viết một đoạn văn tả về hồ gươm ( ai làm mình tick)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đầu năm học vừa rồi, mẹ mua cho em rất nhiều dụng cụ học tập mới, như sách vở, bút thước, bảng, kẹp giấy… Tuy nhiên, khi mẹ đề nghị mua cho em một chiếc cặp mới thì em đã từ chối. Vì chiếc cặp mà em đang sử dụng vẫn còn mới và em rất yêu quý nó, không muốn đổi sang cái khác.
Đó là một chiếc ba lô trông giống như những chiếc ba lô khác. Có hình chữ nhật, chiều cao khoảng 40cm, chiều rộng khoảng 25cm. Không quá lớn cũng không quá bé, vừa đủ để em sử dụng mà không bị cồng kềnh. Chiếc ba lô được may từ vải dù, giúp cặp không chỉ bền bỉ mà còn chống nước nữa. Nhờ đó, đồ dùng sách vở ở bên trong thêm an toàn mỗi khi trời đổ mưa. Toàn thân chiếc cặp là một màu xanh ngọc, nhạt như màu ruột đu đủ non. Trông rất dễ thương và trong sáng. Lúc đầu em rất băn khoăn khi lựa chọn màu này bởi nó rất dễ bị nhiễm bẩn. Tuy nhiên, cuối cùng em vẫn quyết tâm lựa chọn và bảo vệ chiếc cặp hết mình. Thế nên, dù đã được sử dụng hơn một năm nhưng nó vẫn còn mới và sạch sẽ lắm.
Bên trong cặp được lót một lớp vải dù màu đen, để trông thật sạch sẽ. Người ta chia phần trong thành hai ngăn theo chiều dọc bởi một tấm ngăn cao bằng một nửa thân cặp. Nhờ đó, em xếp sách và vở vào hai ô khác nhau, vừa gọn gàng lại dễ phân biệt. Phía trước cặp, là một ngăn hình chữ nhật to như cuốn sách Toán lồi ra ở phía trước. Ở đây, em để túi bút và hộp màu của mình. Nhờ vậy, mà em không phải tìm những chiếc bút, chiếc thước lẫn lộn trong đống sách vở nữa. Tất cả các ngăn để đồ này đều được đóng mở bằng những chiếc phéc kéo to bản màu trắng tinh. Em đặc biệt thích kiểu khóa này hơn kiểu cài nút. Vì trông nó chắc chắn hơn rất nhiều. Và dù để cặp ở tư thế nào thì đồ bên trong cũng không bị rơi ra. Hai bên thân cặp là hai chỗ để đồ nhỏ, giống hệt như giỏ để bút. Em thường dùng một bên để bình nước và một bên để ô. Như vậy vừa không lãng phí lại vừa giúp cân bằng cặp. Phía sau là hai quai đeo to dày giúp em mang cặp lên lưng khi di chuyển. Chúng được may bằng vải dù, mặt trong có lót một lớp bông mềm để khi đeo lên không bị đau lưng dù đồ bên trong rất nặng. Trên đỉnh cặp, có một móc dây nhỏ, dùng để treo cặp lên các móc treo gắn trên bàn, tủ hay tường. Tiện lợi vô cùng.
Hằng ngày, em luôn quý trọng và nâng niu chiếc cặp của mình. Em để cặp ở những nơi khô ráo, sạch sẽ, không ném cặp xuống sân, mặt đất. Cứ hai tuần, vào ngày thứ bảy thì em lại mang cặp ra giặt sạch và phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.
Chiếc cặp là người bạn luôn kiên trì giúp đỡ và đồng hành cùng em trong mọi buổi học. Vậy nên nó như một người bạn thân của em vậy. Và chắc chắn rằng, dù sau này chiếc cặp có cũ đi, thì em sẽ vẫn giữ nó làm kỉ niệm cứ không bao giờ vứt đi.
TL:
Mình sinh ra trong gia đình có bốn người gồm: bố, mẹ, mình và cô em gái nữa. Bố mình tên là Vượng, bố năm nay đã ba mươi lăm tuổi rồi. Bố mình làm nghề dạy lái xe ô tô nên bố mình bận suốt ngày, bố đi từ sáng sớm đến tối khuya mới về. Mẹ mình tên là Vân, mẹ năm nay đã ba mươi tư tuổi. Mẹ mình làm văn phòng ở một viện nghiên cứu khoa học nên mẹ mình có nhiều thời gian chăm sóc và đưa đón chúng mình đi học hơn. Em gái mình tên là Linh, năm nay em lên hai tuổi. Em mình học trường mầm non A Vạn phúc. Em mình rất ngoan và rất nghe lời bố mẹ và mình. Cuối cùng là mình, năm nay chín tuổi. Mình là con trai lớn nên bố mẹ mình đã dạy mình biết làm một số việc nhà để giúp đỡ bố mẹ. Gia đình mình lúc nào cũng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Mình yêu gia đình của mình và mình mong rằng gia đình mình mạnh khỏe, vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc.
_HT_
Em sinh ra trong một gia đình có bốn người: bố, mẹ, anh trai và em. Bố của em là một kiến trúc sư. Đối với hai anh em, bố là một người cha khá nghiêm khắc. Còn mẹ em là một giáo viên tiểu học. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Mọi công việc trong nhà đều do một tay mẹ lo lắng. Anh trai em đang là học sinh lớp 12. Năm nay, anh sẽ bước vào kì thi đại học. Em rất hy vọng anh có thể đỗ vào trường Đại học Bách Khoa Hà Nội như anh mong muốn. Em đang là học sinh lớp 3, trường tiểu học (tên trường). Em rất thích học môn Toán. Lúc rảnh rỗi, em thường đọc sách. Em rất yêu gia đình của mình.
Nơi gia đình em đang sinh sống là thành phố Hà Nội. Nơi đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng. Các con đường rộng lớn lúc nào cũng đông đúc. Hai bên đường là những cửa hàng sang trọng, hiện đại. Hà Nội cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh như Hồ Hoàn Kiếm, chùa Một Cột, lăng Bác. Con người Hà Nội thanh lịch, hiếu khách. Ở Hà Nội cũng có rất nhiều đặc sản như phở, chả cá, cốm… Thành phố này đã trở thành quê hương thứ hai của em.
Em sinh ra và lớn lên tại Hà Nội - một thành phố tuyệt đẹp. Hà Nội nổi tiếng với những khu phố cổ, những món ăn ngon. Thời tiết ở Hà Nội có bốn mùa rõ rệt: xuân, hạ, thu, đông. Mùa xuân tiết trời ấm áp. Hè qua với cái nắng nóng chói chang. Khi mùa thu đến, thời tiết mát mẻ và se lạnh. Còn mùa đông, trời rét đậm. Đó là những nét đặc trưng nổi bật về thời tiết khiến Hà Nội không thể nhầm lẫn với thành phố khác. Ở Hà Nội có một ngôi chùa có kiến trúc độc đáo, đó là chùa Một Cột. Ngoài ra, cũng có rất nhiều khách sạn thiết kế rất đẹp và lâu đời. Những năm gần đây, em còn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại mới được xây dựng khiến Hà Nội trông hiện đại hơn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp cổ kính trước đây của thủ đô. Em rất yêu Hà Nội, quê hương của mình.
Các bạn đã được ra thăm Hà Nội chưa? Nếu chưa được ra Hà Nội, mình sẽ kể cho các bạn nghe về Hồ Gươm, một cảnh đẹp nổi tiếng ở Hà Nội nhé. Ngay trước cổng vào đền Ngọc Sơn là một cây đa cổ thụ. Ở hai bên cổng có hai câu đối. Mình nghe ba mình nói đó là câu đối do ông Cao Bá Quát viết.
Quanh hồ là những hàng liễu. Cành lá rủ xuống mặt nước càng tạo nên vẻ đẹp nên thơ của hồ. Để vào được đền Ngọc Sơn mình đã đi qua một cái cầu nhỏ có tên là cầu Thê Húc. cầu được sơn màu đỏ, cong cong như con tôm. Qua cầu là vào đến đền Ngọc Sơn. Mái đền lấp ló bên gốc đa già, rễ, lá xum xuê. Xa một chút là Tháp Rùa, tường rêu cổ kính. Tháp được xây trên gò đất, cỏ mọc xanh um. Mình có cái may mắn là đúng hôm mình thăm Hồ Gươm lại là hôm có một con rùa nổi lên. Con rùa rất lớn. Đầu nó to hơn trái bưởi. Sau đó, nó bơi lại Tháp và lên nằm trên cỏ. Nhìn con rùa, mình thầm nghĩ: Không biết có phải con rùa đã từng ngậm thanh kiếm của vua Lê Lợi đó không. Đúng lúc ấy, có một cụ già nói không được gọi là con rùa mà phải gọi là “cụ Rùa”. Cụ già nói từ khi cụ còn nhỏ đã nghe ông nội kể về chuyện “cụ Rùa”. Và không ai bảo ai, tất cả mọi người đều gọi là “cụ Rùa” đấy. Màu xanh của nước hồ hòa với màu xanh của cây lá làm nổi bật vẻ đẹp của Đền Ngọc Sơn và của Tháp Rùa, của cây cầu Thê Húc.
Nếu có dịp được ra thăm Hà Nội lần nữa, nhất định mình phải nhớ mang theo máy chụp hình để có thể ghi lại được vẻ đẹp của Hồ Gươm, ghi lại được giây phút thiêng liêng khi “cụ Rùa” xuất hiện.
viết hay nha