Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mình bảo là tìm từ đồng nghĩa và trái nghĩa với từ biết ơn
Danh từ: Nỗi cô đơn
Tính từ: buồn khổ
Động từ: chết
nỗi cô đơn là danh từ
chết là động từ
buồn khổ là tính từ
Em là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thành phố. Nhưng không vì thế mà em xa cách với quê hương. Bởi hè năm nào em cũng được về quê thăm ông bà. Vì vậy, em có rất nhiều kỉ niệm với mảnh đất thân thương đó.
Đến giờ em, vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra vào một buổi chiều mùa hè năm ngoái. Hôm đó, ông rủ em ra bờ sông bắt ốc. Bạn thử nghĩ xem, còn gì vui sướng bằng lội trong dòng nước mát lạnh trong một ngày hè nóng bức chứ? Vậy nên, dù chưa bao giờ bắt ốc, em vẫn vui sướng xách rổ chạy theo ông. Sau khi đi qua một con đường nhỏ, hai bên là hai mương nước nhỏ chảy róc rách, em và ông đi ra đến bờ sông. Bắt chước theo ông, em xắn ống quần lên thật cao để khỏi bị ướt. Xong xuôi, em cẩn thận lội xuống nước. Nước ở khu vực gần bờ chỉ đến ngang giữa đùi của em mà thôi. Nó mát lạnh, xua tan đi mọi cái oi nóng của mùa hè. Dưới đáy sông, là lớp bùn non mềm mịn, khi đặt chân xuống chỗ nào là bùn sẽ “liếm” đến tận mắt cá ngay. Sau khi đã quen thuộc với cách di chuyển dưới nước, em liền bắt đầu mò ốc. Bắt chước theo ông, em cúi người, đưa bàn tay mò dọc theo bùn lầy dưới chân. Và rồi, em bắt được chú ốc đầu tiên. Đó là một chú ốc vặn to béo, bên ngoài bám chút rêu xanh. Em hết to lên mừng rỡ:
- Ông ơi, cháu bắt được ốc rồi này!
Dưới cái nhìn hiền từ của ông, em đặt con ốc vừa bắt được vào rổ, rồi hăng hái chạy đi bắt tiếp. Sau đó, em như trở thành một người thợ chăm chỉ và lành nghề. Liên tục bắt được nhiều chú ốc béo mẫm khác nữa. Em cũng rất chuyên nghiệp khi cẩn thận sàng lọc, chỉ lấy những chú ốc to còn chú ốc nhỏ sẽ thả lại xuống nước cho tiếp tục phát triển. Đây là bài học mà ông đã dạy em, để có thể có ốc ăn lâu dài.
Sau một hổi cần mẫn, chiếc rổ của hai ông cháu đã đầy những ốc. Ông gọi em dừng tay để trở về nhà. Nghe tiếng ông, em cũng lội dần vào bờ để đi về. Chợt, có thứ gì đó dài và trơn lướt qua bắp chân em, rồi bám vào không chịu đi. Lúc ấy, cả người em cứng đờ lại như một tảng đá, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh vì sợ hãi. Vì em nghĩ ngay đến những câu chuyện về đàn rắn nước sống dưới sông mà bà hay kể. Thế là xong rồi. Em sợ hãi mà hét lên rồi vùng chạy. Do vội quá mà ngã xuống nước, ướt hết cả người. Lúc này, ông đã chạy lại, thấy ông, em liền bảo rằng trên chân có rắn, mãi không chịu rời đi. Nghe em nói vậy, ông liền giờ tay lên, toan bắt con rắn lì lợm trên chân em. Nhưng đến đi ông giơ lên thì em mới bàng hoàng nhận ra đó chỉ là một cái rễ cây. Ngay lập tức em trở nên ngượng nghịu, xấu hổ vô cùng. Nhưng rồi vì sợ bị cảm lạnh, em liền chạy vội theo ông trở về nhà để thay quần áo. Tối hôm đó, khi cả nhà ngồi vây quanh nồi ốc hấp to thơm ngon. Ông lại kể cho mọi người nghe câu chuyện nhìn gà hóa cuốc của em lúc chiều. Mọi người ai nấy đều cười nghiêng ngả. Khiến em xấu hổ lắm. Nhưng một lát sau, em lại nhanh chóng hòa mình vào không khí vui vẻ của cả nhà.
Đến nay cũng đã hơn một năm trôi qua rồi, nhưng những việc xảy ra vào ngày hôm đó em vẫn còn nhớ mãi. Dù đó là một kỉ niệm khá là xui xẻo, khiến em phải xấu hổ. Nhưng đó lại là kỉ niệm tuyệt vời nhất của em tại quê hương cùng với ông.
Xác định chủ ngữ trong câu sau: "Một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già."
TL
Thanh niên
~HT~
Hok tốt
hhn