em hãy tả một cây bóng mát
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Nghệ sĩ mà em yêu thích là Phương Mỹ Chi. Em biết đến chị từ chương trình "Giọng hát Việt nhí" năm 2013, khi chị thể hiện bài hát Quê em mùa nước lũ đầy cảm xúc. Dù khi đó chị còn rất nhỏ, nhưng giọng hát của chị đã khiến em và rất nhiều khán giả phải xúc động. Em yêu quý Phương Mỹ Chi không chỉ vì giọng hát ngọt ngào, đầy tình cảm mà còn vì chị luôn giữ được phong cách dân ca truyền thống – một nét đẹp rất đặc trưng của âm nhạc Việt Nam. Chị đã giúp nhiều bạn trẻ biết đến và yêu mến dòng nhạc quê hương, vốn đang ngày càng ít được chú ý.Ngoài ra, em còn khâm phục chị vì tinh thần ham học và luôn cố gắng phát triển bản thân. Dù bận rộn với việc ca hát, chị vẫn luôn ưu tiên việc học và sống rất giản dị, lễ phép. Với em, Phương Mỹ Chi là một hình mẫu nghệ sĩ trẻ vừa tài năng, vừa đáng quý và là niềm tự hào của âm nhạc dân tộc Việt Nam.


Bài tập hồ Nguyễn Hoài an tập có đủ lên lớp và được nghỉ học cô diễn không

Olm chào em. Theo quy định của tổ chức cơ quan. Không ai có quyền tiết lộ thông tin của đồng nghiệp cho cơ quan, tổ chức, cá nhân khác không thuộc đơn vị chủ quản Olm.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – một ngày lịch sử hào hùng, một bản anh hùng ca bất tử được viết nên bởi máu, nước mắt và lòng quả cảm của hàng triệu người con đất Việt. Khi lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, đó không chỉ là biểu tượng của chiến thắng, mà còn là lời khẳng định thiêng liêng: đất nước đã hoàn toàn thống nhất, non sông liền một dải sau bao năm dài đằng đẵng chìm trong chia cắt và khói lửa chiến tranh.
Nhưng phía sau ánh hào quang ấy là gì? Là những hi sinh không thể đong đếm, là những nấm mồ vô danh nằm im lặng nơi rừng sâu núi thẳm, là những người lính ra đi mãi mãi không trở về. Họ có thể là một người anh, một người con, một người chồng… đã lặng lẽ gác lại ước mơ, thanh xuân, và cả cuộc đời chỉ để đổi lấy một điều duy nhất: tự do cho dân tộc, độc lập cho Tổ quốc.
Chúng ta – những thế hệ sinh ra và lớn lên trong hòa bình – có lẽ không bao giờ cảm nhận hết được sự khốc liệt của chiến tranh, cũng không thể hiểu trọn vẹn cái giá phải trả để có được ngày hôm nay. Nhưng điều tối thiểu ta có thể làm, chính là không quên. Không quên máu xương của cha anh đã đổ xuống. Không quên những người đã ngã xuống mà tên tuổi chưa từng được biết đến. Không quên rằng từng giây phút bình yên mà ta đang sống hôm nay là kết tinh từ hàng triệu trái tim đã ngừng đập vì đất nước.
Lòng biết ơn không chỉ nằm trong những bài diễn văn hay vòng hoa tưởng niệm. Lòng biết ơn phải được khắc sâu trong từng hành động, từng suy nghĩ của mỗi người dân Việt. Đó là khi chúng ta sống có trách nhiệm hơn, học tập và cống hiến hết mình. Đó là khi chúng ta giữ gìn, bảo vệ những giá trị thiêng liêng mà cha ông đã đổ máu để gây dựng. Đó là khi một đứa trẻ được dạy phải biết “uống nước nhớ nguồn”, một người trẻ biết ngẩng cao đầu tự hào là con dân đất Việt.
Tháng Tư về, trong rực rỡ của cờ hoa, giữa bao dòng người hoan ca mừng ngày giải phóng, xin dành một khoảng lặng – để tưởng nhớ. Tưởng nhớ những người đã hiến dâng tất cả, để Tổ quốc được trọn vẹn như hôm nay. Và dù bao nhiêu năm tháng có trôi qua, chúng ta vẫn xin được cúi đầu, kính cẩn trước anh linh các anh hùng liệt sĩ. Các anh ra đi, nhưng Tổ quốc mãi khắc tên các anh trong tim.
(tham khảo)
Khúc Hát Cho Người Nằm Lại
Trăng rơi lặng lẽ giữa đồi, Gió ru tên tuổi một thời hiên ngang. Các anh đi giữa nắng vàng, Mang theo đất nước, ngập tràn hy sinh.
Máu đào nhuộm thắm cánh rừng, Tim yêu Tổ quốc chưa từng ngơi nghỉ. Một đời nằm xuống âm thầm, Cho mai sau hát mãi lời tri kỷ.
Hoa rừng nở giữa xuân xanh, Như câu chuyện kể về anh – vĩnh hằng. Chúng tôi – thế hệ cháu con, Khắc ghi tên tuổi chẳng mòn tháng năm.
Trước sân nhà em có một cây bàng to, tỏa bóng mát suốt cả ngày hè. Thân cây to, sần sùi, rễ nổi lên mặt đất như những con rắn nhỏ. Cành cây vươn dài, tán lá xòe rộng che kín cả khoảng sân. Lá bàng to, xanh mướt, khi rụng xuống thì chuyển sang màu vàng hoặc đỏ rất đẹp. Mỗi khi trời nắng, em và các bạn thường ngồi dưới gốc cây chơi trò chơi hoặc đọc sách. Cây bàng như người bạn thân thiết, che chở và làm mát những ngày oi ả.
Tham khảo: Trước sân trường em có một cây bàng già sừng sững, như một người lính canh gác đã bao mùa. Thân cây to lớn, xù xì với lớp vỏ màu nâu sẫm, in hằn những vết thời gian. Từ thân chính, những cành cây vươn ra tứ phía, to khỏe như những cánh tay khổng lồ, tạo thành một tán lá rộng lớn che phủ cả một khoảng sân.
Mỗi mùa, cây bàng lại khoác lên mình một chiếc áo mới. Mùa xuân, những chồi non xanh mơn mởn nhú lên, rồi nhanh chóng bung thành tán lá xanh um tùm, tươi non. Hè đến, tán lá càng trở nên dày đặc, xanh đậm hơn, tỏa bóng mát rượi xuống sân trường, là nơi chúng em thường tụ tập chơi nhảy dây, ô ăn quan hay đọc sách dưới những giờ ra chơi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá xào xạc như đang hát, tạo nên một bản nhạc êm dịu. Thu sang, lá bàng chuyển màu từ xanh sang vàng ươm, rồi đỏ rực như những đốm lửa thắp sáng cả một góc sân. Chỉ cần một cơn gió mạnh, những chiếc lá sẽ thi nhau lìa cành, tạo thành một tấm thảm vàng đỏ rực rỡ dưới gốc. Đông về, cây bàng trơ trụi, khẳng khiu với những cành cây gân guốc vươn mình lên trời, trông như đang ngủ đông, chờ đợi những tia nắng ấm áp của mùa xuân.
Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, cây bàng vẫn ở đó, lặng lẽ chứng kiến biết bao thế hệ học trò trưởng thành. Đối với chúng em, cây bàng không chỉ là một cây bóng mát đơn thuần, mà còn là một phần ký ức tươi đẹp của tuổi học trò.