viết 1 bài giới thiệu sách về cuốn sách , TRẦN ĐĂNG KHOA , góc sân và khoảng trời
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
+ Giới thiệu người hàng xóm mà em sẽ kể, viết về người đó:
Tên gì? Người già hay trẻ, đàn bà hay đàn ông, thanh niên hay thiếu nữ? Người đó độ, bao nhiêu tuổi, dễ tính hay khó tính, dễ gần hay khó gần, yêu mến trẻ em ra sao…?
+ Nghề nghiệp của người đó trước đây và bây giờ?
+ Quan hệ tình cảm của gia đình em với người Hàng xóm ra sao?
Tình cảm của em với người đó và ngược lại?
+ Cảm nghĩ của em về người hàng xóm?
Mở bài: Giới thiệu người định tả
Thân bài
a. Tả ngoại hình ( đặc điểm nổi bật về tầm vóc, cách ăn mặc,khuôn mặt,mái tóc, cặp mắt, hàm răng.)
b. Tả tính tình, hoạt động ( lời nói, cử chỉ,thói quen, cách cư xử với người khác,..)
3. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về người được tả
Dàn ý bài văn tả cô hàng xóm.
1. Mở bài: Mỗi lần về bà ngoại chơi em đều gặp cô Xuân. Cô là hàng xóm của ngoại.
2. Thân bài:
+ Tả hình dáng: Cô Xuân năm nay ngoài 30 tuổi/ Dáng người dong dỏng cao/ Khuôn mặt trái xoan/ Nước da rám nắng/ Mái tóc đen óng, búi cao gọn gàng / Mắt to, đen/ Miệng cười hiền để lộ hàm răng trắng ngà/ Chiếc mũi nhỏ, cao/ Ăn mặc giản dị.
+ Tả hoạt động: Cô là nông dân/ dậy sớm nấu cơm/bận rộn với công việc đồng áng nhưng quan tâm giúp đỡ mọi người.
+ Tả tính tình: Rất vui tính/Sống chan hòa với mọi người
3. Kết bài: Em rất mến cô Xuân.
Chị gái của em tên là Ngọc . Chị 12 tuổi, học sinh lớp 6 trường Trung học cơ sở xã nhà. Chị gái em có cặp má hồng, mái tóc thề xoã ngang vai đen mượt. Hôm thì chị cài nơ màu, hôm thì chị cặp tóc, trông rất gọn gàng, đẹp mắt. Chị rất chăm học và học giỏi. Thi Vở sạch chữ đẹp, chị được giải Nhất năm lớp 5. Thi học sinh giỏi Toán, chị được giải Nhất khối sáu. Chị ngăn nắp, cẩn thận lắm. Bàn học của chị, ngoài sách vở, hộp bút, đồng hồ,... còn có một lọ hoa xinh cắm hoa giấy do chị làm.
Chị là tay nội trợ đắc lực của mẹ: quét nhà, gấp chăn màn, xếp gối, nhặt rau, rửa rau, nấu cơm, dọn bát đĩa,... Chị đang học mẹ cách nấu canh cua, cách luộc ao, kho cá, rán cá,...
Chị rất tiết kiệm, con lợn đất của chị thường được ăn no. Hè năm ngoái, chị mổ lợn được gần hai trăm nghìn đồng.
Chị lễ phép, chăm ngoan nên được ông bà, bố mẹ rất yêu quý. Em chi được nằm ngủ với mẹ, còn chị Nhuận lại được ngủ với bà. Bà còn cho chị cùng đi chùa ngắm tượng Phật.
Em rất tự hào về chị gái của mình. Em nguyện noi gương chị để trở thành học sinh giỏi.
Xem thêm tại: http://loigiaihay.com/ta-chi-gai-thuong-men-cua-em-c120a17070.html#ixzz4ygP2JYjt
Dáng của mẹ thon và dài như các cô người mẫu. Mái tóc dài, mượt óng ả và đen như gỗ mun rủ xuống vài cộng tóc mái trông mẹ thật xinh xắn biết bao. Đôi mắt long lanh như những vì sao ẩn dưới hàng mi cong vút hiện lên trên khuôn mặt trái xoan của mẹ. Sống mũi của mẹ cao, dọc dừa. Đôi môi đỏ hồng khi cười để lộ hàm răn trắng và đều như hạt bắp. Vì mẹ bận mải với công việc và chăm lo cho gia đinh nên da bàn tay mẹ đen xạm lại, bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nho nhỏ.Nếu mẹ có già có xấu đến đâu thì em vẫn coi mẹ em là đẹp nhất. Em sẽ cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.
Trong gia đình người mà em yêu quý nhất là mẹ của em . Mẹ của em tên là ... ,nam nay mẹ đã ngoài ... tuổi . Mẹ em rất xinh đẹp , mẹ có khuôn mặt hình trái xoan ,đôi mắt của mẹ to tròn ..Nhờ đôi môi của mẹ lúc nào cũng nở nụ cười khiến cho mẹ càng xinh đẹp. Mẹ có mái tóc dài,đen nhánh lúc nào tóc của mẹ cũng óng mượt vì hằng ngày mẹ thường gội đầu bằng trái bồ kết .Mẹ em có dáng người cao và gầy , bàn tay của mẹ chai sạn vì phải làm lụng vất vả ,em thương mẹ lắm .Em rất yêu quý mẹ của em vá em hứa ẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng dạy bảo của mẹ.
Mỗi tuần một lần, vào sáng thứ hai, sau lễ chào cờ, chúng em được nghe thầy hiệu trưởng dặn dò nền nếp thi đua trong tuần.
Thầy hiệu trưởng trường em còn khá trẻ, thầy khoảng trên ba mươi tuổi. Dáng thầy cao, gầy. Mái tóc đen nhánh, cắt gọn gàng khiến gương mặt thầy có vẻ nghiêm nghị với khuôn mặt chữ điền: cằm vuông, nở nang cân đối, sống mũi thẳng và đôi mắt to, tia mắt thẳng thắn, độ lượng. Thầy hiệu trưởng trường em là một người gốc Huế. Giọng nói của thầy êm ái du dương, dịu dàng, rất lôi cuốn người nghe. Thầy dặn dò một tuần học tập thi đua mới rất rành mạch, rõ ràng. Hết giờ chào cờ, thầy đi về phòng hiệu trưởng của mình, dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Gót giầy của thầy đi êm, tiếng đế giầy gõ lên hành lang vang lên khe khẽ.
Thầy thường mặc áo sơ-mi trắng dài tay, quần âu màu đen ủi li thẳng cứng. Vào những ngày lễ lớn, thầy đeo cà-vạt sẫm màu rất lịch sự, trang trọng. Với chất giọng đặc thù của xứ Huế, thầy đọc lịch sử của các ngày lễ lớn một cách truyền cảm, hùng tráng. Lắng nghe thầy đọc lịch sử ngày lễ Hai Bà Trưng, em nghe như đâu đây vang lên tiếng voi ra trận của Hai Bà hoà với tiếng sóng nước âm vang của dòng sông Hát.
Thầy rất yêu học sinh nên dù thầy có vẻ mặt nghiêm nghị, tình yêu nghề, yêu học sinh của thầy vẫn toát lên trong cái nhìn ấm áp, trong sự ân cần hỏi han chúng em. Trong suốt những năm học đã qua, em chưa thấy thầy hiệu trưởng phạt học sinh bao giờ. Trái lại, khi nhà bạn Khanh lớp 5B bị hoả hoạn, thầy đích thân đến lớp hỏi han tỉ mỉ. Thầy đã ưu ái tặng bạn Khanh phần thưởng cuối năm với rất nhiều sách vở, dụng cụ học tập và cả một phần quà cứu trợ cho gia đình Khanh. Trong những năm qua, thầy hiệu trưởng đã lãnh đạo trường em đi lên vững vàng, đạt nhiều thành tích trong phong trào học tập, văn nghệ, thể thao. Tất cả các thầy cô giáo trong trường đều kính trọng thầy hiệu trưởng.
Thầyhiệu trưởng trường em là một người thầy khả ái và đáng kính. Em yêu ngôi trường Tiểu học của mình và rất kính mến thầy hiệu trưởng. Mai này lên Trung học, chắc chắn hình ảnh của thầy trong tim em sẽ luôn ấm áp, khắc sâu không phai mờ. Hình ảnh ấy là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Có một người em luôn luôn gặp ở trường, từ giờ ra chơi đến giờ ra về. một người rất yêu quý chúng em. đó là thầy hiệu trưởng.
Thầy năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi. hằng ngày, thầy đều mặc áo sơ mi và quần tây hoặc quần Jeans. vóc dáng thầy cao ráo, thầy ốm nhưng bù lại thầy có một khuôn mặt rạng rỡ, phúc hậu. thầy có một sóng mũi hài hòa với khuôn mặt. thầy luôn luôn mỉm cười khi được chúng em lễ phép nói “con chào thầy ạ!”. Tóc thầy đã gần bạc hết. mắt của thầy luôn luôn phát ra những tia nắng ấm áp.
Thầy luôn là người đến trường sớm nhất và cũng là người về trễ nhất. thầy rất thương chúng em. Lúc chúng em học bài, thầy thường đi xem từng lớp một, có khi thầy còn tham gia truy bài cùng chúng em. Khi chúng em trả bài lưu loát hoặc trả lời được những câu hỏi của cô giáo thì thầy lại gật gù tỏ vẻ hài lòng. Còn những ai không trả bài lưu loát hay không trả lời được câu hỏi thì thầy lại nhắc nhở là về nhà phải chăm chỉ học bài cô giao về nhà, không được lười biếng. thầy không bao giờ la mắng chúng em. Chúng em rất mến và yêu quý thầy.
Cả trường, ai cũng mến thầy, kể cả cô giáo và thầy giáo dạy ở trường. chỉ còn vài một tháng nữa là chúng chúng em đã phải xa thầy rồi, nhưng em sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm bốn năm về thầy. em hứa sẽ chăm ngoan, học giỏi hơn nữa để xứng đáng là học trò của thầy.
Kính thưa các thầy cô giáo cùng toàn thể các em học sinh yêu quý! Món quà mà cô mang đến cho các thầy cô giáo và các em hôm nay là tập thơ “GÓC SÂN VÀ KHOẢNG TRỜI” của nhà thơ Trần Đăng Khoa, người vẫn được các nghệ sĩ ngưỡng mộ gọi tên một
Kính thưa các thầy cô giáo cùng toàn thể các em học sinh yêu quý!
Món quà mà cô mang đến cho các thầy cô giáo và các em hôm nay là tập thơ “GÓC SÂN VÀ KHOẢNG TRỜI” của nhà thơ Trần Đăng Khoa, người vẫn được các nghệ sĩ ngưỡng mộ gọi tên một cách trìu mến là cậu bé Khoa. Cuốn sách dày 204 trang, gọn nhẹ in trên khổ giấy 13x19cm do NXB Văn hóa thông tin ấn hành. Bìa sách được họa sĩ Huyền Linh thể hiện chủ yếu bằng mảng màu hài hòa, như một khoảng trời với mặt trăng con và một góc làng quê của vùng Đồng bằng bắc bộ, có cây tre và con trâu quen thuộc với làng quê Việt Nam yêu dấu, và nhà thơ Trần Đăng Khoa cũng là một người con của vùng Đồng bằng bắc bộ, ông sinh năm 1958 ở xã Quốc Tiến, huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dương, nơi có con sông Kinh Thày đã đi vào lịch sử với những chiến công của anh hùng liệt sĩ Mạc Thị Bưởi.
Đọc Góc sân và khoảng trời, chúng ta sẽ thấy hiện lên cả một thế giới con người và sự vật mà trong đó con người nào cũng đều để lại một dấu ấn tốt đẹp trong con mắt của thi sĩ tí hon Trần Đăng Khoa. Đó là com bướm vàng, cái sân, dòng sông Kinh Thày và nhất là ánh trăng của làng quê. Với tuổi thơ trong Góc sân và Khoảng trời của Trần Đăng Khoa, ông trăng cũng ngây thơ như trẻ con, cũng thích khoe khuôn mặt tròn, cũng nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy chuối thấy xôi. Chúng ta hãy đọc những câu thơ như thế trong bài Trông trăng:
Trăng như cái mâm còn
Ai treo ông cao thế
Ông nhìn đàn em bé
Muốn khoe có mặt tròn
Thơ trong Góc sân và khoảng trời là thơ viết về tuổi thơ. Nhưng đó là tuổi thơ của một thời mà đất nước ta đang trong chiến tranh chống xâm lăng. Đó là cái thời mà từ những anh trai làng đến các sinh viên Đại Học và cả những người thầy của tác giả Trần Đăng Khoa cũng đều lên đường ra trận. Trong bài con chim hay hót, tác giả đã miêu tả hình ảnh những chú chim non nhìn dãy phi lao các anh bộ đội trồng ngày ra đi đánh Mỹ mà nhớ đến các anh và mong mỏi ngày các anh sẽ trở về.
Con chim nó đỗ cành tre
Bay ra cành chè nó hót hay hay
Hót rằng cây phi lao này
Mấy anh bộ đội trồng ngày ra đi
Phi lao mới nói rầm rì
Rằng anh bộ đội mai kia lại về
Nếu lấy con mắt của người đọc là trẻ em hôm nay để nói thì đấy là tập thơ của một chú bé già trước tuổi. Hay nói cách khác là Trần Đăng Khoa đã thành người lớn tuổi từ khi còn là trẻ con. Nhưng vấn đề là chúng ta phải đặt tập thơ khi nó ra đời vào hoàn cảnh lịch sử xã hội lúc bấy giờ của đất nước, một đất nước đang chiến tranh người người đi ra trận, đến cả chú chó vàng thân yêu của tác giả cũng bị chết vì bom Mỹ thì sự ra đời của những bài thơ như trong Góc sân và khoảng trời là điều tất yếu.
Chính những bài thơ được tập hợp trong Góc sân và khoảng trời đã làm nên một thần đồng thơ Trần Đăng khoa ngày nào. Năm 2002, Góc sân và khoảng trời là một trong ba tập thơ của ông được trao giải thưởng nhà nước về Văn hoá nghệ thuật