Viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc giúp mình với ạk mai phải nộp baii roii^^
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn làm về nha trang không, mình làm mẫu nè:
Quê em ở Nha Trang. Nhà em cách biển không xa. Những đêm trăng đẹp, em thường được cha mẹ cho ra ngắm biển. Biển quê em đẹp tuyệt vời trong những đêm trăng sáng. Mặt biển như một tấm thảm dát vàng khổng lồ. Xa xa, ánh đèn trên những chiếc thuyền câu lúc ẩn lúc hiện như những ánh sao trong đêm. Trên bãi biển, những du khách đang thả bước một cách thanh bình. Họ như muốn tận hương vẻ đẹp kì diệu của đêm trăng. Một vài bạn nhỏ đang chơi đùa dưới ánh trăng với những trò như cút bắt, trốn tìm. Chơi hết buổi tối mà em cũng chưa muốn về vì luyến tiếc vẻ đẹp của nó.
Khi nghe thấy tiếng gà trưa, nhân vật trữ tình trong bài thơ "Tiếng gà trưa" của Xuân Quỳnh đã gợi nhớ về những kỷ niệm của tuổi thơ. Cụ thể, kỷ niệm đó là những buổi trưa hè yên bình, trong khi ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng gà gáy và cảm nhận không gian tĩnh lặng của làng quê. Những kỷ niệm ấy sống lại trong thời điểm mà tác giả đang trải qua cảm giác cô đơn, nhớ về quê hương và những ký ức xưa cũ. Câu thơ khắc họa sự gắn bó mật thiết giữa âm thanh của tiếng gà và những khoảnh khắc trong quá khứ, mang lại cho nhân vật trữ tình cảm giác thân thuộc và sự hoài niệm.
Điều này không chỉ thể hiện tình cảm nhớ nhung mà còn là sự tìm về những giá trị truyền thống, gắn liền với ký ức tuổi thơ của tác giả.
Khi nghe thấy tiếng gà trưa, nhân vật trữ tình trong bài thơ "Tiếng gà trưa" của Xuân Quỳnh đã gợi nhớ về những kỷ niệm của tuổi thơ. Cụ thể, kỷ niệm đó là những buổi trưa hè yên bình, trong khi ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng gà gáy và cảm nhận không gian tĩnh lặng của làng quê. Những kỷ niệm ấy sống lại trong thời điểm mà tác giả đang trải qua cảm giác cô đơn, nhớ về quê hương và những ký ức xưa cũ. Câu thơ khắc họa sự gắn bó mật thiết giữa âm thanh của tiếng gà và những khoảnh khắc trong quá khứ, mang lại cho nhân vật trữ tình cảm giác thân thuộc và sự hoài niệm.
Cảm nhận về sản vật ở quê hương và đất nước có thể rất đa dạng, tùy thuộc vào nơi bạn sống. Nếu bạn đến từ một vùng quê nông thôn Việt Nam, chắc hẳn bạn sẽ cảm thấy tự hào về những sản vật đặc trưng của đất nước, như lúa gạo, trái cây, hay những món ăn mang đậm hương vị của quê hương.
Ở các vùng đồng bằng sông Cửu Long, sản vật nổi bật là gạo, cá, và trái cây nhiệt đới như dừa, xoài, và chuối. Quê hương tôi có những cánh đồng lúa bát ngát, nơi mà mỗi mùa thu hoạch, bà con lại vui mừng với vụ mùa bội thu. Ngoài ra, các loại trái cây như sầu riêng, măng cụt, hay vú sữa là những đặc sản mà người dân địa phương và khách du lịch đều yêu thích.
Không chỉ có sản vật tự nhiên, những món ăn đặc trưng của vùng miền cũng là những sản vật tinh túy, ví dụ như phở, bún bò Huế, hoặc các món ăn chế biến từ cá, tôm mà người dân miền biển sáng tạo ra. Những món ăn này không chỉ mang đậm hương vị quê hương mà còn chứa đựng những câu chuyện văn hóa lâu đời.
Những sản vật đó không chỉ là nguồn sống của người dân mà còn là niềm tự hào và gắn kết tình yêu quê hương. Mỗi lần nhắc đến, tôi cảm thấy lòng mình tràn đầy tình yêu và sự biết ơn đối với những điều giản dị, mộc mạc mà thiên nhiên đã ban tặng.
Đoạn thơ “… Ôi thủa ấu thơ… Lá xanh như dải lụa mềm lửng lơ…” trong bài "Gò Me" của Hoàng Tố Nguyên khiến em nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào và bình dị. Những hình ảnh trong câu thơ như "lá xanh", "dải lụa mềm", và "lửng lơ" đều mang đến cảm giác tươi mới, nhẹ nhàng như một bức tranh thiên nhiên trong trẻo. Cách tác giả miêu tả màu xanh của lá giống như một dải lụa mềm mại, bay bổng, gợi lên một không gian đầy ắp sự thanh thản và yên bình. Từ đó, em cảm nhận được sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ, nơi mọi vật xung quanh đều tươi mới và đầy sức sống. Đoạn thơ không chỉ là lời ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên mà còn là sự hoài niệm về một thời tuổi thơ vô lo, vô nghĩ. Những hình ảnh bình dị nhưng đầy chất thơ ấy đã khắc sâu vào tâm trí em, khiến em muốn sống lại những khoảnh khắc ấy, để cảm nhận sự bình yên mà thiên nhiên và tuổi thơ mang lại.
Ngày hôm đó, một buổi chiều mùa hè, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tán lá cây, tôi đã chứng kiến một sự việc khiến tôi mãi không thể quên. Đó là lần đầu tiên tôi được đi thăm một trại trẻ mồ côi.
Khi bước vào cánh cổng lớn, tôi bị cuốn hút ngay bởi những tiếng cười đùa trong trẻo của các em nhỏ. Dù hoàn cảnh không may mắn, các em vẫn giữ cho mình nụ cười tươi tắn và đôi mắt sáng ngời. Tôi cảm thấy trái tim mình chùng xuống, hòa lẫn giữa sự xót xa và niềm vui khi thấy các em mạnh mẽ như vậy.
Tôi đã dành cả buổi chiều để chơi đùa và trò chuyện với các em. Một em nhỏ tên Lan Anh, khoảng bảy tuổi, đã thu hút sự chú ý của tôi ngay từ đầu. Em có đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Khi tôi hỏi về ước mơ của em, em không ngần ngại mà trả lời rằng: "Em muốn trở thành cô giáo để có thể dạy học cho các bạn nhỏ khác như em."
Lời nói ấy khiến tôi thực sự xúc động. Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, niềm tin và hy vọng vẫn luôn tồn tại. Lan Anh đã dạy cho tôi một bài học quý giá về tình yêu thương và sự kiên cường.
Rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi mang theo những cảm xúc lẫn lộn. Tôi thấy mình may mắn hơn bao giờ hết khi có gia đình và bạn bè yêu thương. Tôi cũng quyết tâm sẽ cố gắng hơn để giúp đỡ những người kém may mắn, như một cách để trả ơn cuộc đời.
Sự việc đó đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Nó không chỉ thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống mà còn dạy tôi biết trân trọng những điều giản dị và quý giá xung quanh mình. Những cảm xúc ấy vẫn luôn hiện hữu và nhắc nhở tôi mỗi ngày về giá trị của tình yêu thương và lòng nhân ái.