Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
So sánh theo cấu trúc ngang bằng, có nghĩa dùng từ "như" : Tiếng suối được so sánh vs tiếng hát.
=> Tuy tiếng suối có lúc rất mạnh,rất tĩnh nhưng được ví lên như tiếng hát xa, êm đềm, du dương.
=> Tạo nên cái nhìn lãng mạn, thêm đẹp cho thiên nhiên.
So sánh theo cấu trúc ngang bằng :
--> Tuy tiếng suối có lúc rất mạnh , tĩnh lặng đc vía lên như tiếng hát .
--> Trở thành cái nhìn lãng mẹn :) , thêm đệp cho thiên nhiên UwU .
~ HT ~
Năm ngoái vì thấy em thích mèo nên bà ngoại đã tặng cho em một chú mèo vô cùng dễ thương. Em đặt tên cho nó là Miu Miu.
Suốt một năm vừa qua, Miu Miu trở thành người bạn thân thiết của em. Miu Miu có bộ lông vàng, đôi chỗ có những đám lông màu trắng nhìn rất lạ mắt. Đặc biệt 4 chân của Miu Miu cũng có lông màu trắng nên nhìn vào trông giống như nó đang đi giày. Đầu của Miu Miu to như quả bóng tennis. Trên khuôn mặt của nó nổi bật nhất là đôi mắt to tròn và có màu xanh như hai hòn bi ve. Trong đêm tối, đôi mắt của nó sáng rõ. Mũi của Miu Miu có màu hồng và ướt lạnh. Đôi tai của Miu Miu nhỏ thôi nhưng nó rất thính. Bộ ria mép nằm hai bên mũi giúp Miu Miu đánh hơi cực kì tốt. Nó có thể phát hiện ra con chuột từ xa và rình bắt chuột nhanh như chớp. Bất cứ chú chuột nào bị Miu Miu phát hiện đều không thoát được móng vuốt của nó. Dưới bàn chân của Miu Miu có một lớp đệm dày. Cùng với đó là những cái móng vuốt sắc nhọn giúp nó bắt chuột dễ dàng. Mặc dù chân của Miu Miu không dài nhưng nó có thể chạy nhanh và nhảy rất cao.
Vì Miu Miu là quà tặng của em nên em vô cùng yêu quý nó. Em sẽ chăm sóc cho Miu Miu thật tốt để nó khỏe mạnh và bắt chuột giỏi.
học tốt
Trong tất cả các con vật thì em thích nhất là những chú mèo tam thể bởi nhìn chú thật xinh xắn, đáng yêu.
Chú mèo tam thể ấy là món quà mẹ em tặng cho em nhân dịp sinh nhật vì mẹ em biết em rất thích chúng. Chú mèo tam thể ấy cũng giống như những chú mèo bình thường khác chỉ có điều, đúng như tên gọi của mình, chú khoác trên mình tấm áo có ba màu mà ai nhìn cũng thấy thật ấn tượng. Chú nặng tầm một ki- lô- gam, thân hình có phần bé nhỏ. Gương mặt chú nhỏ bé. Hai cái tai lúc nào cũng vểnh lên như đang nghe ngóng một điều gì đó. Đôi mắt to, tròn, lại long lanh lấp lánh như hai hòn bi ve. Và có một điều đặc biệt là đôi mắt của chú có thể giúp chú nhìn được cả trong bóng tối. Cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, lúc nào cũng hồng. Đôi chân chú có một lớp đệm giúp chú lúc chuyển động thật nhẹ nhàng, uyển chuyển. Cái đuôi nhỏ nhỏ của chú luôn ve vẩy mỗi khi chú bước đi. Mỗi khi em ôm chú vào lòng mình, lưỡi chú lại liếm liếm vào tay em khiến có lúc em thấy nhột.
Chú mèo tam thể khi được mẹ em mua về, bố em đã kì công chuẩn bị cho chú một ngôi nhà bằng gỗ thật đẹp. Thức ăn của chú rất đơn giản, chỉ cần một chút cá. Mỗi khi tấm áo của chú lấm bẩn, em lại đưa chú đi tắm. Chú mèo tam thể của em rất ngoan. Mỗi khi em đi học về hoặc đi đâu chơi về, chú lại sà vào lòng em, quấn lấy chân em. Mỗi khi có thức ăn hay đến bữa mà em chỉ cần gọi "Meo!Meo" là chú sẽ chạy ngay đến. Vì vậy, ở nhà em, ai cũng yêu quý chú.
Chú mèo ấy đã gắn liền với em từ những ngày tháng em còn học Tiểu học. Em sẽ mãi yêu quý những chú mèo tam thể vì đó là những con vật nuôi không thể thiếu trong cuộc sống gia đình của mỗi chúng ta, gắn bó với họ như một thành viên không thể thiếu trong gia đình.
ngôi trường của em là trường THCS phan văn tèo.Trường của em có mái tôn màu đỏ,tường bằng xi măng và đặc biệt nhất là trường em có học sinh tránh lãng phí tiền bỏ ra của nhà nước . đôi lúc em hay bị giáo viên cầm sách GDCD vả đôm đốp vào mặt nhưng vì em chưa ỉa nên thôi cố chịu đựng.suốt 10 năm qua nhà trường đã cố gắng thay đổi nhưng chả biết làm gì.ngồi ghế ghỗ kêu bảo vệ cây,nhà vệ sinh thì ko có giấy nên ko thằng nào dám đi,vườn hoa thì toàn hoa dại thôi bỏ luôn trường
Bạn cần trả lời các câu hỏi ở trên Olm
khi bạn tiick là sẽ được điểm hỏi đáp
xin tiick
Tôi đi học được bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi” về những kỉ niệm buổi tựu trường. Tiết trời vào những ngày cuối thu, hình ảnh các em nhỏ đến trường gợi cho nhân vật “tôi” nhớ lại ngày đầu tiên đi học. "Tôi" nhớ lại con đường cùng mẹ đến trường, cảnh vật trên đường vốn rất quen nhưng lần này tự nhiên thấy lạ, “tôi” cảm thấy có sự thay đổi lớn trong lòng mình. Đó là cảm giác trang trọng và đứng đắn trong chiếc áo vải dù đen dài, cùng mấy quyển vở mới trên tay. Bàn tay cẩn thận, nâng niu mấy quyển vở, lúng túng muốn thử sức nên xin mẹ được cầm cả bút, thước như các bạn khác. Khi nhìn thấy ngôi trường ngày khai giảng, "tôi" thấy ngạc nhiên vì sân trường hôm nay dày đặc cả người, ai cũng ăn mặc sạch sẽ, gương mặt tươi vui và sáng sủa. Ngôi trường vừa xinh xắn vừa oai nghiêm khác thường, “tôi” cảm thấy mình bé nhỏ, do đó lo sợ vẩn vơ. Đặc biệt, lúc ngồi vào chỗ của mình trong giờ học đầu tiên, nghe thầy giáo gọi tên, bắt đầu học bài học thứ nhất,... nhân vật chính của thiên truyện vừa thấy hồi hộp, ngỡ ngàng lại vừa tự tin, sung sướng.
* Nguồn : Loigiaihay *
Theo cha tôi kể lại thì truyện ngắn “Tôi đi học” có từ cái thuở cha tôi còn đi học tiểu học.
Thế mà khi đọc lại, tôi nhớ cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi có cảm nghĩ rằng mỗi chữ, mỗi câu tác giả viết có rất nhiều ý nghĩa khi xướng âm lên… Âm điệu câu văn như nhịp đập trái tim bẽn lẽn rụt rè của đứa con nhỏ theo mẹ đến trường lớp lần đầu… “Hàng năm cứ vào cuối thu… Tôi quên sao được buổi sớm mai hôm ấy. Những kỉ niệm của buổi tựu trường lần đầu… Một mùi hương lạ xông lên trong lớp… ”
Truyện ngắn có những phát hiện rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuở ấy… Vâng! Nhân vật “tôi” thuở ấy có hình hài và tâm trạng rất giống tôi sau này khi lần đầu tiên nắm tay mẹ bước vào sân trường.
“Tôi” thuở ấy là tác giả, đã miêu tả buổi đi học đầu tiên rất ấn tượng: Tôi mặc bộ quần áo mới sang trọng và đúng đắn… Dọc đường đến trường gặp mấy bạn nhỏ trạc tuổi, tôi ăn mặc tươm tất, nhí nhảnh gọi nhau và trao sách vở cho nhau. Chỉ có hai quyển vở trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. Tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa.
Trước sân trường đông đúc người đưa con đi học, vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất. Sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. Sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ.
Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bỡ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. Có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngừng…
Thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến xếp hàng dưới hiên đi vào lớp. Chúng tôi lúng túng vụng về, toàn thân run lên, quả tim như ngừng đập… Trong lúc đó ông đốc gọi mấy cậu học trò mới đến đứng trước lớp ba, rồi gọi tên từng người. Nghe gọi đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau.
Với cặp mắt hiền từ và cảm động, ông đốc nói với chúng tôi mấy điều chúng tôi nghe rõ từng tiếng nhưng không ai trả lời mà chỉ có một tiếng dạ ran của phụ huynh đáp lại. Khi ông đốc nói: “Thôi các em đứng dậy sắp hàng để vào lớp”, tự nhiên tôi cảm thấy như có bàn tay ở phía sau đẩy tôi tới trước.
Mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi đầu vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc vì đến trưa sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày. Sau đó, mười tám người chúng tôi xếp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm.
Tác giả tả cảnh mọi người vào trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, có bắt đầu có sự cảm mến và quyến luyến các vật và bạn bè xung quanh. Tác giả kết luận bằng cách miêu tả một hình ảnh rất đẹp:
“Một con chim non liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”
Bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, tác giả đã diễn tả dòng cảm xúc của mình “tức là cái tôi trữ tình” rất trong trẻo, sinh động về ngày đầu tiên đi học. Đó là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm suốt cuộc đời.