Tả một cảnh đẹp ở quê hương em (dòng sông)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a, Dẫn lời của nhân vật
b, Chỉ cụm từ có ý nghĩa đặc biệt
d, Trích dẫn lời bài thơ
đ, Dẫn lời nói của nhân vật
Tôi/ không /muốn/ bán/ đi/ sự/ kính trọng/ của/ những /đứa/ con /và /lòng/ trung thực/ của/ mình /chỉ/ với /3/ đôla/
Từ đơn: tôi, không, muốn, bán, đi, sự, của, những, đứa, con, và, lòng, của, mình, chỉ, với, 3
Từ phức: kính trọng, trung thực, đôla
Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sồng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.
Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.
Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:
- Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!
Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:
- Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!
Bà lão móm mém cười:
- Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?
Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.
5 từ láy: thật thà, đảm đang, nết na, cần cù , ngoan ngoãn
5 từ ghép: độc ác, hiền lành, trung thực, nhân hậu , hiền từ
Mẹ tôi là người mà tôi yêu quý nhất trong cuộc đời này. Với những gì đã làm, bà xứng đáng có cả thế giới. Mẹ tôi là một bà nội trợ 43 tuổi. Bà cao, ốm và đặc biệt bà có một mái tóc dài đen rất đẹp. Bà lúc nào cũng cười vì vậy mọi người nhận định bà là một người thân thiện. Mẹ tôi yêu quý tất cả các thành viên trong gia đình bằng cả trái tim. Bà đồng ý trở thành một người nội trợ thay vì ra ngoài làm việc. Mẹ tôi chăm lo tất cả công việc nhà. Bà là người dậy sớm nhất vào buổi sáng và đi ngủ muộn nhất vào buổi tối. Và trong ngày, bà rất bận rộn. Tôi nhớ có một lần mẹ tôi bị bệnh mà không ai làm công việc nhà và mọi thứ rất lộn xộn. Kể từ đó, bố và tôi cùng chung tay giúp mẹ làm việc nhà bất cứ khi nào chúng tôi có thời gian rảnh. Mẹ tôi rất vui về điều đó. Khi tôi còn bé, mẹ dạy tôi chơi piano vào mỗi dịp cuối tuần. Tôi vẫn còn nhớ những bài hát chứa đựng những kỷ niệm tuổi thơ. Không chỉ dạy tôi chơi đàn mẹ còn dạy tôi trở thành một người tốt. Tôi rất yêu thích những câu chuyện đạo đức mà mẹ kể cho tôi nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Chúng tôi trân trọng những nỗ lực, kiên nhẫn và công việc mệt mỏi của mẹ để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Mẹ tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của tôi. Khi tôi lớn lên tôi muốn trở thành một người phụ nữ như bà
............., ngày .... tháng .... năm 2008!
Thư thương nhớ!
Thư ơi, giờ ở dưới đó chắc Thư buồn nhiều vì mình về thành phốrồi! Thư nhỉ? Mình còn nhớ rất rõ những chiều mùa hạ, chúng mình khoác tay nhau cùng đi quanh dòng sông. Rồi những đêm trăng sáng, chúng mình leo lên cây chơi, lại có khi ngủ quên luôn tới sáng. Thư còn dạy mình chăn trâu nữa. Ôi, nếu mà kể lại thì không tờ giấy nào kể hết được những kỷ niệm tuổi thơ của tụi mình. Phải không Thư?
Lần trước, Thư đã kểcho mình nghe ước mơ làm y sĩ của Thư. Ước mơ ấy thật đẹp, nếu quyết tâm thì cậu sẽ làm được chứ không hề viễn vông đâu, Thư ạ! Mình luôn ủng hộ cậu dù thế nào. Hôm nay, như lời hứa, mình sẽ kể cho Thư nghe ước mơ của mình. Đầu thư, mình chúc Thư luôn khỏe mạnh!
Thư thân mến! Từ cái ngày ấy,cái ngày bắt đầu ước mơ này. Hôm ấy, mình lỡ thốt ra lời nói làm cô Dung buồn mà cô không hề trách mắng lại ân cần, độ lượng giải bày sự khúc mắc cho mình rõ. Từ đó, mình thấy sao tình thầy trò thiêng liêng, cao đẹp thế! Và trở thành giáo viên là ước nguyện của mình. Mình nghĩ, muốn làm cô giáo phải bắt đầu tập từ bây giờ thôi.
Thế là cứ mỗi chiều, mình tập hợp các đứa trẻ trong xóm lại để dạy chúng. Bọn trẻ lao nhao, thích thú. Chúng tranh nhau viên phấn, cái bảng. Vui lắm Thư ạ! Mình cũng viết chữ lên bảng rồi tập cho tụi nó đọc, dạy tụi nó viết. Thếmà chẳng đứa nào đọc thành lời, viết thành chữ cả. Tuy vậy mình rất yêu quý chúng nó. Mấy lần đang giờ tập viết, bé Hoài đòi chơi búp bê. Mình bảo đang giờ học, không được chơi. Nó khóc òa lên. Chẳng biết làm thế nào, tớ đành vào nhà bê mấy con búp bê cũ mèm ra. Mấy con búp bê chẳng có gì đẹp, đã thếlại có con bị cụt tay, cụt chân mà bọn trẻ cứ mân mê, ôm ấp mãi. Bọn trẻ cứ tấm tắc khen đẹp... Lúc nhìn thấy thế, Thư ơi! Mình thấy tội nghiệp bọn nhỏ quá! Tiếp theo sau đó, mình cho bọn trẻ học vẽ. Chúng nó vẽ lung tung và nguệch ngoạc hết sức nhưng mình cũng chấm điểm và cho lời phê. Đứa bảy, đứa tám, đứa nào cũng vui mừng khoe điểm của mình.
Có buổi mình đang dạy thì tự nhiên mẹ về. Mình vội vàng dọn dẹp mọi thứ núp sau cửa và giải tán bọn trẻ. Nhưng rồi, mẹ cũng phát hiện Mẹ xoa đầu tớ, mắng yêu: “ Gớm! Con gái mẹ mới lớp năm mà đòi làm có giáo cơ đấy!”. Mẹ làm mình thẹn, đỏ cả mặt. Ngày đó, mình cứ nghĩ sẽ không làm cô giáo nữa nhưng ít hôm sau đó. bọn trẻ năn nỉ mình đừng bỏ dạy, vì: “Cô ơi! Em thương cô lắm!” có đứa khóc bật khóc nức nở. Bỗng nhiên, mình thấy mũi mình cay cay, mình đã khóc và hứa với bọn trẻ sẽ tiếp tục dạy chúng. Thếlà chúng hò reo tán thướng. Thư đọc tới đây chắc thấy buồn cười lắm nhưng tớ kể không phải là truyện cười đâu. Mình không nỡ bỏ những đứa trẻ đáng yêu ấy tí nào.
Thư yêu quý! Từ khi “dạy học” mình mới hiểu rõ sự cực khổ của cô giáo và cảm thấy thương cô nhiều hơn. Thư ạ! Mình tự dặn lòng phải học hỏi nhiều điều để làm một cô giáo giỏi khi đứng trước lũ “học trò nhỏ” của mình!. Tối đến, khi chuẩn bị bài cho ngày hôm sau xong rồi, mình lấy giấy chiếc góp thành những quyển tập nho nhỏ và viết chữ mẫu vào vở, nắn nót từng nét chữ, lúc thanh lúc đậm, để ngày hôm sau phát cho các em tập đồ, tập viết. Mình ngồi trong đêm một mình mà cả lòng mình, tâm hồn mình gửi về các em. Thì ra, những đêm cô giáo thức khuya chấm bài là cực khổ, mệt mỏi là vì thương học sinh quá mà thôi. Thư ạ, làm một cô giáo là mệt như vậy đấy nhưng có cái vui của nó. Đang mệt mỏi nhưng nghĩ đến nhưng gương mặt bé nhỏ, tươi sáng lên đến vui mừng khi mình trao cho bọn nó vào ngày mai là mình thấy cái mệt mỏi nó biến đi đâu mất. Ước mơ của mình như thế đấy. Mình sẽ cốgắng hơn nữa để ước mơ ấy sớm được thực hiện. Vào lớp, mình chăm chú lắng nghe cô giảng bài, chỗ nào chưa hiểu mình mạnh dạn phát biểu. Những bài làm sai, mình xem kỹ chỗ sai và tự rút kinh nghiệm để lần sau không sai nữa. Những bài tập cô giao về nhà, mình làm hết tại lớp. Để làm cô giáo là phải thế đấy... Thư ạ!
Thư thân mến! Những điều mình kể trên, Thư hình dung ra được chứ? Ngày xưa mình ước mơ nhiều lắm nhưng bây giờ chỉ có một ước ao là làm cô giáo thôi! Thư ơi, mình luôn mong những đứa trẻ ấy sau này sẽ trở thành những người có ích cho xã hội. Liệu ước mơ đó có thực hiện được không hả Thư? Có lẽ Thư sẽ động viên mình. Chắc để thực hiện ước mơ này, mình cần phải học thật giỏi để ngày mai lớn lên xây dựng đất nước càng tươi đẹp hơn. Đúng không Thư? Tụi mình là học sinh Việt Nam thế kỷ hai mươi mốt thì phải học thật tốt để xây dựng đẩt nước chứ ? Haichúng ta sẽ cùng cốgắng vươn lên, Thư nhỉ?
Một lần nữa, mình xin chúc gia đình Thư gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Riêng Thư, Thư hãy học giỏi lên để ngày sau gặp nhau cả hai đều đạt kết quả tốt đẹp. Nhớ sớm hồi âm, Thư nhé!
Tiền Giang, ngày…. tháng….. năm
Hải Như thân!
Mùa xuân đã thay áo, rồi mùa hạ qua đi… và cứ thế thời gian cứ lẳng lặng trôi đi. Một năm rồi phải không Như? Vậy mà chúng mình vẫn xa nhau biền biệt, chưa một lần gặp lại. Mình ao ước có một ngày nào đó Như sẽ có mặt ở Thành phố ven sông Tiền này, lúc ấy sẽ vui biết chừng nào! Còn bây giờ chúng mình đành gặp nhau trên cánh thư ngắn ngủi này vậy.
Như ơi! Cậu có khỏe không? Thành phố Vũng Tàu của cậu có gì vui kể cho mình nghe với nhé! Thư này mình muốn trao đổi với cậu một chuyện vô cùng quan trọng. Nghe xong, cậu mong hãy góp ý cho mình. Tuần vừa rồi, trường mình tổ chức một chuyến xe đưa những học sinh đạt thành tích học tập xuất sắc đến thăm một trại thương binh cách thành phố Mỹ Tho chừng hai mươi cây số. Sau chuyến đi ấy trở về, trong mình xuất hiện ước mơ trở thành bác sĩ và sẽ xin về ngay trại thương binh này công tác. Như biết không? Mình đã phải rơi nước mắt trước, tình cảnh của các bệnh nhân – các chú ấy cũng bằng tuổi bố mình ấy – bị nhiễm chất độc màu da cam. Sức khỏe các chú ấy mỗi ngày mỗi yếu đi. Nhìn cảnh ấy, mình không cầm được nước mắt. Các chú ấy đã hy sinh quá nhiều rồi, hy sinh cho tương lai đất nước, cho chính chúng ta hôm nay đấy, phải không Như? Bởi vậy mà sau chuyến đi ấy, mình quyết tâm sẽ đi vào ngành y, góp một phần công sức và tình cảm nhỏ bé của mình xoa dịu nỗi đau cho các chú ấy. Ước mơ của mình thế đấy. Như hãy góp ý cho mình nhé!
Mình tạm dừng bút đây. Chúc Như và gia đình vui khỏe. Nhớ hồi âm cho mình nhé.
Bạn gái thân Bích Trâm
k cho mk nha
Con sông Hồng chảy qua quê hương em, giữa các bãi mía, bờ dâu xanh ngắt. Mặt sông thường đỏ như màu gạch non nên mới mang tên là sông Hồng. Dòng sông đẹp như một dải lụa đào vắt ngang lên tấm áo màu xanh của đồng bằng Bắc Bộ. Con sông này đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng em. Em và con sông đã trở nên thân thiết. Con sông này đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng em.
Những buổi sáng đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp làm sao. Từng đoàn thuyền đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa cả mặt sông. Tiếng hò, tiếng hát vạng lên. Trên sông tấp nập những đoàn thuyền đi lại như mắc cửi. Hai bên bờ, trên lá cỏ non còn đọng lại những hạt sương đêm như những hạt ngọc bé xíu long lanh, cỏ còn đẫm ướt sương mai mà các bà, các chị xã viên đã ra tỉa bắp, hái dâu. Bình minh chan hòa trên mặt sông.
Buổi trưa, trẻ em rủ nhau ra vùng vẫy, tắm rửa. Gác em té nước vào nhau cười như nắc nẻ. Chúng lặn hụp khéo léo như những con cá heo. Sông ôm chúng vào lòng, ôm lấy những đứa trẻ hồn nhiên, vui tươi và nghịch ngợm ấy. Sông dịu dàng với chúng như một bà mẹ đối với đàn con. Những cụ già râu tóc bạc phơ dắt đàn cháu ra sông tắm rửa. Những bà mẹ tất bật mang quần áo, chiếu màn ra giặt giũ. Những chiều hè hay những buổi tối sáng trăng, em và các bạn bơi thuyền lênh đênh trên mặt sông câu cá, cất vó hoặc nằm trên sạp thuyền ca hát, ngâm thơ cho nhau nghe. Buổi tối dưới trăng, em và chúng bạn bơi thuyền ra giữa sông, buông chèo rồi mặc cho nó trôi lênh đênh. Sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền như hát cho chúng em nghe, ru cho chúng em ngủ.
Gió mát, trăng sáng, trời nước mênh mông, chúng em thiếp đi lúc nào không biết. Thuyền lênh đênh trên sông nước, trôi dạt vào bờ dâu, bãi cỏ. Sáng dậy, mọi người đều ngơ ngác, không hiểu mình lạc vào đâu và bắt đầu chèo thuyền ngược lại về nhà. Dòng sông Hồng êm ả chảy xuôi. Mọi người đều say sưa ngắm nhìn mặt sông một cách thích thú. Hai bên sông là những thảm cỏ xanh rờn. Chỗ kia là một chiếc tàu địch bị bắn cháy hồi Pháp thuộc, dấu tích còn để lại đến ngày nay. Mọi người vừa chèo vừa ngắm cảnh, chẳng mấy chốc thuyền đã về đến bến.
Dòng sông Hồng này đã để lại trong em những kỉ niệm êm đềm. Nhớ ngày nào em mới lên ba, mẹ dắt ra sông tắm. Em sợ và hét lên, mếu máo khóc. Hồi em học lớp Một, em đã để lại ở con sông này một kỉ niệm khó quên. Hồi đó, em chưa biết bơi, các bạn rủ ra sông tắm, Chúng em đùa nghịch ở ngay cạnh bờ chứ không dám ra xa. Chiếc nón “tốt đỏ” mà mẹ mua cho sáng nay chưa có quai, em đội lủng liểng trên đầu bị gió thổi trôi ra giữa sông. Em hốt hoảng vội nhào ra nắm lấy nhưng không kịp nữa rồi. Nón trôi ra xa lắm không thế nào lấv lại được. Tiếc quá, em nhào ra, hẫng chân, chới với giữa sông. Lũ bạn em đều không ai biết bơi kêu cứu toáng lên.
Vừa lúc ấy, thầy giáo em đi qua, thấy chỏm tóc em bập bềnh trên mặt nước, bèn nhảy xuống vớt em lên. Thầy nắm chỏm tóc kéo vào đến chỗ cạn rồi bế thốc em chạy lên bờ. Thầy dốc người em lên rồi làm hô hấp nhân tạo. Mãi một lúc sau, em mới tỉnh (nghe các bạn kể lại). Thầy bế em về nhà. Về đến nhà, bố mẹ em đưa em đến trạm xá. Hái ngay sau em về và lại cùng các bạn ra sông tắm như ngày nào. Dòng sông mát lạnh vỗ về em như là xin lỗi em thì phải. Dòng sông ơi! Sông không có lỗi gì đâu. Chính ta mới là người có lỗi đấy, sông ạ!
Ôi dòng sông! Dòng sông của quê hương, của đất nước, dòng sông đẹp dịu dàng khi những ngày nắng dịu, sông trắng xóa những đợt mưa rào mùa hạ, sông đỏ ngầu, ầm ầm chảy xiết khi nước lũ tràn về. Con sông Hồng quê hương tôi là thế đấy.
Tuổi thơ của em gắn liền với những cảnh đẹp của quê hương. Đó là những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay hay con đường quen thuộc in dấu chân quen.... nhưng gần gũi và thân thiết nhất vẫn là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè.
Con sông là một nhánh của sông Hồng. Nó chảy qua bao nhiêu xóm làng, qua những cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Con sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đỏ bóng mát rượi xuống đôi bờ.
Buổi sáng dòng sông như một dải lụa đào thướt tha. Trưa về, nắng đổ xuống làm mặt sông lấp loáng một màu nắng chói chang. Trên những cành tre bên bờ, một gã bói cá lông xanh biếc hay một một chú cò lông trắng như vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Chiều chiều, bọn trẻ chúng em rủ nhau ra sông tắm. Chúng em đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung toé. Phía cuối sông vọng lên tiếng gõ lanh canh của bác thuyền chài đánh cá làm rộn rã cả khúc sông. Buổi tối, ông trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre in bóng xuống mặt sông thì dòng sông trở thành một đường trăng lung linh dát vàng. Mỗi khi học bài xong, em và các bạn rủ nhau ra bờ sông hóng mát. Ngồi trên bờ sông ngắm cảnh và hưởng những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng em thảnh thơi, sảng khoái đến vô cùng.
Em yêu dòng sông như yêu người mẹ hiền. Sau này dù thời gian có làm phai mờ những kỉ niệm thời thơ ấu nhưng hình ảnh dòng sông quê hương mãi mãi in sâu trong tâm trí em.