K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
5 tháng 2

Câu tục ngữ "Nói người, chẳng nghĩ đến ta/ Thử sờ lên gáy, xem xa hay gần" chứa đựng một bài học sâu sắc về cách ứng xử và tự nhận thức. Nó khuyên nhủ chúng ta rằng, trước khi vội vàng phán xét, chê bai người khác, hãy dành thời gian nhìn nhận lại bản thân mình. Việc "nói người" - tức là nhận xét, đánh giá người khác - rất dễ dàng, nhưng đôi khi chúng ta lại quên mất việc "nghĩ đến ta" - tức là xem xét lại chính mình. Câu tục ngữ sử dụng hình ảnh "sờ lên gáy" - một hành động tượng trưng cho việc tự kiểm điểm, bởi gáy là phần khuất, khó nhìn thấy trực tiếp, giống như những lỗi lầm, thiếu sót mà bản thân ta khó nhận ra. "Xem xa hay gần" ý chỉ việc so sánh, đối chiếu những lỗi lầm của người khác (xa) với những lỗi lầm của chính mình (gần). Câu tục ngữ nhắc nhở chúng ta rằng, mỗi người đều có những điểm mạnh, điểm yếu, không ai là hoàn hảo. Thay vì chỉ chăm chăm vào việc "nói người", hãy dành thời gian "sờ lên gáy", tự nhìn nhận, đánh giá bản thân một cách khách quan, công bằng. Từ đó, ta sẽ có cái nhìn bao dung hơn đối với người khác, đồng thời có động lực để không ngừng hoàn thiện bản thân mình.

4 tháng 2

Câu khẳng định,câu phủ định,câu hỏi tu từ,câu cảm thán,câu liệt kê,câu so sánh, câu giả định

6 tháng 2

sorry bạn ko hiểu câu hỏi của mik

4 tháng 2

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự...
Đọc tiếp

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự yên tĩnh của căn nhà, lòng cô lại cuộn lên một cơn sóng không thể gọi tên. Cô biết mình không thực sự ổn. Từ lúc trở về đây, cô vẫn giữ nguyên nhịp sống cũ. Mỗi sáng thức dậy, cô mở cửa sổ để gió biển tràn vào. Cô quét dọn từng ngóc ngách trong căn nhà, lau chùi những món đồ cũ của bố, nhưng lại không dám động vào những thứ có thể khơi lại ký ức. Cô đọc những cuốn sách còn sót lại trên giá, dù không thực sự tập trung vào từng trang giấy. Cô bước dọc theo bờ biển vào mỗi buổi chiều, để cát ấm dưới chân và sóng nước chạm vào da thịt. Mọi thứ trông có vẻ bình thường. Nhưng cô biết rõ, đằng sau lớp vỏ ấy, có những thứ không thể chạm vào mà không khiến cô đau đớn. Chiều hôm ấy, khi đang sắp xếp lại tủ sách, Haryko vô tình tìm thấy một quyển sổ bọc da cũ. Cô nhận ra nó ngay từ lần đầu tiên chạm vào—đây là sổ tay của bố. Cô mở nó ra, những trang giấy đã ngả vàng, những dòng chữ ngay ngắn, đều đặn, mang theo hơi thở của một thời đã xa. "Haryko rất thích vẽ biển. Nó nói rằng sóng giống như những dải lụa bạc và muốn một ngày nào đó sẽ vẽ lại tất cả. Tôi nghĩ bức tranh ấy sẽ rất đẹp." Haryko dừng lại. Cô không nhớ lần cuối mình cầm bút vẽ là khi nào. Cô tiếp tục lật giở. Những trang giấy vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc rất nhỏ mà cô chưa từng nghĩ rằng bố lại nhớ đến. "Hôm nay con bé hỏi tôi rằng, nếu mất đi một ai đó, thì người ta sẽ cảm thấy thế nào. Tôi đã không biết phải trả lời sao. Bởi vì khi ấy, tôi chưa từng mất ai cả." Bố đã từng viết những dòng này từ khi nào? Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Đôi tay run run khép lại quyển sổ, như thể nếu đọc thêm nữa, cô sẽ lạc vào một vùng ký ức không có lối ra. Cô nhớ đến những ngày thơ bé, khi cô ngồi trên bãi cát cùng bố, nhìn những cánh chim lượn trên nền trời cam sẫm. Khi ấy, biển không phải là nơi khiến cô thấy cô đơn như bây giờ. Khi ấy, cô chưa hiểu mất mát là gì. Có một lần, cô hỏi bố: "Bố ơi, nếu một ngày nào đó con không còn ở đây, bố có nhớ con không?" Bố bật cười, xoa đầu cô, đáp lại bằng một giọng chắc nịch: "Sao con lại hỏi vậy? Dù con có đi đâu, bố vẫn sẽ nhớ con mà." Lúc đó, cô chỉ cười, không suy nghĩ quá nhiều về câu trả lời. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, nhớ một người không đồng nghĩa với việc có thể gặp lại họ. Nước mắt rơi xuống trang giấy cũ. Cô vội lau đi, như thể sợ mình sẽ làm mờ đi những nét chữ của bố. Cô đứng dậy, bước ra ngoài hiên nhà. Bầu trời đã sẫm màu, những vì sao nhỏ xíu lấp lánh như thể đang thì thầm với nhau bằng ánh sáng mong manh. Gió biển thổi qua, mang theo mùi mặn của muối và chút hơi lạnh phảng phất. Haryko siết chặt tay, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Cô từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm dịu đi tất cả, rằng nỗi đau sẽ như cát bị sóng biển cuốn đi, chỉ để lại những đường vân mờ nhạt trên bãi cát. Nhưng không. Thời gian chỉ khiến cô quen với sự vắng mặt của bố, chứ không làm mất đi sự trống trải trong lòng. Cô ngồi xuống bậc thềm, nhìn xa xăm vào bóng đêm phía trước. Một con mèo hoang lặng lẽ lướt qua sân, đôi mắt nó sáng lên trong màn đêm rồi biến mất vào khoảng tối. Cô chậm rãi nhắm mắt. Tiếng sóng vẫn vỗ, đều đặn như nhịp tim của một thực thể khổng lồ nào đó, không hề bị ảnh hưởng bởi những mất mát nhỏ bé của con người. Bên trong căn nhà, chiếc đồng hồ cũ vẫn tích tắc từng nhịp một, như thể đếm từng khoảnh khắc cô đang sống. Haryko không mong đợi một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, sự trống trải trong lòng sẽ nhẹ bớt đi. Dù chỉ một chút thôi cũng được.

0
4 tháng 2

Trong cuộc sống đầy rẫy những bộn bề và lo toan, có bao giờ bạn tự hỏi, điều gì thực sự mang lại hạnh phúc đích thực cho mình? Với tôi, câu trả lời vô cùng giản dị, đó chính là khi được sống bên những người thân yêu.

Gia đình luôn là nơi ta thuộc về, là nơi tình yêu thương được vun đắp và nuôi dưỡng từng ngày. Hạnh phúc không phải là những điều gì quá lớn lao, xa xôi, mà đôi khi nó chỉ gói gọn trong những khoảnh khắc bình dị, đời thường. Đó là bữa cơm tối ấm cúng cả nhà cùng quây quần bên nhau, là những câu chuyện rôm rả sau một ngày làm việc mệt mỏi, là cái ôm ấm áp của mẹ, là nụ cười hiền từ của cha, là những trò đùa nghịch ngợm của anh chị em.

Khi được sống bên gia đình, ta cảm thấy an toàn và được chở che. Dù ngoài kia sóng gió bão bùng, thì khi trở về nhà, ta vẫn luôn có một nơi để thuộc về, một nơi để trút hết những muộn phiền lo âu. Gia đình là nơi ta tìm thấy sự đồng cảm, sẻ chia, là nơi ta được là chính mình, không cần phải gồng mình lên để giả tạo hay đóng kịch.

Hạnh phúc gia đình không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ, mà còn là những lúc ta cùng nhau vượt qua khó khăn, hoạn nạn. Những lúc ấy, tình cảm gia đình càng thêm bền chặt, keo sơn. Chính những thử thách đã giúp ta nhận ra giá trị đích thực của gia đình, đó là nơi ta luôn có những người sẵn sàng ở bên cạnh, ủng hộ và giúp đỡ ta vô điều kiện

Tôi tin rằng, hạnh phúc lớn nhất của mỗi người chính là khi được sống trong tình yêu thương của gia đình. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên người thân yêu, hãy dành thời gian cho họ, hãy trao cho họ những lời yêu thương chân thành nhất. Bởi lẽ, gia đình chính là nguồn cội của hạnh phúc, là điểm tựa vững chắc cho ta trên suốt chặng đường đời.

4 tháng 2

tk ạ