tả cảnh đẹp ngày têt
các bạn giúp mình nha
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Cô thứ 7 đang chơi cờ.
2. Đây là một case study có thật của một hãng giày nổi tiếng. Hãng cũng gặp vấn đề ăn cắp hàng khi đặt nhà máy tại một số quốc gia còn quá nghèo.
Nhưng rồi họ có được một giải pháp tuyệt vời: Mỗi nhà máy chỉ được sản xuất một bên của đôi giày thôi, nghĩa là có ăn cắp được cũng chẳng để làm gì.
3. Theo đề bài thì vì trời mưa, con mèo chỉ có thể ở trong phòng hoặc dưới hầm. Nhưng vì pho-mai ở trên bàn chứ không ở trong tủ, nên con mèo không thể ở trong phòng. Nó sẽ ở dưới tầng hầm.
Pho-mai trên bàn, mèo ở dưới hầm, con chuột sẽ vào phòng để ăn pho-mai.
4. Vị thiên tài chỉ cần nói: "Tôi sẽ bị treo cổ" là đủ để tên độc tài bị dồn vào chân tường.
Lúc này nếu như ông bị treo cổ, tức là ông đã nói đúng, và phải bị bắn. Nhưng nếu bắn ông, câu nói sẽ thành sai, và phải đem đi treo cổ. Vòng luẩn quẩn xảy ra, và... tạm biệt kẻ độc tài.
5. Cần phải tư duy vượt khuôn khổ ở câu đố này. Bạn vẽ thành một hình tam giác là ra đáp án ngay.
Đáp án:
1. Cô thứ 7 đang chơi cờ.
2. Đây là một case study có thật của một hãng giày nổi tiếng. Hãng cũng gặp vấn đề ăn cắp hàng khi đặt nhà máy tại một số quốc gia còn quá nghèo.
Nhưng rồi họ có được một giải pháp tuyệt vời: Mỗi nhà máy chỉ được sản xuất một bên của đôi giày thôi, nghĩa là có ăn cắp được cũng chẳng để làm gì.
3. Theo đề bài thì vì trời mưa, con mèo chỉ có thể ở trong phòng hoặc dưới hầm. Nhưng vì pho-mai ở trên bàn chứ không ở trong tủ, nên con mèo không thể ở trong phòng. Nó sẽ ở dưới tầng hầm.
Pho-mai trên bàn, mèo ở dưới hầm, con chuột sẽ vào phòng để ăn pho-mai.
4. Vị thiên tài chỉ cần nói: "Tôi sẽ bị treo cổ" là đủ để tên độc tài bị dồn vào chân tường.
Lúc này nếu như ông bị treo cổ, tức là ông đã nói đúng, và phải bị bắn. Nhưng nếu bắn ông, câu nói sẽ thành sai, và phải đem đi treo cổ. Vòng luẩn quẩn xảy ra, và... tạm biệt kẻ độc tài.
Nhân vật Tấm: hiền lành, nết na, chăm chỉ
Cám: tham lam, lười biếng, độc ác
Mụ dì ghẻ: độc ác, tham lam, nham hiểm, lười biếng, (giáo dục con cái ko tốt)
cái dấu ngoặc đó điền vào hay ko tùy bn hoặc tùy đề văn.
ko đúng đừng k sai nha!
Giờ trả bài tập làm văn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài đươc điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được nghe những tràng pháo tay và bài có điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là " què cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy hai tay che mặt lại. Vào giờ này cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình vẫn chưa thấy đâu.
Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhổm. Với đề ra là " Hãy kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì trắc sẽ có bốn mươi kỉ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu chúng tôi thường chống chế "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp được".
Điều khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chỉ giữ lại một bài. Chỉ một ! Đừa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất?
Giỏi văn nhất lớp là Tuyết Anh. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Tuyết Anh với tay nhận bài từ lớp trưởng. Vậy là thầy dữ lại bài dở nhất rồi ! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Long với tiếng cười khúc khích. Nhưng rồi Long cũng nhận được bài của mình.Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai? Trời, môn Văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê " Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn " thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê " Quá lan man dông dài "! Điểm bày môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Tuyết Anh cũng nói vậy.
Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Tùng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Tùng, tác giả của bài văn trên tay thầy.
TRánh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể thấy rõhai vàng tay và cổ của Tùng đỏ ửng.Tùng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được một tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Tùng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn Văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chót trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động.
Giọng thày trầm trầm:"Kỉ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má em cho ra ngoài phố học để sau này em có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm việc làm thêm để có tièn trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết gì cho em cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần thư về quê đều do tay em viết..."
Thầy ngừng đọc nhìn cả lớp:- Các em, thầy sẽ chép lại nguyên văn lá thư của ba bạn Tùng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.Một chuyện lại! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò đọc từng chữ hiện ra dưới tay thầy:" Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo để có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà không? Cả nhà nhớ con nhìu lắm cố họch nge con chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con"
Lá thứ vỏn vẹn 45 chữ.Khi thày quay lại thì Tùng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng đỏ hoe.Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vôn chỉ quen với cày cuốc lần đầu tiên cầm bút viết thư cho con.
Xem nội dung đầy đủ tại:
https://123doc.org/document/3121655-hay-ke-lai-mot-cau-chuyen-xuc-dong-ve-tinh-cha-con-ruot-thit.htm
a) Nó nói và .nó làm...
b) Nó nói rồi ..nó biến đi mất.
c) Nó nói còn ..đang làm việc..
d) Nó nói nhưng ...sự thật ko phải vậy............
a) Nó nói và tôi cũng nói theo.
b) Nó nói rồi mọi người mới hiểu ra.
c) Nó nói còn mọi người thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài.
d) Nó nói nhưng tôi chẳng nghe.
Mở bài trực tiếp : Trong truyện cổ tích “Cây khế”, người em thì hiền lành còn người anh thì tham lam, độc ác.
Mở bài gián tiếp : Chắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ câu chuyện Nàng tiên Ốc được học ở lớp Bốn. Nàng tiên hoá thân trong vỏ của con ốc và được một bà lão nông dân mang về nuôi.
P/S : ko chắc nhé !!!
Bống bống, bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta,
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người
Những câu thơ quen thuộc, gần gũi đã theo suốt tuổi thơ aauus của tôi. Chắc hẳn ai cũng bết câu chuyện Tấm Cám ấy. Hồi bé nghe thì ngưỡng mộ cô Tấm, ước ao đc hạnh phúc, còn bây giờ tôi vẫn yêu câu chuyeenjnayf, yêu lời gửi gắm của tác giả dân gian kết hợp trong những yếu tố hoang đường kì ảo.
Tôi tự nghĩ, bạn có thể tham khảo
học tốt
#mọt
Tết đến xuân về,mọi vật như được đánh thức sau một giấc ngủ dài mỉm cười chào đón nàng tiên mùa xuân ấm áp.Ngoài vườn,trăm hoa đua nở,chuẩn bị phô sắc,toả hương mừng xuân mới.Hoà trong khí thế vui tưi ấy,cây mai cũng bừng tỉnh đón chào một năm mới với mọi sự tốt lành.
Sáng sớm,tôi tỉnh dậy bước ra vườn.Bên cạnh những cây hoa hồng kiêu sa,hoa cúc e lệ trong sương sớm thì cây hoa mai cũng thay áo mới để đón mừng xuân.Tôi còn nhớ,khi tôi học lớp bốn,cậu tôi đã tận cho gia đình tôi một chậu mai.Từ khi nhận được cây mai,gia đình tôi yêu quí,chăm sóc nó cẩn thận lắm.Mỗi lần nhớ tới cậu,tôi lại ra vườn tưới cây tỉa cành.Từng ngày,từng ngày,dưới bàn tay chăm sóc của gia đình tôi,cây lớn hẳn,bây giờ nó đã cao đến hai thước.gốc to bàng bắp chân tôi,những cái rễ đâm xuống như muốn tìm nguồn sống trong lòng đất mẹ. Không xanh tươi mảnh dẻ như hoa hồng,thân mai xù xì màu nâu sậm. Mỗi lần chăm sóc mai,sờ vào lớp vỏ xù xì của nó,tôi thấy thương mai biết bao nhiêu. Phải chăng nàng tiên Xuân không ưu ái cho mai nên mới khoác cho nó tấm áo buồn tẻ đến thế! Thế nhưng thân mai uốn lượn thật đẹp, lên cao chia thành nhiều cành nhỏ,những cành nhỏ đó lại chia thành nhiều nhánh mảnh dẻ nhưng những cánh tay giơ lên nhẹ nhàng xoè bàn tẩy đón lộc xuân.Còn nhớ,mới đây thôi,vào những ngày mùa đông giá lạnh,cây mai kiên cường chống chọi với thời tiết khắc nghiệt.Lúc này, mai phủ lên mìnhnhững chiếc lá màu xanh đạm, thon dài, mép có răng cưa.khi mà ttết sắp đến,tôi thường giúp gia đình ngắt lá giúp mai để cởi bỏ những chiếc lá cũ. Và lúc này trông mai thật khẳng khiu, tội nghiệp. Toàn thân nó trơ ra những xương,co ro trong giá lạnh. Thế nhưng, chỉ sau vài ngày,mai đã bắt đầu nhú lên những chiếc nụ xinh xắn, no tròn xanh biếc, đầu nụ cuộn chặt vào nhau.Nhìn những nụ bé xinh, tôi có cảm tưởng như nàng tiên xuân đã nhẹ nhàng êm ái những đặt những hạt ngọc bích lên tô điểm cho mai, chuẩn bị cho một mùa xuân ấm áp, vui tươi.
Thế rôi,ngày tết cũng cận kề.Lúc này những nụ hoa nở xoè những bông hoa năm cánh vàng tươi. Cánh hoa mỏng,mềm mịn như cánh bướm.Những bông hoa kết thành chùm cùng đua nhau khoe sắc trông thật rực rỡ.Lột bỏ tấm áo cũ,mai khoác lên mình tấm áo vàng lộng lẫy.Vào phút giao thừa,mọi người càng yêu mai hơn.Lúc này các loài hoa khác đã nhẹ nhàng lui gót để hoa mai lên ngự trị ở vị trí nữ hoàng của các loài hoa xuân.Cứ thế,mai trở thành người bạn tri âm của loài người vào những dịp tết đến,xuân về.
k mk
Cái rét se lạnh của mùa đông đã qua đi, những tia nắng ấm áp bắt đầu ló dạng trên bầu trời vốn chỉ có một màu xám xịt. Và đây cũng là thời điểm người dân ở xóm em náo nức, tưng bừng chuẩn bị cho cái Tết cổ truyền của dân tộc.
Tuy mùa đông đã qua đi nhưng Tết năm nào cũng vẫn hơi lành lạnh. Không khí buổi sáng đầu năm gợi cho tất cả mọi người một cảm giác quen quen. Dù trời lạnh nhưng hình như bầu trời lúc nào cũng quang và sáng. Trên khuôn mặt của từng người sáng bừng một niềm vui, háo hức đón xuân. Ai ai cũng tất bật, khẩn trương chuẩn bị cho cái Tết riêng của mình.
Con đường làng cũng nhộn nhịp hẳn lên bởi mọi người nghỉ hết việc đồng áng đổ ra đường đi sắm Tết. Ngoài chợ, những dãy hàng hoa tươi, cây đào, cây quất hứa hẹn một cái Tết tưng bừng. Những tiếng chào mời mua hàng, tiếng rao hàng, tiếng xe cộ làm cho âm thanh của buổi chợ Tết thêm nổi bật.
Tâm điểm của chợ Tết là những hàng đào đang ra hoa hồng thắm. Bố em cũng chọn một cành đào. Bọn trẻ vui sướng hơn ai hết bởi chúng được nghỉ học trước Tết mấy ngày rủ nhau đi chơi khắp làng ngắm nghía những chiếc đèn lồng đỏ treo suốt từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Mắt đứa nào cũng xuýt xoa, lấp lánh niềm vui. Những cành cây bên đường bắt đầu đâm những chồi non đang hãnh diện khoe cùng gió xuân.
Thỉnh thoảng lại có một vài con chim én lướt qua giữa khoảng trời. Con sông chảy quanh làng vẫn thầm lặng hy sinh như người mẹ nuôi nấng những đứa con của mình, cần mẫn chở nước về dự trữ cho cánh đồng để bà con nông dân yên tâm ăn Tết. Em cũng được cùng mẹ cho đi sắm Tết. Thật là vui biết bao, em tay xách nách mang mà chẳng thấy nặng chút nào.
Mẹ mua cho hai anh em nhiều quần áo mới để đi chơi Tết. Thích thú nhất là tự tay trang trí nhà cửa để đón xuân. Em giúp bố trang trí cho cành đào nhà mình. Sau khi xong, em say sưa ngắm không biết chán cây đào có dàn đèn nhấp nháy lộng lẫy sắc xuân. Bàn thờ nhà ai cũng được bày biện đẹp mắt và mang ý nghĩa hướng về tổ tiên, nguồn cội.
Vậy là đã đến ngày cuối cùng trong năm, đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Mọi gia đình lại cùng nhau ăn bữa cơm thịnh soạn ấm cúng cuối năm. Cuối năm có người được bố mẹ cho đi chơi, nhiều người lại cùng bố mẹ mình xem kịch tại nhà. Ai ai cũng chờ đợi thời khắc giao thừa…
Thời khắc giao thừa lại tới, vậy là một năm mới sẽ đến sau 5 giây nữa, mọi người cùng nhau đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1, CHÚC MỪNG NĂM MỚI. Pháo hoa nổ liên tục như súng tỏa ra nhiều màu sắc rực rỡ.