bằng giữa lợi ích cá nhân và trách nhiệm với người khác. Một người trưởng thành là người biết lo cho mình, nhưng cũng biết quan tâm đến tập thể, gia đình và cộng đồng.
Thực tế cho thấy, trong những lúc khó khăn nhất – thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh – chính sự quan tâm, tương trợ lẫn nhau đã giúp con người vượt qua nghịch cảnh. Từ những y bác sĩ tuyến đầu, những người thiện nguyện không quản ngại gian khổ, đến những hành động nhỏ như tặng suất cơm, giúp đỡ người lạ – tất cả đều thể hiện sức mạnh của sự sống vì người khác. Đó mới là giá trị thật sự khiến xã hội tốt đẹp và nhân văn hơn.
Tóm lại, quan điểm “chỉ cần sống cho bản thân mình, không cần quan tâm đến người khác” là sai lầm và cần bị phê phán. Sống chỉ vì mình là sống hẹp hòi, lạnh lùng và đơn độc. Chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi biết yêu thương và sống vì người khác. Mỗi hành động tử tế, dù nhỏ thôi, cũng góp phần xây dựng một thế giới đầy tình người, nhân ái và yêu thương.

Dưới đây là bài văn miêu tả phong cảnh cánh đồng với việc sử dụng các biện pháp so sánh và nhân hóa:
Mỗi buổi sáng, khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng, cánh đồng quê tôi hiện ra như một bức tranh thiên nhiên rực rỡ, sống động và ngập tràn sức sống. Những thửa ruộng lúa trải dài bất tận, tựa như tấm thảm xanh mượt mà do mẹ thiên nhiên tinh tế dệt nên. Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm những bông lúa đung đưa như đang nhảy múa, vui đùa cùng gió trời.
Mặt trời như một viên ngọc khổng lồ, tỏa ánh sáng lấp lánh xuống cánh đồng, khiến từng giọt sương còn đọng lại trên lá lúa trở nên lung linh, tựa những viên pha lê quý giá. Những cánh cò trắng muốt lượn quanh cánh đồng, như những vũ công thướt tha đang trình diễn trên sân khấu rộng lớn của thiên nhiên. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió nhẹ tạo nên bản nhạc đồng quê du dương, êm dịu, khiến lòng người thư thái đến lạ.
Cánh đồng không chỉ là nơi nuôi sống con người, mà dường như còn mang trong mình linh hồn của làng quê. Mỗi bông lúa, ngọn cỏ trên cánh đồng đều như đang kể những câu chuyện về cuộc sống yên bình, chân chất của người dân nơi đây. Những cây rơm rải rác trên cánh đồng giống như những chú lính gác nhỏ bé, cần mẫn bảo vệ cho sự bình yên của vùng quê.
Vào buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng lại khoác lên mình màu áo vàng óng ánh như mật ong, đẹp đến mê hồn. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua từng bông lúa, làm cho cánh đồng tựa như được phủ một lớp ánh sáng vàng rực, lộng lẫy mà vẫn dịu dàng. Những người nông dân trở về sau một ngày làm việc vất vả, tiếng cười nói của họ vang vọng khắp không gian, làm cho cánh đồng trở nên ấm áp, thân thuộc hơn bao giờ hết.
Cánh đồng quê không chỉ là biểu tượng của thiên nhiên trù phú, mà còn là trái tim của làng quê, là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của tuổi thơ tôi. Nhìn cánh đồng, tôi như thấy được sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên, một mối quan hệ bền chặt và đầy yêu thương.
Trong bài văn đã viết, mình sử dụng các biện pháp nhân hóa và so sánh như sau:
Biện pháp nhân hóa:
- "Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm những bông lúa đung đưa
- "Mỗi bông lúa, ngọn cỏ trên cánh đồng đều như đang kể những câu chuyện về cuộc sống yên bình."
- "Những cây rơm giống như những chú lính gác nhỏ bé, cần mẫn bảo vệ cho sự bình yên của vùng quê."
Biện pháp so sánh:
- "Cánh đồng hiện ra như một bức tranh thiên nhiên rực rỡ."
- "Ánh hoàng hôn khoác lên cánh đồng màu áo vàng óng ánh như mật ong."
- "Mặt trời như một viên ngọc khổng lồ, tỏa ánh sáng lấp lánh xuống cánh đồng."
- "Những giọt sương như viên pha lê quý giá."
mình chỉ viết ngắn gọn như này thôi, hi vọng nó hữu ích
Trong kỳ nghỉ hè, bố đã đưa em về quê ngoại. Chúng mình dạo chơi ngoài cánh đồng. Cánh đồng lúa xanh tươi quá, làm tâm hồn em như được tắm mình trong một biển xanh biếc.
Từ sớm, bố đã dắt em ra cánh đồng để thưởng ngoạn bức tranh mặt trời ban mai. Cánh đồng lúa xanh ngắt nét miên man, vô tận như kết nối với chân trời xa xôi. Không khí ở đây trong lành đến lạ, từng chiếc lá lúa lung linh dưới ánh nắng vàng. Những giọt sương nhỏ lăn qua từng chiếc lá, chạy trốn khỏi bức tranh ban mai. Ông mặt trời mỉm cười, đánh thức vùng quê yên bình. Tiếng hót líu lo của chim cùng gió nhẹ làm cho khung cảnh quê hương thêm yên bình. Mỗi cơn gió lên, lá lúa như những chiếc gươm múa bay theo nhịp điệu sớm. Gió thì thầm bí mật vào tóc em, làm em tự hỏi về điều gì đó. Thỉnh thoảng, em bắt gặp bóng dáng của những bác nông dân, cúi xuống nhặt cỏ, tận tâm chăm sóc ruộng lúa. Châu chấu nhảy qua đám cỏ non, tìm ngọn cỏ tươi ngon.
Quê ngoại của em là điểm đến yêu thương. Em mong được trở về nhiều lần nữa để thưởng ngoạn cánh đồng lúa bát ngát này.

Nhân vật trữ tình trong bài thơ "Bạn đến chơi nhà" của Nguyễn Khuyến là tác giả, chính là ông. Nhân vật trữ tình xuất hiện như một người bạn chân thành, gần gũi, nhưng đang ở trong hoàn cảnh khó khăn đến mức không có gì để thiết đãi người bạn đến thăm. Qua đó, Nguyễn Khuyến thể hiện một tình bạn giản dị, chân tình, không phụ thuộc vào vật chất hay nghi thức.
bạn muốn thêm thông tin gì thì cứ nói nhé
BÀI VĂN NGHỊ LUẬN: PHẢN ĐỐI BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG
Trong môi trường học đường – nơi đáng lẽ phải là không gian an toàn, tích cực và thân thiện để học sinh phát triển toàn diện – thì hiện tượng bạo lực học đường đang trở thành một vấn đề đáng báo động. Đây không chỉ là hành vi dùng vũ lực để gây tổn thương về thể xác, mà còn là sự bắt nạt, xúc phạm tinh thần giữa học sinh với nhau, thậm chí từ giáo viên với học sinh. Tôi hoàn toàn không tán thành và kiên quyết phản đối bạo lực học đường dưới mọi hình thức.
Trước hết, bạo lực học đường gây ra những hậu quả nghiêm trọng về tâm lý và thể chất cho người bị hại. Nhiều học sinh trở nên sống thu mình, mất niềm tin vào bạn bè, thầy cô và cả môi trường giáo dục. Thậm chí, một số em bị sang chấn tâm lý nặng, có nguy cơ bỏ học, trầm cảm, và tệ hơn là nghĩ đến việc tự tử. Những vụ việc đau lòng như học sinh lớp 10 ở Hưng Yên bị bạn lột đồ, quay clip lan truyền mạng xã hội hay học sinh ở TP.HCM nhảy lầu tự tử vì bị bắt nạt là những minh chứng rõ ràng cho mức độ nghiêm trọng của vấn nạn này.
Thứ hai, bạo lực học đường hủy hoại môi trường giáo dục, làm mất đi sự công bằng, thân thiện và lành mạnh trong học đường. Khi học sinh phải sống trong nỗi sợ hãi, lo lắng, thì không thể toàn tâm học tập, phát triển bản thân. Đồng thời, hành vi bạo lực còn tạo tiền lệ xấu, khiến những người chứng kiến có thể bị ảnh hưởng, bắt chước theo, khiến tình trạng lan rộng và khó kiểm soát.
Ngoài ra, bạo lực học đường còn phản ánh sự suy thoái về đạo đức và sự thiếu hụt kỹ năng sống, giao tiếp của một bộ phận học sinh hiện nay. Thay vì đối thoại, thấu hiểu và giải quyết xung đột bằng hòa bình, một số em chọn cách thể hiện bản thân bằng nắm đấm, lời lẽ thô tục và hành vi áp đặt. Điều này phần nào cho thấy sự thiếu quan tâm từ gia đình, nhà trường và xã hội trong việc giáo dục nhân cách, đạo đức và cảm xúc cho học sinh.
Tuy nhiên, bạo lực học đường không phải là không thể ngăn chặn. Trước tiên, gia đình cần là nơi giáo dục đạo đức, lối sống văn minh và kỹ năng ứng xử cho con em mình. Nhà trường cần thường xuyên tổ chức các buổi sinh hoạt, chuyên đề về phòng chống bạo lực học đường, đồng thời xây dựng môi trường học tập thân thiện, cởi mở. Cơ quan truyền thông và xã hội cũng cần vào cuộc để tuyên truyền, lên án mạnh mẽ những hành vi lệch chuẩn này.
Tóm lại, bạo lực học đường là hành vi đáng lên án, không chỉ vi phạm đạo đức mà còn gây tổn hại nặng nề cho nạn nhân và xã hội. Mỗi chúng ta – học sinh, giáo viên, phụ huynh – cần cùng nhau xây dựng một môi trường học tập yêu thương, an toàn và tích cực, để không còn những nỗi đau mang tên "bạo lực học đường".