K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Đoạn thơ "Quê hương" của Đỗ Trung Quân khắc họa một cách sâu sắc tình cảm gắn bó giữa con người với quê hương. Mở đầu bằng câu "Quê hương mỗi người đều có," tác giả nhấn mạnh rằng quê hương là điều tất yếu, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi cá nhân từ những ngày đầu chào đời. Hình ảnh "dòng sữa mẹ" thể hiện sự gắn kết sâu sắc, quê hương được ví như nguồn nuôi dưỡng, bảo vệ và chở che.

Câu thơ "Quê hương mỗi người chỉ một / Như là chỉ một mẹ thôi" cho thấy sự độc nhất của quê hương, giống như tình mẹ, không thể thay thế. Đây là sự khẳng định rằng mỗi người đều có một quê hương riêng, nơi nuôi dưỡng tâm hồn và bản sắc.

Cuối cùng, câu "Quê hương nếu ai không nhớ / Sẽ không lớn nổi thành người" là một lời nhắc nhở đầy ý nghĩa. Tác giả khẳng định rằng nếu không nhớ về quê hương, con người sẽ thiếu đi cội nguồn, thiếu đi những giá trị đạo đức và văn hóa cần thiết để trưởng thành. Qua đó, đoạn thơ không chỉ thể hiện tình yêu quê hương mà còn khẳng định tầm quan trọng của việc giữ gìn và trân trọng nguồn cội.

Nhìn chung, đoạn thơ mang đến một thông điệp mạnh mẽ về sự kết nối giữa con người với quê hương, nhấn mạnh vai trò quan trọng của nơi chôn nhau cắt rốn trong việc hình thành nhân cách và bản sắc con người.

Nhận xét về vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật trữ tình qua văn bản "Trưa vắng"  Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non Lâu rồi còn thoảng mùi thơm, Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ Sâu rộng quá những giờ vui trước! Nhịp cười say trên nước chưa trôi. Trưa hè thường thấy hai tôi Ném đầu chim chích, bắt đuôi chuồn chuồn Đời đẹp quá, tôi buồn sao kịp? Trang sách đầu chép...
Đọc tiếp

Nhận xét về vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật trữ tình qua văn bản "Trưa vắng"

 Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ

Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non
Lâu rồi còn thoảng mùi thơm,
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ

Sâu rộng quá những giờ vui trước!
Nhịp cười say trên nước chưa trôi.
Trưa hè thường thấy hai tôi
Ném đầu chim chích, bắt đuôi chuồn chuồn

Đời đẹp quá, tôi buồn sao kịp?
Trang sách đầu chép hết giây mơ.
Ngả mình trên bóng nhung tơ,
Tôi nguyền: sau lớn làm thơ suốt đời!

Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ,
Gió lùa thu trong lá bao lần...
Bạn trường những bóng phù vân,
Xót thương mái tóc nay dần hết xanh.

Hồn xưa dậy: chim cành động nắng,
Lá reo trên hồ lặng lờ trong
Trưa im, im đến não nùng,
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang...

(Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 1996, tr. 62  63)

sẽ vote cho 5⭐

 

 

0
22 tháng 9

giải giúp mình đi mọi người 

 

Bài thơ trên sử dụng thể thơ lục bát, một thể thơ truyền thống của Việt Nam, thường mang đậm cảm xúc và âm điệu trữ tình.

Cụm từ "hao gầy" trong bài thơ có nhiều ý nghĩa sâu sắc. Đầu tiên, nó gợi lên hình ảnh của sự vất vả, hy sinh của người cha trong quá trình lao động để nuôi con. "Hao gầy" không chỉ phản ánh sự kiệt sức, mà còn thể hiện tình yêu thương bao la mà cha dành cho con. Qua đó, nó cũng khắc họa bức tranh về cuộc sống khó khăn, thiếu thốn của quê nghèo, nơi mà mỗi giọt mồ hôi của cha đều là những nỗ lực để tạo dựng tương lai cho con.

Hơn nữa, "hao gầy" cũng thể hiện sự kết nối giữa cha và con, giữa con người và quê hương. Sự khổ cực và nỗ lực của cha đã góp phần nuôi dưỡng tâm hồn và bản sắc của con, đồng thời truyền lại những giá trị văn hóa qua câu thơ. Đây là một thông điệp mạnh mẽ về tình cha con, sự hi sinh và những giá trị tinh thần mà thế hệ đi trước để lại cho thế hệ kế tiếp.