K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 3

Bài thơ "Mẹ" của Bằng Việt là một tác phẩm nổi bật thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho mẹ, đồng thời phản ánh mạch cảm xúc trong lòng người con qua từng giai đoạn của cuộc sống.

Mạch cảm xúc trong bài thơ có thể chia thành các phần chính sau:

  1. Nỗi nhớ và tình yêu thương dành cho mẹ:
    • Bài thơ thể hiện tình cảm tha thiết, sự kính yêu và lòng biết ơn của người con đối với mẹ. Những hình ảnh về mẹ thường gắn với sự hy sinh, tần tảo và những đau khổ mà mẹ trải qua trong suốt cuộc đời.
  2. Sự trưởng thành của người con:
    • Mạch cảm xúc tiếp theo là sự trưởng thành của người con, khi đã hiểu hơn về những khó khăn, vất vả mà mẹ đã trải qua. Người con cũng nhận ra rằng tình yêu thương của mẹ là vô điều kiện, và cảm giác này trở nên rõ ràng khi người con đã lớn và có thể nhìn nhận một cách sâu sắc hơn về tình mẫu tử.
  3. Nỗi đau mất mát:
    • Bài thơ cũng phản ánh cảm xúc của tác giả khi đối diện với nỗi đau mất mát, khi mẹ không còn nữa. Sự ra đi của mẹ để lại trong lòng người con một khoảng trống lớn, nhưng cũng là cơ hội để người con bày tỏ lòng biết ơn, kính yêu vô hạn đối với mẹ.
  4. Lòng biết ơn và sự trân trọng:
    • Cuối cùng, mạch cảm xúc trong bài thơ là sự cảm nhận sâu sắc về những giá trị mà mẹ đã trao tặng trong suốt cuộc đời. Mặc dù mẹ không còn, nhưng tình yêu và sự hy sinh của mẹ vẫn mãi sống trong trái tim người con.

Nhìn chung, mạch cảm xúc trong bài thơ "Mẹ" của Bằng Việt là một chuỗi cảm xúc từ sự yêu thương sâu sắc, lòng biết ơn đến sự trân trọng đối với tình mẹ, và cuối cùng là nỗi buồn khi mẹ đã ra đi, nhưng tình mẹ vẫn mãi mãi tồn tại trong lòng mỗi người con.

(4.0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:       (1) Mỗi người đều có một ước mơ riêng cho mình, Có những ước mơ nhỏ nhoi như của cô bé bán diêm trong truyện cổ An-đéc-xen; một mái nhà trong đêm đông giá buốt. Cũng có những ước mơ lớn lao làm thay đổi cả thế giới như của tỷ phú Bill Gates. Mơ ước khiến chúng ta trở nên năng động một cách sáng...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5: 

     (1) Mỗi người đều có một ước mơ riêng cho mình, Có những ước mơ nhỏ nhoi như của cô bé bán diêm trong truyện cổ An-đéc-xen; một mái nhà trong đêm đông giá buốt. Cũng có những ước mơ lớn lao làm thay đổi cả thế giới như của tỷ phú Bill Gates. Mơ ước khiến chúng ta trở nên năng động một cách sáng tạo. Nhưng chỉ mơ thôi thì chưa đủ. Ước mơ chỉ trở thành hiện thực khi đi kèm với hành động và nỗ lực thực hiện ước mơ… Tất cả chúng ta đều phải hành động nhằm biến ước mơ của mình thành hiện thực.

     (2) […] Ngày bạn thôi mơ mộng là ngày cuộc đời bạn mất hết ý nghĩa. Những người biết ước mơ là những người đang sống cuộc sống của các thiên thần. Ngay cả khi giấc mơ của bạn không bao giờ trọn vẹn, bạn cũng sẽ không phải hối tiếc vì nó. Như Đôn-ki-hô-tê đã nói: “Việc mơ những giấc mơ diệu kỳ là điều tốt nhất một người có thể làm.”.

     (3) Tôi vẫn tin vào những câu chuyện cổ tích - nơi mà lòng kiên nhẫn, ý chí bền bỉ sẽ được đền đáp. Hãy tự tin tiến bước trên con đường mơ ước của bạn.

(Quà tặng cuộc sống, Thu Quỳnh và Hạnh Nguyên dịch, NXB Tổng hợp thành phố Hồ Chí Minh, 2016, tr.56 - 57)

Câu 1 (0.5 điểm). Luận đề của văn bản trên là gì?

Câu 2 (0.5 điểm). Trong đoạn (2), tác giả đã sử dụng lời dẫn trực tiếp nào?

Câu 3 (1.0 điểm). Việc sử dụng dẫn chứng trong văn bản trên có tác dụng gì?

Câu 4 (1.0 điểm). Anh/ chị hiểu như thế nào về luận điểm: “Ngày bạn thôi mơ mộng là ngày cuộc đời bạn mất hết ý nghĩa.”?

Câu 5 (1.0 điểm). Sau khi đọc xong văn bản, thông điệp nào có ý nghĩa nhất với anh/ chị? Vì sao?

0
18 tháng 3

Câu 1: Phân tích những nét đặc sắc nghệ thuật của đoạn trích

(Để trả lời đầy đủ, cần biết đoạn trích cụ thể ở phần Đọc - hiểu. Tuy nhiên, em có thể tham khảo các nét nghệ thuật thường thấy sau đây:)

  • Hình ảnh giàu sức gợi: Tác giả sử dụng những hình ảnh sinh động, giàu tính biểu cảm giúp tái hiện chân thực nội dung của đoạn trích.
  • Ngôn ngữ giàu nhạc điệu: Cách sử dụng từ ngữ, phép điệp, nhịp điệu có thể tạo cảm giác hài hòa, giúp đoạn văn/thơ trở nên cuốn hút hơn.
  • Biện pháp tu từ: So sánh, nhân hóa, ẩn dụ... có thể được sử dụng để nhấn mạnh ý nghĩa và làm cho nội dung thêm sâu sắc.
  • Giọng điệu phù hợp: Tùy vào nội dung, giọng điệu có thể trang trọng, tha thiết, trữ tình hoặc mạnh mẽ, góp phần truyền tải thông điệp hiệu quả hơn.

(Để phân tích chi tiết hơn, em cần chỉ ra cụ thể các yếu tố này trong đoạn trích được yêu cầu.)


Câu 2: Giải pháp hạn chế ô nhiễm không khí tại các thành phố lớn

Hiện nay, ô nhiễm không khí ở các thành phố lớn như Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh đang ở mức báo động, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người. Để hạn chế tình trạng này, theo góc nhìn của một người trẻ, em cho rằng cần có sự chung tay của cả cộng đồng và chính quyền.

Trước hết, mỗi cá nhân nên nâng cao ý thức bảo vệ môi trường, hạn chế sử dụng phương tiện cá nhân và ưu tiên phương tiện công cộng, xe đạp hoặc đi bộ để giảm khí thải. Bên cạnh đó, việc trồng thêm cây xanh trong khuôn viên nhà ở, trường học và nơi công cộng cũng góp phần lọc sạch không khí.

Ngoài ra, chính quyền cần đẩy mạnh các chính sách kiểm soát chất lượng không khí, xử lý nghiêm các doanh nghiệp gây ô nhiễm và thúc đẩy việc sử dụng năng lượng sạch như điện gió, điện mặt trời. Việc xây dựng các khu công nghiệp xanh và khuyến khích sản xuất bền vững cũng là giải pháp quan trọng.

Bên cạnh đó, truyền thông cần tăng cường các chiến dịch tuyên truyền về tác hại của ô nhiễm không khí và hướng dẫn người dân thực hiện các biện pháp bảo vệ môi trường trong cuộc sống hàng ngày.

Tóm lại, để cải thiện chất lượng không khí, chúng ta cần sự chung tay của toàn xã hội. Nếu mỗi người cùng hành động, chắc chắn môi trường sẽ trở nên trong lành hơn.

16 tháng 3

 Nguyễn Bính, một nhà thơ nổi tiếng với phong cách thơ mộc mạc, gần gũi và thấm đẫm hồn quê hương. Trong tác phẩm "Chim Thêu", ông đã khéo léo sử dụng hình ảnh con chim và nghệ thuật thêu thùa để truyền tải thông điệp về tình yêu quê hương và cuộc sống người dân làng quê.
       Bài thơ mở đầu với hình ảnh con chim thêu trên nền vải lụa mềm mại. Hình ảnh này không chỉ gợi lên sự tinh tế của nghệ thuật thêu mà còn thể hiện sự tự do và bay bổng của con chim trong bầu trời rộng lớn. Con chim thêu trở thành biểu tượng cho tình yêu quê hương, sự gắn bó và khát vọng tự do của người dân làng quê. 
       Nguyễn Bính đã sử dụng những hình ảnh giản dị, gần gũi với cuộc sống thường ngày để tạo nên bức tranh quê hương sống động. Những từ ngữ trong bài thơ được chọn lọc kỹ càng, tạo nên nhịp điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển như tiếng chim hót giữa trời xuân. Các biện pháp nghệ thuật như nhân hóa, ẩn dụ và đối lập được tác giả sử dụng tinh tế, tạo nên sức hút đặc biệt cho bài thơ.
       Chủ đề chính của bài thơ là nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả. Từng câu chữ trong bài thơ đều thấm đẫm tình cảm nhớ thương, khao khát về một quê hương yên bình, hạnh phúc. Qua hình ảnh con chim thêu, Nguyễn Bính đã gửi gắm tình yêu quê hương sâu sắc, cũng như nỗi nhớ nhà da diết.
       Bài thơ "Chim Thêu" không chỉ tôn vinh vẻ đẹp quê hương mà còn gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc nhớ nhung và khát khao về một cuộc sống yên bình nơi làng quê. Nguyễn Bính đã thành công trong việc khắc họa nên những hình ảnh đẹp đẽ, dung dị của quê hương, từ đó gửi gắm tình yêu, nỗi nhớ nhà của mình vào từng câu chữ.

16 tháng 3

Truyện ngắn “Những bông hoa hình trái tim” của Võ Thu Hương là một tác phẩm đầy ý nghĩa, ca ngợi tình cảm thầy trò, sự yêu thương và hy sinh thầm lặng của người giáo viên dành cho học sinh. Câu chuyện kể về cô giáo Nhung – một người tận tâm, luôn yêu thương, quan tâm đến học trò của mình. Khi thấy cậu học sinh Hoàng có hoàn cảnh đặc biệt, cô đã âm thầm giúp đỡ và động viên cậu vượt qua khó khăn. Chi tiết những bông hoa đá hình trái tim mà Hoàng tặng cô là biểu tượng cho lòng biết ơn sâu sắc của học trò dành cho người thầy tận tụy.

Về nghệ thuật, tác phẩm có lối kể chuyện nhẹ nhàng, cảm động, sử dụng nhiều hình ảnh giàu ý nghĩa, đặc biệt là hình ảnh bông hoa đá hình trái tim mang tính biểu tượng cao. Ngôn ngữ giàu cảm xúc, gần gũi giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được tình thầy trò thiêng liêng. Qua câu chuyện, tác giả gửi gắm thông điệp sâu sắc về lòng yêu thương, sự hy sinh cao quý của người giáo viên và giá trị của lòng biết ơn trong cuộc sống.

17 tháng 3

Hay quá

I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4 ĐIỂM)   Đọc đoạn trích sau:        Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ nhà đi bụi đời […]. Chạng vạng, tôi xếp đồ bỏ vô túi quẩy đi. Mới đầu tôi tính đi xa thiệt là xa kìa, nhưng nghĩ lại tôi đi xa thì ba mẹ tôi làm sao kiếm gặp. Ba mẹ tôi dứt khoát phải suy nghĩ về thái độ quá khắt khe của mình khi thấy thằng con quý tử đang lăn lóc vỉa hè. Tôi quyết...
Đọc tiếp

I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4 ĐIỂM)

 

Đọc đoạn trích sau:

 

     Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ nhà đi bụi đời […]. Chạng vạng, tôi xếp đồ bỏ vô túi quẩy đi. Mới đầu tôi tính đi xa thiệt là xa kìa, nhưng nghĩ lại tôi đi xa thì ba mẹ tôi làm sao kiếm gặp. Ba mẹ tôi dứt khoát phải suy nghĩ về thái độ quá khắt khe của mình khi thấy thằng con quý tử đang lăn lóc vỉa hè. Tôi quyết định đến ngã tư chỗ rẽ về nhà ngoại, thể nào lúc ba mẹ cuống cuồng chạy đi tìm cũng qua đây […]

 

     Ở đó, tôi gặp thằng Lụm.

 

     […] Thằng Lụm rờ cái cặp đầy nhóc quần áo tôi:

 

     - Mầy đi đâu mà ngồi đây?

 

     Tôi nói dõng dạc để chứng tỏ con người mình đầy dũng cảm:

 

     - Đi bụi đời!

 

     Nó chê liền:

 

     - Tướng mầy mà đi bụi? Yếu như cọng bún mà nói đi bụi, mắc cười.

 

     Tôi giận lắm, tuy nhiên để chứng tỏ mình là người lớn, tôi nhún vai ra chiều không chấp. Tôi hỏi lại nó ra đây làm cái gì. Nó nói, nó tìm má nó. Tôi hỏi má nó ở đâu, nó lắc đầu hỏng biết. Tôi hỏi tới:

 

      - Sao kỳ vậy?

 

     Thằng Lụm “còi” nhún vai, co mình lại tuồng như ngọn gió vừa bay qua lạnh lắm vậy.

 

     - Hồi đó, hồi tao còn nhỏ ơi là nhỏ, má tao bỏ tao lại đây nè.

 

     - Là sao? - Tôi chưng hửng.

 

     - Tao cũng đâu có biết. Chắc má tao gặp chuyện gì đó buồn lắm, nuôi không nổi tao nên bỏ tao lại đấy. Bởi vậy tao tên Lụm đó.

 

     - Xạo hoài.

 

     Thằng Lụm lắc đầu ra chiều chán nản:

 

     - Thiệt đó, biết sao tao đen thui vậy hôn?- Nó chìa ra cái mặt như chàm cháy - Tao bị bỏ ngoài nắng đó. Hồi đó ở ngã tư nầy vắng hoe hà, tao nằm khóc cả buổi mà đâu có ai hay. Tới chừng đói quá tao mới khóc, tao khóc rổn rổn luôn, tao mạnh miệng từ hồi nhỏ mà. Rồi cái có bà dì bán bánh mì chạy lại, bồng lên, đâu có sữa, bà dì mới móc ruột bánh mì cho tao trấp trấp đỡ, dè đâu tao ăn hết ổ bánh mì luôn. Bà dì thấy tao dễ nuôi, nuôi luôn, sau này, tao kêu bả bằng ngoại. Tao lớn mà hổng tốn một miếng sữa nào hết, hay chưa?

 

     […]

 

     - Sao mày đi bụi? - Thằng Lụm chợt hỏi.

 

     - Ba tao... - tôi chép miệng ra vẻ oan ức - ba tao đánh tao. […]

 

     Giọng thằng Lụm vừa hồ hởi vừa có vẻ ganh tị:

 

     - Mày sướng thiệt (trời, bị đánh mà sướng nỗi gì). Vậy mà còn bỏ nhà đi. Đồ ngu!

 

     Tự nhiên vậy rồi nó chửi tôi à. Tôi cãi:

 

     - Mầy đâu có má có ba đâu có biết. Người lớn khó dữ lắm.

 

     - Chẳng thà có má, có ba, bị rầy gì tao cũng chịu! - Thằng Lụm trở nên trầm ngâm, coi nó già quá trời!- Nhưng mầy đừng có lo, tao ngồi đây thể nào cũng gặp má tao thôi. Thế nào má đi qua má cũng nhìn ra tao. Mai mốt bị rầy, bị đòn cho đã. […]

 

     Thằng Lụm “còi” làm tôi hối hận và nhớ ba mẹ quá chừng. Tôi muốn trở về. Tôi ngồi im lặng suy nghĩ trong khi thằng Lụm đứng dậy để nhìn mỗi khi có một lượt xe dừng lại trước đèn đỏ. Tôi chợt sợ quá, có khi nào ba mẹ giận bỏ tôi luôn như thằng Lụm không. Ba mẹ sẽ sanh nhiều thiệt nhiều em khác còn tôi thì biết kiếm đâu ra ba mẹ khác bay giờ. Tôi ngồi lo lắng đến mức, khi ba mẹ tôi ghé xe lại dưới đường tôi còn không hay. Thấy bóng mẹ đứng sịch trước mặt mình, tôi bật khóc:

 

     - Con tính đâu ba mẹ bỏ con luôn rồi.

 

     Mẹ không vồ vập ôm lấy tôi mà điềm đạm cầm bàn tay tôi bóp mạnh, còn ba thì vỗ vỗ vào đầu tôi.

 

     - Con hư quá. Con đừng làm vậy ba mẹ buồn.

 

     Thằng Lụm đứng trân trân nhìn tôi với đôi mắt buồn tủi. Tôi quẹt nước mắt bước lại gần nó, bất giác tôi gọi thằng Lụm bằng anh:

 

     - Em về nghen, anh Lụm.

 

     […] Thằng Lụm cảm động, lắc đầu, nó nói trổng không:

 

     - Mai mốt ra đây chơi, nghen mậy!

 

     Tôi vừa ngoái vừa gật đầu. Ba tôi hỏi ai, tôi trả lời “Bạn con. Anh Lụm. Anh Lụm tội nghiệp lắm ba à…”. Không biết thằng Lụm “còi” có biết tôi đang kể về nó không mà nó nhìn theo xe tôi đến khuất thì thôi. Khi tôi ngoái lại, dưới đèn sáng rực, tôi thấy trong mắt nó lấp loáng những giọt nước. […]

 

(Trích Lụm Còi, Nguyễn Ngọc Tư)

 

Câu 1. Xác định ngôi kể được sử dụng trong văn bản.

 

Câu 2. Xác định thời gian, không gian trong truyện.

 

Câu 3. Vì sao thằng Lụm mong được ba mẹ đánh như nhân vật “tôi”?

 

Câu 4. Đầu truyện, nhân vật “tôi” cố tỏ ra mình là người lớn, gọi Lụm là “mày”. Nhưng đến cuối truyện, nhân vât “tôi” đổi cách xưng hô với Lụm như thế nào? Việc đổi cách xưng hô đó nói lên điều gì?

 

Câu 5. Anh/Chị có đồng tình với quan điểm: Hãy rời xa gia đình và sống cuộc đời như bạn muốn? Vì sao?

 

0