K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 11 2020

1)Trong bài thơ Con cò, nhà thơ Chế Lan Viên đã viết:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con .”

Chỉ hai câu thơ thôi, nhưng tình yêu thương lớn lao của người mẹ đã được lột tả vô cùng sâu sắc. Và mẹ em cũng là một người mẹ như thế. Mẹ em là một đầu bếp rất giỏi. Chính vì vậy, hằng ngày mẹ thường rất bận bịu và ít khi ở nhà. Thế nhưng không vì thế, mà tình cảm giữa em và mẹ bị phai nhạt đi. Mỗi sáng thức dậy, em luôn được ăn những món ngon do mẹ chuẩn bị sẵn. Những bộ đồng phục đến trường luôn thơm tho, sạch sẽ ở trong tủ áo quần. Và hơn cả là những cái ôm, thơm nhẹ lên trán vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Dù bận như thế nào thì mỗi tối, mẹ đều dành thời gian cùng em trò chuyện. Vì thế, giữa em và mẹ chưa bao giờ có khoảng cách xa lạ. Trong lòng em, mẹ là một người phụ nữ vĩ đại, khi vừa làm tốt công việc vừa một tay quán xuyến hết công việc gia đình. Những cũng vì vậy, em lại càng yêu thương mẹ hơn. Mỗi ngày, em đều cố gắng học tập thật tốt, và dành thời gian giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà. Để mẹ có thêm những khoảng thời gian nghỉ ngơi. Em rất yêu thương mẹ của mình. Em mong rằng, mẹ sẽ luôn khỏe mạnh và sống thật hạnh phúc.

3)Sinh ra trong cuộc đời này có gì hạnh phúc hơn được sống trong tình yêu thương. Danh vọng, tiền tài, địa vị có qua được sự che chở của cha mẹ, sự quan tâm của bạn bè và tình cảm chân thành của người yêu? Dẫu cho phải đối mặt với những khó khăn to lớn nhường nào nhưng chỉ cần bạn hiểu rằng đang có rất nhiều người yêu thương mình thì đó là một động lực to lớn để bạn tiến về phía trước, là niềm hạnh phúc khôn cùng cho bạn gạt bỏ mọi đớn đau. Như một chú chim non mới lớn tập tành bay khỏi tổ, dù trong lòng lo sợ nhưng vẫn can đảm không lùi bước. Tại sao ư, vì nó biết rằng có những người thân yêu đang dõi theo cổ vũ nó. Vậy là, nó vẫn sống trong tình yêu thương. Tình yêu thương sẽ mang đến hạnh phúc, chú chim hiểu rõ điều đó nên thay vì lo lắng nó lại mạnh mẽ dan rộng đôi cánh của mình, và bạn cũng vậy mà phải ko? Hãy luôn tin rằng được sống trong tình yêu thương là một hạnh phúc lớn trong cuộc đời này và mạnh mẽ tiến về phía trước trong niềm hạnh phúc ấy.

Câu 2 ko biết làm nhưng tick cho nhaok

Xếp các từ trong câu sau vào trong mục thích hợp:

''Gióng vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong, lẫm liệt. Tráng sĩ cầm roi vỗ vào mông ngựa, phi thẳng đến nơi có giặc''.

Nhóm 1:Danh từ chung : ngựa , giặc , oai phong , lẫm liệt .

Nhóm 2:Danh từ riêng : Gióng 

Nhóm 3:Từ mượn : tráng sĩ , trượng 

18 tháng 11 2020

Mk cảm ơn bạn nhiều nha. :D

19 tháng 11 2020

noi nhu thay

16 tháng 11 2020

Tác giả Chính Hữu và bài thơ Đồng chí

—Tác giả: Chính Hữu (1926 – 2007) tên khai sinh Trần Đình Đắc, quê Hà Tĩnh. Ông là nhà thơ – chiến sĩ trong suốt hai cuộc kháng chiến chông Pháp và chông Mĩ. Sáng tác của ông chủ yếu viết về đề tài người lính và chiến tranh.

—Tác phẩm chính’. Đầu súng trăng treo (1966), thơ Chính Hữu (1977), Tuyển tập Chính Hữu (1988),… Thơ ông viết không nhiều nhưng giản dị và chân thật. Có những bài đặc sắc, cảm xúc dồn nén, ngôn ngữ và hình ảnh chọn lọc, hàm súc. Ông được Nhà nước trao tặng Giải thưỏng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật năm 2000.

—Hoàn cảnh sáng tác: Bài thơ Đồng chí được sáng tác đầu năm 1948, thòi kì đầu của cuộc kháng chiến chông Pháp. Bài thơ là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất viết về đề tài ngưòi lính cách mạng của vàn học thời kháng chiến chống Pháp (1946 – 1954).

Tick à nhaok

17 tháng 11 2020

a) Từ láy chờn vờn,làm cho ta hình dung tới hình ảnh lúc ngọn to lúc nhỏ làm cho khói bếp hòa tan trong sương sớm

17 tháng 11 2020

chỉ làm đc như thế thôi à chán nhỉ

- Vì ông đã xa quên nhiều năm, nên lòng ông luôn hướng về quê hương. Nhìn lên mặt trăng tròn trịa kia, ông lại nhớ đến cảnh đoàn tụ, sum vầy đầm ấm. Vầng trăng sáng luôn là nguồn cảm hứng sáng tác vô tận của nhiều thi nhân từ xưa đến nay. Vì vậy, mặt trăng đã trở thành người bạn tri âm, tri kỉ để lắng nghe lời giãi bày của Lý Bạch.

16 tháng 11 2020

mất ngủ

16 tháng 11 2020

ăm nay tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe đứa cháu nội hỏi về chuyện xưa khi minh còn nhỏ được chứng kiến ngày giặc Pháp đô hộ và câu chuyện Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 cháu học là có thật không, thì lòng tôi lại trào lên bao cảm xúc với kỷ niệm về người hàng xóm già. Đó chính là nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao. Ký ức sâu đậm về lần ông lão kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.

Ngày ấy tôi mới lên mười, xã hội hỗn loạn, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy Tây đi càn chỗ kia. Thầy giáo Thứ đang dậy chúng tôi lớp đệ nhị ở trường làng bên, phải cho đám trò nghỉ. Tôi không biết vì sao, chỉ thấy người ta láo pháo đồn rằng thầy tôi ghét Tây, ngán cảnh chúng dòm ngó trường lớp nên cho chúng tôi nghỉ.

Ngày ngày thầy vẫn sang nhà lão Hạc trò chuyện với ông cụ. Tôi ở gần hay sang qua lại cùng thầy lúc giúp lão dọn nhà, lúc đùa nghịch với con chó Vàng. Không ngờ những chuyện thật về lão Hạc lại được thầy giáo tôi viết thành câu chuyện cảm động đến thế. Cái cảnh lão Hạc kể với thầy tôi về chuyện bán chó là lúc tôi chứng kiến tất cả.

Chả là hôm ấy, tôi đang giúp thầy nhặt đống khoai và lân la hỏi thầy về mấy chữ Hán khó hiểu. Thầy đang giảng cho tôi thì thấy lão Hạc tiến vào. Cái dáng điệu gầy gò của lão, hôm nay trông buồn thảm quá. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo ngay:

- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!

- Cụ bán rồi?

- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.

Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước. Thầy tôi chắc cũng ái ngại cho lão nên chỉ ôm đôi bờ vai lão vỗ nhẹ như đồng cảm. Tôi thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng như muốn khóc. Thầy hỏi lão Hạc:

- Thế nó cho bắt à?

Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...

- Khốn nạn... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ nằm im như trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo rằng "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

Thầy Thứ lại an ủi lão:

- Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là ta hoá kiếp cho nó đấy. Hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.

Lão Hạc chua chát bảo:

- Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra nó sung sướng hơn một chút... Kiếp người như tôi chẳng hạn!...

Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:

- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?

- Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?

Lão cười và ho sòng sọc. Thầy tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:

- Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi thật đặc, ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... thế là sung sướng.

- Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng.

Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại, thấy vậy tôi te tái đứng lên:

- Thầy để con đi luộc khoai thầy nhé.

- Ừ, luộc giúp thầy, nhặt những củ to ấy, để thầy pha nước mời ông xơi. - Thầy tôi nhắc nhở.

- Nói đùa thế chứ ông giáo cho để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.

- Việc gì còn phải chờ khi khác... Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại, cụ cứ ngồi xuống đây.

Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự và sẻ chia.

Vừa luộc khoai, tôi vừa nghĩ về lão Hạc nhiều lắm. Tôi thương lão, con người già cả cô đơn nhưng ai cũng quý lão bởi lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão quý con Vàng của mình lắm vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại mà. Tôi hiểu vì bần cùng lão mới làm như vậy.

Đã 60 năm, đất nước đổi thay chế độ, lão Hạc không còn, cuộc sống của người nông dân ngày nay đã khác. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm một thời khổ đau của đất nước mà người nông dân phải chịu nhiều cơ cực nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó tôi hiểu hơn về họ, về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những con người khốn khổ, về nhân cách và vẻ đẹp của người nông dân.