K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chênh vênh: Mô tả sự lắc lư, không phẳng

Quyền quyện: Mô tả sự kết hợp, hỗn hợp, hoà quyện với nhau

Mênh mông: Mô tả sự rộng lớn, bao la, không giới hạn

9 tháng 1

- Đường đê: Là một con đường được xây dựng bằng đất để ngăn nước lũ hoặc để đi qua vùng ngập nước.
- Đất đỏ: Là loại đất có màu đỏ do chứa nhiều oxit sắt. - Chênh vênh: Mô tả sự lắc lư, không đều đặn, không phẳng.
- Khói cao: Là khói có độ cao lớn, thường được hình thành từ các ngọn lửa hoặc các quá trình đốt cháy.
- Quyền quyện: Mô tả sự kết hợp, hỗn hợp, hoà quyện với nhau.
- Mênh mông: Mô tả sự rộng lớn, bao la, không giới hạn.
- Mái nhà: Phần trên cùng của một ngôi nhà, thường được xây dựng để che chắn và bảo vệ khỏi thời tiết.

10 tháng 1

Dân ca và dân vũ Nghệ An là 1 phần không thể thiếu trong văn hoá và truyền thống của vùng đất này.Cảm nhận của em về dân ca và dân vũ Nghệ An là sự mạnh mẽ sôi động và đậm chất dân tộc.

10 tháng 1

Dân ca và dân vũ Nghệ An là 1 phần không thể thiếu trong văn hoá và truyền thống của vùng đất này.Cảm nhận của em về dân ca và dân vũ Nghệ An là sự mạnh mẽ sôi động và đậm chất dân tộc.

THAM KHẢO:

 

   Tôi là  bức tường của một trường tiểu học. Đối với tôi việc ngắm các bạn học sinh đi học hằng ngày đã trở nên quá quen thuộc. Tôi còn thuộc cả giờ giấc sinh hoạt ở đây nữa, mấy giờ là vào lớp, giờ nào là ra chơi . Nhiệm vụ của tôi tại ngôi trường này là bảo vệ và làm đẹp cho ngôi trường, tôi vô cùng hãnh diện với nhiệm vụ đó. Và cứ thế ngày ngày, tôi vẫn đứng nguyên một chỗ, ngắm các bạn học sinh tung tăn đến trường. Tôi góp công vào việc làm đẹp cho ngôi trường, thế mà có lần các bạn học sinh nghịch ngợm đã dùng mấy cây bút đủ màu quạch lên mặt tôi những hình vẽ nhăng nhít, làm tôi không còn nhận ra mặt mình nữa.

       Khi hồi trống trường vang lên ba tiếng báo hiệu giờ ra về, tôi thấy từ trong trường các bạn học sinh đang ùa ra cổng như những con ong bị vỡ tổ. Trong chốc lát, trước cổng đã tấp nập người. Bên cạnh, khuất sau  bức tường của tôi có một chiếc xe bán cá viên chiên. Tôi để ý rằng mỗi giờ ra về là chiếc xe đó bị bủa quanh bởi các bạn sinh từ lớp một đến lớp năm, những cánh tay với những tờ năm, mười nghìn đưa qua, đưa lại. Tôi nhìn và cảm thấy mình cũng muốn được như thế. Tôi biết phận làm tường như tôi, sau được hưởng hạnh phúc đó chứ, rồi bẽn lẽn quay đi. Lúc mặt trời đứng bóng, học sinh đã ra về . Không khí ồn ào bấy giờ được thay bằng một bức màng tĩnh lặng chợp chờn, những chiếc đèn dọc các dãy phố lần lượt sáng lên. Tôi đang lim dim đôi mắt mệt mỏi vì cả ngày bơn đùa với gió và nắng, thì bỗng nhiên trước mặt tôi đám nhóc trạc sáu bảy tuổi hình như là học sinh trường này, một đứa đứng giữa tay cầm hộp màu còn mới. Nó nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở:

- Mẹ tớ mới mua cho tớ một hộp màu mới nè! Các cậu có muốn tô thử không?

- Nhưng giấy đâu mà tô?- Thằng nhóc đứng bên cạnh nó hỏi.

      Nói rồi, thằng đứng giữa hấp hấp đôi mắt nhìn tôi. Như hiểu đươc thông điệp không lời của bạn. Thằng bên phải cười khì khì.  Tôi thấy lòng bất an, xong cố gắng nhấc lên đặt xuống các vấn đề có thể xảy ra. Ôi thôi! Đã quá muộn, chúng cầm bút màu và ra cuộc thi " Ai vẽ đẹp nhất?". Rồi thi nhau quạch lên mặt tôi những nét bút nghuệch ngoạc. Vừa tô chúng vừa cười ha hả, còn tôi vẫn trơ ra trong sự bất lực . Từ một bức tường vốn rất yêu trẻ con, tôi bỗng thấy nếu có ai hỏi trên đời cái gì đáng ghét và ranh mãnh nhất thì tôi sẽ trả lời... bọn con nít. Thằng ở giữa là tồi nhất, nó không chỉ là đứa đầu têu ra vụ này, mà còn là đứa làm mặt tôi tan nát nhất. Mấy nhóc khác thì cũng có lúc ngừng vẽ vì mỏi tay, còn riêng nó thì khác. Tay không lúc nào ngơi. Tuy tôi thích những đứa trẻ sáng tạo thật nhưng mấy nhóc nghịch ngợm, vẽ không đúng nơi, đúng chỗ thì tôi chúa ghét. Tôi muốn kêu chúng hãy dừng lại đi, nhưng lại không làm được vì tôi không thể nói mà cho dù có nói được tôi cũng chả ngăn được mấy nhóc phá phách.

      Chúng hành hạ tôi lâu thật là lâu. Đôi lúc, chúng ngưng tay tôi thấy thời gian sao mà chậm thế nhỉ. Đúng là câu:" Thời gian trôi nhanh như ngựa phi qua cửa sổ", sai hoàn toàn. Tôi không biết mình sẽ bị lũ nhóc "tra tấn" đến bao giờ nếu không có vị cứu tinh xuất hiện. Đó là bác bảo vệ.Vừa thấy bác chúng đã chạy toáng loạn cả lên. Nhưng đáng tiếc bác bảo vệ đã cao tay hơn chúng một bước, bác nhớ rõ mặt từng đứa nhóc. Ngay hôm sau, chúng bị kiểm điểm, điều đó khiến lòng tôi nhẹ đi phần nào. Dưới cái nắng oi bức của buổi chiều đứng gió, tôi hồi tưởng lại kí ức kinh hoàng hôm qua mà thấy xót cái thân mình. Khi ba hồi trống trường lại vang lên báo hiệu giờ ra về như mọi hôm. Chợt tôi nghe thấy  tiếng bước chân, tôi quay qua nhìn thì thấy bọn nhóc hôm qua tay cầm thùng sơn đi cùng bác bảo vệ. Chúng không nghịch tay nghịch chân nữa mà nhẹ nhàng quét lớp sơn mịn màng lên người tôi. Chưa bao giờ tôi thấy sung sướng như lúc đó. Bao nhiêu nỗi ám ảnh hôm qua tan biến dần. Tôi thư giãn và từ từ cảm nhận. Lúc mặt trời  đứng bóng cũng là lúc bộ đồ mới của tôi hoàn thành. Tôi sung sướng vô cùng trong lớp sơn mịn. Sau khi bọn nhóc ra về tôi dần dần chìm vào bóng tối và ngủ lúc nào không hay, hôm đó tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời.

      Qua câu chuyện của mình, tôi muốn khuyên các bạn học sinh không nên nghịch ngợm. Tôi biết tuổi học trò thì ai  chả có lúc vui quá đà nhưng đừng vì tính hiếu kì mà làm đau những thứ có ích quanh mình? Khi làm sai điều gì, chúng ta phải biết sửa chữa lỗi lầm và cố gắng không lặp lại lần sau nữa.

Hoàn cảnh xảy ra câu chuyện Thánh Gióng là: Vào thời vua Hùng, nước ta bị giặc Ân đe dọa xâm lăng bờ cõi. Đất nước cần một người anh hùng xuất chúng bảo vệ đất nước khỏi sự lăm le của giặc ngoại xâm.

9 tháng 1

Giết giặc Ân

Mọi người đọc rồi chấm giúp mình với nhé : Chàng khờ cầm bút làm thơ Rồi cười khúc khích vu vơ mơ màng Thế gian ai đẹp bằng nàng Nụ cười ánh mắt dịu dàng như tiên Cho dù nàng là kẻ điên Trong mắt kẻ khờ lại hiền dễ thương Thương thay mối tình đơn phương Muốn yêu lại bị lác đường mất nhau Chàng khờ cầm bút làm thơ Viết lên ba chữ vì sao yêu nàng Nàng đây chẳng rõ chẳng ràng Kiếp này đã...
Đọc tiếp

Mọi người đọc rồi chấm giúp mình với nhé :

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Rồi cười khúc khích vu vơ mơ màng

Thế gian ai đẹp bằng nàng

Nụ cười ánh mắt dịu dàng như tiên

Cho dù nàng là kẻ điên

Trong mắt kẻ khờ lại hiền dễ thương

Thương thay mối tình đơn phương

Muốn yêu lại bị lác đường mất nhau

Chàng khờ cầm bút làm thơ

Viết lên ba chữ vì sao yêu nàng

Nàng đây chẳng rõ chẳng ràng

Kiếp này đã lỡ thôi đành kiếp sau

Ta khờ ta vẫn biết đau

Biết tình ấy dẫu chẳng sao thuộc về

Ta chỉ là kẻ đơn phương

Mang hết lòng dạ đi thương một người

Nhưng ngặt một nỗi buồn cười

Nàng chỉ cảm động chứ nàng không yêu

Nhiều người nhìn thấy làm thương

Chàng khờ ngốc nghếch tương tư về nàng

Trong mơ cảm thấy nhẹ nhàng

Sáng vừa tỉnh giấc , mộng tàn tình tan .

3
9 tháng 1

 

nếu bạn làm thì cho 9đ còn trong sách thì 1đ thôi nha.

 

BUỔI CHIỀU ĐÓN CON Sau mỗi ngày bận rộn Bố có niềm vui lớn: Buổi chiều đi đón con. ...Thành phố rộng mênh mông Bao la chiều gió thổi Ở cuối con đường kia Có con đang đứng đợi Trước kia bố biết đâu Con sẽ chờ ở đấy Cái con người bé dại Vì mình mà buồn vui. Bố len giữa dòng người Vội vàng chân đạp gấp Quên cả đèn đỏ bật Cuống quýt, sợ con chờ. Tiếng còi giục ngoài ga Con tàu về...
Đọc tiếp

BUỔI CHIỀU ĐÓN CON

Sau mỗi ngày bận rộn

Bố có niềm vui lớn:

Buổi chiều đi đón con.

...Thành phố rộng mênh mông

Bao la chiều gió thổi

Ở cuối con đường kia

Có con đang đứng đợi

Trước kia bố biết đâu

Con sẽ chờ ở đấy

Cái con người bé dại

Vì mình mà buồn vui.

Bố len giữa dòng người

Vội vàng chân đạp gấp

Quên cả đèn đỏ bật

Cuống quýt, sợ con chờ.

Tiếng còi giục ngoài ga

Con tàu về bến đỗ

Con chim bay về tổ

Ngọn gió tới chân trời

Tia nắng tắt sau cây

Mặt trời sau ráng đỏ

Giữa vô tận hoàng hôn

Giữa trập trùng phố xá

Có một người bé nhỏ

Đứng ở cửa mong chờ.

1976

(Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002)

Sau khi đọc bài thơ, em muốn nói điều gì với bố của mình?Hãy ghi lại điều em muốn nói bằng một đoạn văn khoảng 10 câu( tìm ý, lập dàn ý) 

mình đang cần gấp mong mn giúp đỡ ạ!!!

0
Bài tập 2: Cho đoạn văn sau và trả lời câu hỏi bên dưới: “ Xe chạy chầm chậm… Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi òa lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo”   a. Chỉ ra phương thức biểu đạt của văn bản? b. Chỉ ra các từ láy trong đoạn văn và nêu...
Đọc tiếp

Bài tập 2: Cho đoạn văn sau và trả lời câu hỏi bên dưới:

“ Xe chạy chầm chậm… Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi òa lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo

 

a. Chỉ ra phương thức biểu đạt của văn bản?

b. Chỉ ra các từ láy trong đoạn văn và nêu tác dụng?

c. Đoạn văn miêu tả lại sự việc gì? Tâm trạng của nhân vật trong sự việc ấy như thế nào?

d. Xác định các từ loại ( DT, ĐT, TT, ST, LT, Chỉ từ, Phó từ…) Có trong đoạn văn ?

e.Trong đoạn văn có những nhân vật nào? Đó là nhân vật chính hay phụ? Vì sao?

làm nhanh giúp mình nhé mình căm ơn

 

0
10 tháng 1

Mỗi người đều có một vẻ bề ngoài khác nhau, không ai là giống ai. Có người xinh đẹp, có người xấu xí, có người cao lớn, có người thấp bé, có người giàu có, có người nghèo khó. Vẻ bề ngoài là thứ đầu tiên đập vào mắt chúng ta nhưng nó không phải là tất cả. Đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài là một thói quen xấu cần được loại bỏ.

Thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài có thể dẫn đến những hậu quả tiêu cực. Nó khiến chúng ta trở nên hẹp hòi, thiếu hiểu biết, đánh giá sai lầm về con người. Khi chúng ta chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một người, chúng ta chỉ thấy những gì họ thể hiện ra bên ngoài mà không biết được những gì họ có bên trong. Chúng ta có thể sẽ đánh giá họ là người kiêu ngạo, lạnh lùng, hoặc ngược lại, là người nghèo khó, hèn kém. Điều này có thể dẫn đến những hiểu lầm, mâu thuẫn, thậm chí là xa lánh nhau.

Ngoài ra, thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài cũng có thể khiến chúng ta bỏ lỡ những mối quan hệ tốt đẹp. Trong cuộc sống, có rất nhiều người có vẻ bề ngoài không được bắt mắt, nhưng họ lại có những phẩm chất tốt đẹp như thông minh, tài năng, tốt bụng, nhân hậu. Nếu chúng ta chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ mà không tiếp xúc, tìm hiểu, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội được gặp gỡ những người bạn tốt. Vì vậy, chúng ta cần loại bỏ thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Để làm được điều đó, chúng ta cần học cách nhìn nhận con người một cách toàn diện, không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Chúng ta cần dành thời gian để tìm hiểu, tiếp xúc với họ để có thể hiểu rõ họ hơn. Khi chúng ta hiểu rõ một người, chúng ta sẽ có thể đánh giá họ một cách khách quan và chính xác hơn.

Mình biết rằng bạn là một người tốt nhưng bạn lại có thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Điều này khiến bạn bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt đẹp trong cuộc sống. Mình mong rằng bạn sẽ thay đổi thói quen này. Hãy học cách nhìn nhận con người một cách toàn diện, không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Khi bạn làm được điều đó, bạn sẽ thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn.

Sau đây là đoạn văn của mình, bạn tham khảo và viết thêm theo ý của bản thân nha

 Trong các tác phẩm em học, em ấn tượng nhất với nhân vật anh thanh niên trong "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long. Anh làm vật lý địa cầu khiêm khí tượng thủy văn "đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất". Anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai nghìn mét, quanh năm suốt tháng giữa cái lặng lẽ mênh mông của của cây, mây núi. Em ấn tượng với những phẩm chất tốt đẹp của người thanh niên ấy. Anh vô cùng mến khách (vui mừng, cảm động khi có khách đến thăm) và chu đáo, biết quan tâm đến mọi người (hái hoa tặng khách, chuẩn bị trứng luộc cho khách ăn trưa trên xe,...) kể cả người mới gặp lần đầu. Ở một mình nhưng anh luôn gọn gàng ngăn nắp ( căn phòng làm việc của anh sắp đặt rất gọn gàng đâu vào đấy). Dù ở một mình nhưng anh luôn biết tạo niềm vui trong cuộc sống cho bản thân bằng cách trồng rau, nuôi gà. Đặc biệt anh rất say mê công việc và tinh thần trách nhiệm cao rất nghiêm túc, đúng giờ. Anh rất vui khi được sống cống hiến góp phần phát hiện ra đám mây khô giúp không quân ta bắn rơi máy bay Mĩ. Dù lập được chiến công lớn nhưng anh vẫn rất khiêm tốn khi nói về bản thân cho rằng có rất nhiều người xứng đáng hơn trước ý định vẽ lại bức chân dung của anh từ ông họa sĩ. Hình ảnh người thanh niên thể hiện vẻ đẹp của người thanh niên Việt Nam nói chung trong giai đoạn chống Mĩ: giản dị, chân thành và giàu lý tưởng  thể hiện cảm hứng của Nguyễn Thành Long khi sáng tác: “SaPa không chỉ là một sự yên tĩnh. Bên dưới sự yên tĩnh ấy, người ta làm việc”.