Biến đổi lớn nhất của xã hội Tây Âu trong thời kỳ Trung cổ (thời kỳ này chủ yếu từ thế kỷ 5 đến thế kỷ 15) là sự hình thành và phát triển của chế độ phong kiến.
Trong thời kỳ này, quyền lực chính trị được phân chia và phân quyền giữa các tầng lớp trong xã hội. Các vua và hoàng đế thường có ít quyền lực trực tiếp đối với các lãnh thổ rộng lớn, thay vào đó, họ phải dựa vào các lãnh chúa, quý tộc và hệ thống phong kiến để duy trì quyền kiểm soát.
Chế độ phong kiến bao gồm sự phân chia xã hội thành các tầng lớp: vua, quý tộc (lãnh chúa), nông dân và nô lệ. Hệ thống này không chỉ xác định quyền sở hữu đất đai và quyền lực chính trị, mà còn ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực trong đời sống xã hội, từ kinh tế (nông nghiệp là chủ yếu) cho đến các mối quan hệ xã hội giữa các tầng lớp.
Ngoài ra, sự lan rộng của tôn giáo (đặc biệt là Kitô giáo) và sự ảnh hưởng của Giáo hội Công giáo La Mã cũng là yếu tố quan trọng, góp phần định hình các giá trị và quy chuẩn xã hội trong suốt thời kỳ này.