nghĩa của từ lửa hồng
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống, bên cạnh những mối quan hệ xã giao, được gọi là “bạn thường”, bất cứ ai cũng có cho mình một vài người "bạn thân". Đó chính là những nhân tố đặc biệt, vui nhộn, nhây quá trời nhây nhưng yên tâm 1 điều là sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn.
Thông thường với những người bạn bình thường, mối quan hệ chúng ta chỉ dừng lại ở mức độ xã giao, cư xử lúc nào cũng rào trước đón sau, ý tứ và cẩn thận... Còn bạn thân ấy mà, chơi càng lâu càng thể hiện nhiều tính hài hước, đùa giỡn không ngại ngùng trước mặt nhau. Tuy rằng không ít lần bạn thân khiến bạn "phát điên" vì những trò chọc ngoáy, nhây nhây, nhưng mà khi gặp khó khăn, chắc chắn 1 điều rằng họ sẽ không bao giờ rời xa bạn đâu.
1. Khi đòi nợ
Đối với những người bạn thường, tiền bạc là điều vô cùng tế nhị, chính vì thế mà bất cứ ai cũng "ngại" khi mở lời mượn hay đòi tiền. Nhưng riêng với bạn thân thì phải đòi ngay, vì không đòi khéo bạn thân lại "cho vào quên lãng" luôn đấy! Đối với bạn thân mà nói, càng thân càng "chai mặt" và không ngại điều gì cả.
2. Khi khen ngợi
Chúng ta ai cũng mong nhận được những lời khen ngợi từ những người thân thiết, nhưng đừng bao giờ chờ điều ấy từ người bạn thân nhé. Bạn thường sẽ không ngớt lời khen ngợi bạn, có thể điều ấy là thật hoặc giả, vì họ muốn tạo niềm tin và chiếm cảm tình của bạn. Dù bạn có lộng lẫy hay xinh đẹp đến thế nào, đối với bạn thân, bạn vẫn xấu xí như mọi ngày thôi!
3. Qua nhà bạn chơi
Những người mới gặp thường tạo cho chúng ta khoảng cách xa lạ và dần trở nên khách sáo. Bạn sẽ cảm thấy áy náy vô cùng nếu chỉ đến tay không khi được mời đến nhà chơi. Nhưng với bạn thân, nhà của bạn ấy cũng như nhà mình vậy, thoải mái và tự do vô cùng. Thật là không đâu vui bằng ở cạnh bạn thân, nhỉ?
4. Chúc mừng sinh nhật bạn
Vào những ngày trọng đại trong cuộc đời bạn như sinh nhật chẳng hạn, những người bạn xã giao sẽ không tiếc những lời chúc và khen ngợi. Nhưng ngược lại, bạn thân sẽ không bao giờ nói những lời khách sáo ấy đâu. Đừng nghĩ rằng họ vô tâm hay quên ngày sinh nhật của bạn nhé. Họ nhớ như in ngày quan trọng này đấy, chẳng qua không muốn khách sáo nên đùa vui bạn thế thôi!
5. Khi bạn chia tay người yêu
Ngay cả khi bạn buồn về chuyện tình cảm lứa đôi, bạn thân là người đầu tiên cười "ha hả" vào mặt bạn đấy. Dù cho những người bạn thường luôn chia sẻ, động viên nhưng tấm lòng của người bạn thân vẫn là chân thật nhất. Cười như vậy thôi nhưng họ vẫn hết mực quan tâm và lo lắng cho bạn đấy!
6. Nhờ bạn giúp đỡ
Không phải bạn thân sẽ bỏ mặc bạn những lúc khó khăn đâu, mà họ sẽ luôn bên bạn và trải qua những điều khó khăn thực sự cơ. Bạn có thể nhờ vả những người bạn thường một cách thoải mái nhưng không một điều gì đảm bảo rằng họ sẽ làm cho bạn hết lần này đến lần khác. Bạn thân sẽ "láu cá" hơn và tranh thủ những lúc bạn nhờ vả để tạo uy quyền hơn bạn đấy!
7. Đi chơi cùng nhau
Khi gặp gỡ người mới quen, hẳn ai cũng sẽ ngại ngùng khi được họ "mời" những chầu ăn uống. Với người lạ thì thế thôi, đối với bạn thân thì mong mỏi mãi chầu ăn cũng thực sự khó khăn ấy. Vốn dĩ đã quen thân rồi nên chẳng ngại gì những việc ăn uống hay tiền bạc, nhỉ!
8. Hẹn giờ đi chơi
Đi chơi với bạn mới quen thì trễ 1 phút cũng cảm thấy có lỗi lắm rồi. Vì trễ giờ là điều không gây thiện cảm cho đối phương khi bắt đầu một cuộc gặp gỡ. Thế nhưng, đối với người bạn thân, để bạn chờ cả tiếng thì chỉ cần xin lỗi xuề xòa vài ba câu, dắt nhau đi ăn vài món ngon là có thể "xí xóa" cho nhau ngay ấy mà. Đấy là điều thoải mái vô cùng khi chơi với đứa bạn thân đấy!
9. Khi bạn bị bệnh
Những lúc ốm đau, bệnh tật, bạn thường chỉ buông vài ba lời hỏi han thế thôi, mấy ai thực hiện bằng hành động như đứa bạn thân của mình được, đúng không nào? Mặc cho đứa bạn thân có cười giỡn nhưng đấy cũng chỉ là hành động làm bạn phấn chấn tinh thần và vượt qua thôi. Yên tâm nhé, bạn bị bệnh thì đứa bạn thân nào cũng "lo sốt vó" nhưng không thể hiện ra mặt đấy!
10. Lưu tên trong danh bạ
Chẳng ai thân thiết lại gọi bằng những cái tên "khách sáo" cả. Bạn thân lại càng lôi những tật xấu của nhau ra mà trêu đùa và gọi tên thôi. Dù là đùa giỡn nhưng bạn thân biết điểm dừng và không khiến bạn mình tự ái đâu. Những biệt danh ấy đối với người bạn thân mà nói, nó rất đáng yêu và là điểm nhận dạng đặc biệt, khắc sâu vào trái tim đấy nhé!
Theo tôi nghĩ là nó đúng hay không thì phải dựa vào hoàn cảnh bạn ạ, cái nào rồi cũng sẽ cho bạn những quyết định đúng nhưng người chọn là bạn. Kiên quyết, mạnh mẽ hay nhẹ nhàng, khoan dung, độ lượng là do bạn, Nhi ạ. Cái này thì sẽ phân tích rất sâu và mỗi người đều sẽ có cái nghĩ riêng về nó thôi cho nên bạn hãy tự mình hiểu xem.
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Từ năm 1930 cuộc đấu tranh giành độc lập được tiến hành dưới ngọn cờ của giai cấp vô sản, những người thanh niên trẻ yêu nước, giác ngộ lí tưởng sẵn sàng hiến dâng đời mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước.
Tôi buộc lòng tôi với mọi người
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.
hk tốt nhe bn ^_^
1. Chọc trời khuấy nước tiếng đùng đùng
Phải có kiên cường mới gọi hùng
Tay cứng lòng lành ngoài ách tớ
Má đào nóng nảy giới quyền chồng.
Lợi chung dầu sẽ mua về được
Kiếp mạng chi nài sự có không
Ba hột đạn - thầm hai tấc lưỡi
Sao cho ích giống mấy cam lòng!
Hy Mã bá đại nhân thấu
Cuồng điệt Nguyễn Tất Thành.
2.
Rằng nay gặp hội giao hòa
Muôn giân hèn yếu gần xa vui tình
Cầu rằng các nước Đồng Minh
Đem gươm công lý giứt tình giã man
Mấy phen công bố rõ ràng
Giân nào rồi cũng được trong bình quyền
Việt Nam xưa cũng oai thiêng
Mà nay đứng trước thuộc quyền Lang Sa
Lòng thành đỏ nổi xót xa
Giám xin đại quốc soi qua chút nà
Một: Xin tha kẻ đồng bào
Vì chưng chính trị mắc vào tù giam
Hai: Xin pháp luật sửa sang
Người Tây, người Việt hai phương cùng đồng
Những tòa đặc biệt bất công
Giám xin bỏ bớt rộn giung dân lành
Ba: Xin rộng phép học hành
Mở mang kỹ nghệ tập tành công thương
Bốn: Xin được phép hội làng
Năm: Xin nghĩ ngợi, nói làm tự gio
Sáu: Xin được phép lịch du
Bốn phương mặc sức, năm châu mặc tình
Bảy: Xin hiến pháp ban hành
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền
Tám: Xin được cử nghị viên
Qua Tây thay mặt giữ quyền thổ giân
Tám điều cần tỏ xa gần
Chúng nhờ Vạn quốc công dân xét tình
Riêng nhờ giân Pháp công bình
Đem lòng đoái lại của mình trong tay
Pháp giân nức tiếng xưa nay
Đồng bào, bác ái sánh tày không ai
Nỡ nào ngoảnh mặt, ngơ tai
Để cho mấy ức triệu người bơ vơ
Dân Nam một dạ ước mơ
Lâu nay tiếng nước, sau phò lẽ công
Gịch (3) mấy chữ quốc âm bày tỏ
Để đồng bào lớn nhỏ được hay
Hòa bình nay gặp hội này
Tôn dùng công lý, đọa đày giã man
Nay gặp hội khải hoàn hể hả
Tiếng vui mừng khắp cả đồng giân
Tây vui chắc đã mười phần
Lẽ nào Nam lại chịu thân tôi đòi
Hẵng mở mắt mà soi cho rõ:
Nào Ái Lan, Ấn Độ, Cao Ly
Xưa hèn phải bước suy vi
Nay, gần độc lập cũng vì giân khôn
Hai mươi triệu quốc hồn Nam Việt
Thế cuộc này phải quyết mà lo
Đồng bào, bình đẳng, tự gio
Xét mình rồi lại đem so mấy người
Ngổn ngang lời vắn, ý dài
Anh em đã thấu lòng này hay chưa?
3. “Mười chính sách của Việt Minh
Việt Nam độc lập đồng minh
Có bản chương trình đánh Nhật, đánh Tây.
Quyết làm cho nước non này,
Cờ treo độc lập, nền xây bình quyền:
Làm cho con cháu Rồng, Tiên,
Dân ta giữ lấy lợi quyền của ta.
Có mười chính sách bày ra,
Một là ích nước, hai là lợi dân.
Bao nhiêu thuế ruộng, thuế thân,
Đều đem bỏ hết cho dân khỏi phiền.
Hội hè, tín ngưỡng, báo chương,
Họp hành, đi lại, có quyền tự do.
Nông dân có ruộng, có bò
Đủ ăn, đủ mặc, khỏi lo cơ hàn.
Công nhân làm lụng gian nan,
Tiền lương phải đủ, mỗi ban tám giờ.
Gặp khi tai nạn bất ngờ,
Thuốc thang chính phủ bấy giờ giúp cho.
Thương nhân buôn nhỏ, bán to
Môn bài thuế ấy bỏ cho phỉ nguyền.
Nào là những kẻ chức viên,
Cải lương đãi ngộ cho yên tấm lòng.
Binh lính giữ nước có công,
Được dân trọng đãi, hết lòng kính yêu.
Thanh niên có trường học nhiều,
Chính phủ trợ cấp trò nghèo, bần nho.
Đàn bà cũng được tự do,
Bất phân nam nữ, đều cho bình quyền.
Người tàn tật, kẻ lão niên,
Đều do chính phủ cất tiền ăn cho.
Trẻ em, bố mẹ khỏi lo,
Dạy nuôi, chính phủ giúp cho đủ đầy.
Muốn làm đạt mục đích này,
Chúng ta trước phải ra tay kết đoàn.
Sao cho từ Bắc chí Nam,
Việt Minh có hội muôn vàn hội viên.
Người có sức, đem sức quyên,
Ta có tiền của, quyên tiền của ta.
Trên vì nước, dưới vì nhà,
Ấy, là sự nghiệp, ấy là công danh.
Chúng ta có hội Việt Minh
Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh
Rồi ra sự nghiệp hoàn thành
Rõ tên Nam Việt, rạng danh Lạc Hồng
Khuyên ai nên nhớ chữ đồng,
Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh ».
4. Dân ta phải biết sử ta
Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam.
Kể năm hơn bốn nghìn năm,
Tổ tiên rực rỡ, anh em thuận hoà.
Hồng Bàng là Tổ nước ta.
Nước ta lúc ấy gọi là Văn Lang.
Thiếu niên ta rất vẻ vang
Trẻ con Phù Đổng tiếng vang muôn đời,
Tuổi tuy chưa đến chín mười
Ra tay cứu nước dẹp loài vô lương.
An Dương Vương thế Hùng Vương,
Quốc danh Âu Lạc cầm quyền trị dân.
Nước tàu cậy thế đông người,
Kéo quân áp bức giống nòi Việt Nam,
Quân Tàu nhiều kẻ tham lam.
Dân ta há dễ chịu làm tôi ngươi?
Hai Bà Trưng có đại tài,
Phất cờ khởi nghĩa giết người tà gian,
Ra tay khôi phục giang san,
Tiếng thơm dài tạc đá vàng nước ta.
Tỉnh Thanh Hoá có một bà,
Tên là Triệu Ẩu tuổi vừa đôi mươi,
Tài năng dũng cảm hơn người,
Khởi binh cứu nước muôn đời lưu phương.
Phụ nữ ta chẳng tầm thường,
Đánh Đông, dẹp Bắc làm gương để đời,
Kể gần sáu trăm năm giời,
Ta không đoàn kết bị người tính thôn
Anh hùng thay ông Lý Bôn,
Tài kiêm văn võ, sức hơn muôn người,
Đánh Tàu đuổi sạch ra ngoài.
Lập nên triều Lý sáu mươi năm liền.
Vì Lý Phật Tử ngu hèn,
Để cho Tàu lại xâm quyền nước ta.
Thương dân cực khổ xót xa,
Ông Mai Hắc Đế đứng ra đánh Tàu,
Vì dân đoàn kết chưa sâu,
Cho nên thất bại trước sau mấy lần.
Ngô Quyền quê ở Đường Lâm,
Cứu dân ra khỏi cát lầm ngàn năm.
Đến hồi Thập nhị sứ quân
Bốn phương loạn lạc, muôn dân cơ hàn.
Động Hoa Lư có Tiên Hoàng,
Nổi lên gây dựng triều đàng họ Đinh.
Ra tài kiến thiết kinh dinh,
Đến vua Phế Đế chỉ kinh hai đời.
Lê Đại Hành nối lên ngôi.
Đánh tan quân Tống, đuổi lui Xiêm Thành
Vì con bạo ngược hoành hành,
Ra đời thì đã tan tành nghiệp vương.
Công Uẩn là kẻ phi thường,
Dựng lên nhà Lý cầm quyền nước ta.
Mở mang văn hoá nước nhà,
Đắp đê để giữ ruộng nhà cho dân.
Lý Thường Kiệt là hiền thần,
Đuổi quân nhà Tống, phá quân Xiêm Thành.
Tuổi già phỉ chí công danh,
Mà lòng yêu nước trung thành không phai.
Họ Lý truyền được chín đời,
Hai trăm mười sáu năm giời thì tan.
Nhà Trần thống trị giang san,
Trị yên trong nước, đánh tan địch ngoài,
Quân Nguyên binh giỏi tướng tài:
Đánh đâu được đấy, dông dài Á, Âu,
Tung hoành chiếm nửa Âu châu,
Chiếm Cao Ly, lấy nước Tàu bao la,
Lăm le muốn chiếm nước ta,
Năm mươi vạn lính vượt qua biên thuỳ,
Hải quân theo bể kéo đi,
Hai đường vây kín BẮc Kỳ như nêm
Dân ta nào có chịu hèn,
Đồng tâm, hợp lực mấy phen đuổi Tàu.
Ông Trần Hưng Đạo cầm đầu,
Dùng mưu du kích đánh Tàu tan hoang,
Mênh mông một giải Bạch Đằng,
Nghìn thu soi rạng giống dòng quang vinh,
Hai lần đại phá Nguyên binh,
Làm cho Tàu phải thất kinh rụng rời.
Quốc Toản là tre có tài,
Mới mười sau tuổi ra oai trận tiền,
Mấy lần đánh thắng quân Nguyên,
Được phong làm tướng cầm quyền binh nhung.
Thật là một đấng anh hùng,
Trẻ con Nam Việt nên cùng noi theo.
Đời Trần văn giỏi võ nhiều,
Ngoài dân thịnh vượng, trong triều hiền minh.
Mười hai đời được hiển vinh,
Đến Trần Phế Đế nước mình suy vi.
Cho con nhà Hồ Quý Ly,
Giết vua tiếm vị một kỳ bảy niên.
Tình hình trong nước không yên,
Tàu qua xâm chiếm giữ quyền mấy lâu,
Bao nhiêu của cải trân châu,
Chúng vơ vét chở về Tàu sạch trơn.
Lê Lợi khởi nghĩa Lam Sơn,
Mặc dầu tướng ít binh đơn không nàn.
Mấy phen sông Nhị núi Lam,
Thanh gươm yên ngựa Bắc, Nam ngang tàng.
Kìa Tuý Động nọ Chi Lăng,
Đánh hai mươi vạn quân Minh tan tành.
Mười năm sự nghiệp hoàn thành,
Nước ta thoát khỏi cái vành nguy nan.
Vì dân hăng hái kết đoàn,
Nên khôi phục chóng giang san Lạc Hồng.
Vua hiền có Lê Thánh Tôn,
Mở mang bờ cõi đã khôn lại lành.
Trăm năm truyền đến cung hoàng,
Mạc Đăng Dung đã hoành hành chiếm ngôi
Bấy giờ trong nước lôi thôi,
Lê Nam, Mạc Bắc rạch đôi san hà,
Bảy mươi năm nạn can qua
Cuối đời mười sáu mạc đà suy vi.
Từ đời mười sáu trở đi,
Vua Lê, Chúa Trịnh chia vì khá lâu
Nguyễn Nam, Trịnh Bắc đánh nhau,
Thấy dân cực khổ mà đau đớn lòng.
Dân gian có kẻ anh hùng,
Anh em Nguyễn Nhạc nổi vùng Tây Sơn,
Đóng đô ở đất Quy Nhơn,
Đánh tan Trịnh, Nguyễn, cứu đảo huyền
Nhà Lê cũng bị mất quyền,
Ba trăm sáu chục năm truyền vị vưong.
Nguyễn Huệ là kẻ phi thường,
Mấy lần đánh đuổi giặc Xiêm, giặc Tàu,
Ông đà chí cả mưu cao,
Dân ta lại biết cùng nhau một lòng.
Cho nên Tàu dẫu làm hung,
Dân ta vẫn giữ non sông nước nhà.
Tướng Tây Sơn có một bà,
Bùi là nguyên họ, tên là Thị Xuân,
Tay bà thống đốc ba quân,
Đánh hơn mấy trận, địch nhân liệt là.
Gia Long lại dấy can qua,
Bị Tây Sơn đuổi, chạy ra nước ngoài.
Tự mình đã chẳng có tài,
Nhờ Tây qua cứu tính bài giải vây.
Nay ta mất nước thế này,
Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà,
Khác gì cõng rắn cắn gà,
Rước voi dẫy mả, thiệt là ngu si.
Từ năm Tân Hợi trở đi,
Tây đà gây chuyện thị phi với mình.
Vậy mà vua chúa triều đình,
Khư khư cứ tưởng là mình khôn ngoan.
Nay ta nước mất nhà tan
Cũng vì những lũ vua quan ngu hèn.
Năm Tự Đức thập nhất niên
Nam Kỳ đã lọt dưới quyền giặc Tây.
Hăm lăm năm sau trận này,
Trung kỳ cũng mất, Bắc kỳ cũng tan,
Ngàn năm gấm vóc giang san,
Bị vua họ Nguyễn đem hàng cho Tây!
Tội kia càng đắp càng đầy,
Sự tình càng nghĩa càng cay đắng lòng.
Nước ta nhiều kẻ tôi trung,
Tấm lòng tiết nghĩa rạng cùng tuyết sương.
Hoàng Diệu với Nguyễn Tri Phương
Cùng thành còn mất làm gương để đời.
Nước ta bị Pháp cướp rồi,
Ngọn cờ khởi nghĩa nhiều nơi lẫy lừng;
Trung kỳ đảng Phan Đình Phùng
Ra tay đánh Pháp, vẫy vùng một phương.
Mấy năm ra sức Cần Vương
Bọn ông Tán Thuật nổi đường Hưng Yên,
Giang san độc lập một miền,
Ông Hoàng Hoa Thám đất Yên tung hoành.
Anh em khố đỏ, khố xanh,
Mưu khởi nghĩa tại Hà thành năm xưa,
Tỉnh Thái Nguyên với Sầm Nưa,
Kế nhau khởi nghĩa rủi chưa được toàn.
Kìa Yên Bái, nọ Nghệ An
Hai lần khởi nghĩa tiếng vang hoàn cầu.
Nam Kỳ im lặng đã lâu,
Năm kia khởi nghĩa đương đầu với Tây.
Bắc Sơn đó, Đô Lương đây!
Kéo cờ khởi nghĩa, đánh Tây bạo tàn.
Xét trong lịch sử Việt Nam,
Dân ta vốn cũng vẻ vang anh hùng.
Nhiều phen đánh bắc dẹp đông,
Oanh oanh liệt liệt con Rồng cháu Tiên.
Ngày nay đến nỗi nghèo hèn,
Vì ta chỉ biết lo yên một mình.
Để người đè nén, xem khinh,
Để người bóc lột ra tình tôi ngươi!
Bây giờ Pháp mất nước rồi,
Không đủ sức, không đủ người trị ta.
Giặc Nhật Bản thì mới qua,
Cái nền thống trị chưa ra mối mành.
Lại cùng Tàu, Mỹ, Hà, Anh,
Khắp nơi có cuộc chiến tranh rẫy rà.
Ấy là dịp tốt cho ta,
Nổi lên khôi phục nước nhà tổ tông.
Người chúng ít, người mình đông
Dân ta chỉ cốt đồng lòng là nên.
Hỡi ai con cháu Rồng Tiên!
Mau mau đoàn kết vững bền cùng nhau.
Bất kỳ nam nữ, nghèo giàu,
Bất kỳ già trẻ cùng nhau kết đoàn.
Người giúp sức, kẻ giúp tiền,
Cùng nhau giành lấy chủ quyền của ta.
Trên vì nước, dưới vì nhà,
Ấy là sự nghiệp, ấy là công danh.
Chung ta có hội Việt Minh
Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh
Mai sau sự nghiệp hoàn thành,
Rõ tên Nam Việt, rạng danh Lạc Hồng
Dân ta xin nhớ chữ đồng:
Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh!
HỌC TỐT!!
CON NGƯỜI
- Người là vàng của là ngãi.
- Người năm bảy đấng, của ba bảy loài.
- Sống mỗi người một nết, chết mỗi người một tật.
- Chết giả mới biết bụng dạ anh em.
- Khôn ngoan đến cửa quan mới biết, giàu có ba mươi tết mới hay.
- Chữ tốt xem tay, người hay xem khoáy.
- Người khôn dồn ra mặt.
Trông mặt mà bắt hình dung.
- Mỏng môi hay hớt, trớt môi nói thừa,
- Con mắt là mặt đồng cân.
- Bụng bí rợ ăn như bào, làm như khỉ.
- Lòng người như bể khôn dò.
- Miệng hỏa lò ăn hết cơ nghiệp.
- To mắt hay nói ngang.
- Con mắt lá răm, lông mày lá liễu đáng trăm quan tiền.
XÃ HỘI
- Xa mỏi chân, gần mỏi miệng.
- Cáo chết ba năm còn quay đầu về núi.
- Bần cùng sinh đạo tặc.
- Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
- Phép vua thua lệ làng.
- Đất có lề, quê có thói.
- Lá lành đùm lá rách.
- Uống nước nhớ nguồn.
- Trời sinh voi, trời sinh cỏ.
- Ai giàu ba họ, ai khó ba đời
Nước đổ lá khoai.
Đèn soi ngọn cỏ.
Chó cắn áo rách.
. Giơ cao, đánh sẽ.
. Giầu điếc, sang đui.
CON NGƯỜI
- Người là vàng của là ngãi.
- Người năm bảy đấng, của ba bảy loài.
- Sống mỗi người một nết, chết mỗi người một tật.
- Chết giả mới biết bụng dạ anh em.
- Khôn ngoan đến cửa quan mới biết, giàu có ba mươi tết mới hay.
- Chữ tốt xem tay, người hay xem khoáy.
- Người khôn dồn ra mặt.
Trông mặt mà bắt hình dung.
- Mỏng môi hay hớt, trớt môi nói thừa,
- Con mắt là mặt đồng cân.
- Bụng bí rợ ăn như bào, làm như khỉ.
- Lòng người như bể khôn dò.
- Miệng hỏa lò ăn hết cơ nghiệp.
- To mắt hay nói ngang.
- Con mắt lá răm, lông mày lá liễu đáng trăm quan tiền.
XÃ HỘI
- Xa mỏi chân, gần mỏi miệng.
- Cáo chết ba năm còn quay đầu về núi.
- Bần cùng sinh đạo tặc.
- Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
- Phép vua thua lệ làng.
- Đất có lề, quê có thói.
- Lá lành đùm lá rách.
- Uống nước nhớ nguồn.
- Trời sinh voi, trời sinh cỏ.
- Ai giàu ba họ, ai khó ba đời.
ĐỜI SỐNG XÃ HỘI
1. Nòi nào giống ấy.
2. Cây có cội, nước có nguồn.
3. Giấy rách giữ lề.
4. Cha già con cọc.
5. Con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh.
6. Giỏ nhà ai, quai nhà ấy.
7. Khôn từ trong trứng khôn ra.
8. Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
9. Máu chảy ruột mềm.
10. Khác máu tanh lòng.
1. Một người làm quan cả họ được nhờ.
2. Chim có tổ, người có tông.
3. Chú như cha, già như mẹ *
4. Sảy cha còn chú, sảy mẹ ấp vú dì
5. Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng.
6. Cháu bà nội, tội bà ngoại.
7. Nó lú có chú nó khôn.
8. Đắng cay cũng thể ruột rà,
Ngọt ngào cho lắm cũng là người dưng.
9. Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò,
Chín tháng lò dò chạy đi.
10. Trẻ lên ba cả nhà học nói.
1. Dâu dữ mất họ, chó dữ mất láng giềng.
2. Chị em dâu như bầu nước lã.
3. Áo năng may năng mới, người năng nói năng thân.
4. Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.
5. Lời chào cao hơn mâm cỗ.
6. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
7. Thua thầy một vạn không bằng thua bạn một ly.
8. Tin bợm mất bò, tin bạn mất vợ nằm co một mình.
9. Bán anh em xa mua láng giềng gần.
10. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
1. Cha mẹ sinh con trời sinh tính
1. Ngựa chạy có bầy, chim bay có bạn.
2. Dễ người dễ ta.
3. Sẩy đàn tan nghé.
4. Con sâu bỏ rầu nồi canh.
5. Cả vốn lớn lãi.
6. Bán hàng nói thách, làm khách trả rẻ.
7. Quen mặt đắt hàng.
8. Tiền trao cháo múc.
9. Chớ bán gà ngày gió, chớ bán chó ngày mưa.
10. Nhà gần chợ để nợ cho con.
1. Tiền không chân xa gần đi khắp.
2. Đồng tiền liền khúc ruột.
3. Của thiên trả địa.
4. Của thế gian đãi người thiên hạ.
5. Của một đồng, công một nén.
6. Có tiền mua tiên cũng được.
7. Người làm nên của, của không làm nên người.
8. Người sống đống vàng.
9. Thế gian chuộng của, chuộng công
Nào ai có chuộng người không bao giờ.
10. Nhiều tiền thì thắm, ít tiền thì phai.
1. Tiền bạc đi trước mực thước đi sau.
2. Nén bạc đâm toạc tờ giấy.
3. Của bụt mất một đền mười.
4. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, đồng tiền đi sau là đồng tiền dại.
5. Mạnh về gạo bạo về tiền.
6. Của bền tại người.
7. Nhất tội, nhì nợ.
8. Công nợ trả dần, cháo nóng húp quanh.
9. Làm nghề gì ăn nghề ấy.
10. Ruộng bề bề không bằng nghề trong tay.
1. Nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩ.
2. Bầu dục chẳng đến bàn thứ tám, cám nhỏ chẳng đến miệng lợn sề.
3. Thằng mõ có bỏ đám nào.
4. Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò.
5. Làm hàng săng, chết bó chiếu.
6. Dò sông, dò bể, dò nguồn
Biết sao được bụng lái buôn mà dò.
7. Đi buôn nói ngay bằng đi cày nói dối.
8. Bà chúa đứt tay bằng ăn mày sổ ruột.
9. Muốn nói oan làm quan mà nói.
10. Quan thấy kiện như kiến thấy mỡ.
1. Lễ vào quan như than vào lò.
2. Quan thời xa, bản nha thời gần.
3. Tuần hà là cha kẻ cướp.
4. Hay làm thì đói, hay nói thì no.
5. Cốc mò cò xơi.
6. Cá lớn nuốt cá bé.
7. Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng.
8. Tức nước vỡ bờ.
9. Con giun xéo lắm cũng quằn.
10. Được làm vua, thua làm giặc.
Tình bạn- một thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao cả. Trong cuộc sống của mỗi con người, chắc hẳn ai cũng phải có một tình bạn đẹp. Đối với tôi, tình bạn phải xuất phát từ tấm lòng chân thành của mình. Và tôi cũng có một người bạn, người bạn đó đã cùng tôi trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, hoạn nạn. Đó là bạn Tạ Ngọc Khánh Chi.
Bạn ấy là một học sinh mới chuyển vào lớp tôi. Bạn ấy rất hiền và dễ mến. Khi mới vào lớp, Chi có vẻ rụt rè, bỡ ngỡ, nhưng ai mới vào thì chẳng thế. Tôi đã đến gần Chi và tỏ ý làm quen với Chi. Và cũng chính những phút giây đó, tôi và Chi đã trở thành đôi bạn thân, thân đến nỗi lúc nào cũng nhắc về nhau trước mặt người khác. Cái ấn tượng đầu tiên của tôi với Chi chắc hẳn là dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Nước da trắng hồng. Mái tóc đen óng, mượt mà, thơm thơm mùi hoa bưởi. Những đặc biệt nhất vẫn là nụ cười của bạn ấy. Nụ cười đó hé nở như muôn ngàn bông hoa đang khoe sắc, tỏa hương dưới ánh nắng vàng ban mai. Lúc đó trong lòng tôi mới vui vẻ, sung sướng biết bao vì khi mới đến lớp Chi chẳng bao giờ nở nụ cười trên môi của mình. Có những lúc tôi tự hỏi mình rằng làm sao để nụ cười xinh đẹp đó quay trở về với Chi. Tôi suy nghĩ trằn trọc mãi, cuối cùng tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là một kỉ niệm thật vui giữa tôi và Chi. Tôi nhớ có một lần tôi và Chi rủ nhau đi ra cánh đồng quê hương chơi. Tôi nhặt những bông lau rồi đan chúng thành một chiếc vòng hoa thật đẹp. Lúc đó, Chi đang mải mê ngắm những con chim sâu đang bay lượn giữa bầu trời trong xanh. Có lẽ, Chi cũng muốn được như những con chim kia, muốn được bay đi, bay ra ngoài cái thế giới rộng lớn này để quan sát, tìm hiểu những gì đang chờ đợi ta phía trước. Tôi cầm lấy vòng hoa rồi đặt lên đầu Chi. Tôi nói:" Bạn muốn thực hiện ước mơ của mình chứ? Hãy giữ chiếc vòng hoa này, rồi giấc mơ của Chi sẽ thành hiện thực thôi." Chi bỗng mỉm cười, nói rằng:" Hằng à, mình cảm ơn bạn rất nhiều, mình sẽ giữ chiếc vòng hoa này cẩn thận." Ôi! Nụ cười của Chi lúc đó mới đẹp làm sao. Như ánh nắng ban mai soi sáng cả một chân trời. Từ lúc đó, tôi thấy Chi cười nhiều hơn, có được nhiều bạn mới hơn. Tôi cảm thấy rất vui cho Chi. Thơi gian cứ thấm thoát, lặng lẽ trôi qua thật nhanh như những cỗ xe vô hình lăn chuyển bánh. Chi đã cùng tôi trải qua không biết bao khó khăn, thử thách để xây dựng lên một tình bạn thật khăng khít, gắn bó. Chi đã mở ra cho tôi một thế giới mới, thế giới màu hồng của tuổi thơ tươi đẹp, màu xanh với bao hoài bão ước mơ và màu trắng tinh khiết của tình bạn. Với tôi, Chi là một người bạn, một người cô đã dạy cho tôi nhiều điều bổ ích. Chi đã chỉ cho tôi cách làm văn chương như thế nào để cho hay, cho tốt. Mặc dù chúng tôi quen nhau được không lâu, nhưng lúc nào Chi cũng luôn là một người bạn đồng hành, cho dù hiện tại đến mai sau vẫn vậy. Chi vẫn mãi là người bạn tri kỉ, thân thiết nhất của tôi.
Chi- một tấm gương sáng để cho tôi học tập, noi theo. Nếu có một ngày, tôi và Chi phải xa nhau, có thể sẽ xa nhau mãi mãi, nhưng tình bạn giữa hai chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa. Nụ cười của Chi vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi, nụ cười đó sẽ nở vào mỗi buổi sớm ban mai.
" Nếu bạn thấy một người bạn không có nụ cười, thì hãy cho người bạn đó nụ cười của mình."
vai trò và biện pháp bảo vệ lớp chim và thú là:
- để loài chim và thú không loài nào bị tiệt trủng.
- có chim sẽ giúp cho nông dân bết sâu.
chúc bạn học tốt!
1. Một mình mà mang tiếng có đôi là cái gì
2. Gà trống lên mái nhà đẻ trứng hỏi trứng lăn bên nào ?
3. Nhóm nhạc BTS có bao nhiêu thành Viên?
4. Hari tên thật là gì ?
5. Nếu Ri là con của Giang vậy Giang là gì của bố Ri ?
6. loài gấu nào có thể sống chung hòa bình với con người mà không phải qua huấn luyện ?
7. chồng của bố mình là ai ?
8. Bạn sẽ luôn tìm thấy tôi trong quá khứ. Tôi có thể tạo ra hiện tại, nhưng bạn không thể tìm thấy tôi trong tương lai. Tôi là gì?
9. Cá gì không bao giờ buồn ?
10. Khi tôi ăn thì tôi sống, khi tôi uống thì tôi chết, tôi là ai ?
Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé!
Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan.
Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:
- Anh có mang tiền không?
Người mù đáp:
- Có, nhưng đấy là tiền của tôi.
- Cứ đưa đây!
Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán:
- Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy.
Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội.
Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì khiến tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu hoạ cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột.
Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khoá bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng: có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên.
Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông.
lửa hồng là 2 từ đơn bn nhé
Là lửa màu hồng